Ấn tượng thoáng...
2024-12-27 22:26:24
“Diệp Bá Nam?” Chung Văn vén rèm giường tầng trên, “Anh ta đến trường chúng ta làm gì?”
“Quyên tặng thư viện!” An Nhiên phấn khích, hai mắt sáng rực lên: “Tên tuổi anh ta ngang hàng với anh Chu đấy. Thời buổi này, các cậu ấm trong giới thượng lưu hoặc là bạn bè, hoặc là kẻ thù, mà hai người này thì luôn bất hòa. Công ty của họ cạnh tranh nhau nhiều năm rồi. Cậu cả nhà họ Diệp ký được đơn hàng quốc tế, anh Chu chắc chắn sẽ nghĩ cách đè bẹp. Anh Chu nghiên cứu ra thứ gì, cậu cả nhà họ Diệp cũng phải làm ra thứ tốt hơn. Đầu tháng anh Chu vừa quyên tặng phòng tập múa và nhà thi đấu, bây giờ anh ta quyên góp nhiều hơn anh Chu nữa!”
Chung Văn vội buộc tóc, trèo xuống giường rồi lôi gương trang điểm ra: “Hôm qua không đắp mặt nạ, trông mình hốc hác quá…” Cô ta quay đầu, vừa tự lẩm bẩm vừa như nói cho An Nhiên nghe: “Da của Trình Hi đẹp thật, nhưng cũng chẳng xinh bằng mình.”
Chung Văn là hoa khôi của khoa, được nam sinh toàn khoa bỏ phiếu bầu chọn, chỉ thua hoa khôi của trường đúng một phiếu.
Trình Hi không được nhiều phiếu như cô ta, vì tính cách quá lạnh lùng. Trong khi đó, Chung Văn rất giỏi giao tiếp, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đám nam sinh mới lớn cực kỳ dễ bị thu hút bởi kiểu người như cô ta. Nhưng những người thành đạt ngoài xã hội thì không, họ chỉ nghĩ là cô ta có ý đồ khác.
Chung Văn câu được toàn mấy cậu ấm nhà giàu trẻ tuổi, chứ người trên ba mươi hay tự tay lập nghiệp thì chẳng câu được ai.
An Nhiên tháo tai nghe của Trình Hi, lớn tiếng hét: “Đi xem Diệp Bá Nam ở phòng hiệu trưởng đi!”
Trình Hi hôm ở lễ viếng thì muốn nhìn thử mặt Diệp Bá Nam, hôm nay lại chẳng có hứng thú nữa. Cô giật lại tai nghe: “Tớ bị thiếu bài thi tiếng Anh, tuần sau còn phải thi bù.”
“Chỉ nhìn một cái thôi mà…” An Nhiên kéo Trình Hi ra khỏi ký túc xá.
Phòng hiệu trưởng nằm ở tòa nhà trong cùng của trường.
Khi Trình Hi đến, bậc thềm trước cửa đã đứng đầy giảng viên và lãnh đạo khoa.
Một đội thi công cũng đang có mặt đo đạc diện tích, khí thế vô cùng náo nhiệt.
Có vẻ như thư viện được quyên tặng có quy mô không nhỏ.
“Trình Hi! Người đó ở bên cạnh hiệu trưởng kìa!” An Nhiên nhón chân, kéo áo cô.
Dọc theo con đường nhỏ trong khuôn viên trường, từng hàng bạch dương vươn cao, tuyết từ các nhánh cây rơi xuống, mờ mịt trắng xóa một vùng.
Những bóng người thấp thoáng qua lại giữa rừng cây, như một khung cảnh hư ảo.
“Hiệu trưởng cao 1m7, mà đứng bên cạnh trông như một chú lùn ấy nhỉ…” An Nhiên chép miệng.
Diệp Bá Nam mặc áo khoác da màu đen, quần đồng phục, giày thể thao da, trông như vừa kết thúc chuyến khảo sát ở cơ sở rồi tranh thủ đến trường.
Khuôn mặt điển hình của đàn ông miền Bắc, góc cạnh và cứng rắn, lông mày rậm, mắt sáng, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ.
Giống như Chu Cảnh Thần, anh ta ở vị trí cao trong tập đoàn, lời nói và hành động đều rất cẩn trọng, quen với việc kiềm chế cảm xúc, hiếm khi cười.
“Ê! Chung Văn.” An Nhiên vẫy tay.
Chung Văn không biết từ đâu xuất hiện, đeo một chiếc túi xích nhỏ của YSL, phong cách tinh tế thời thượng, giả vờ vô tình đi ngang qua, rồi vô tình đâm vào Diệp Bá Nam.
“Xin lỗi, có làm anh đau không?”
Hiệu trưởng tức giận, hừ một tiếng: “Con gái con đứa, đi đứng không nhìn đường gì cả!”
Diệp Bá Nam không phản ứng gì nhiều, chỉ hơi cau mày theo phản xạ khi Chung Văn đâm vào mình, nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Chung Văn không chịu rời đi, chờ anh ta lên tiếng, dù chỉ một câu “Không sao”, cô ta cũng có cớ để bắt chuyện.
Nhưng hiệu trưởng không cho cô ta cơ hội, dẫn Diệp Bá Nam quay người đi về phía nhà ăn dành cho giảng viên.
“Cậu Diệp, ngày khánh thành thư viện, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi lễ, câu lạc bộ văn nghệ sẽ biểu diễn.”
Diệp Bá Nam vừa đi vừa nghe, không nói gì.
Lúc này, một nam sinh vừa đá bóng vừa chạy đến trước mặt hiệu trưởng: “Thầy hiệu trưởng, giấy chứng nhận thực tập của năm bạn ngành Tài chính đã để trong văn phòng thầy rồi, còn của Trình Hi thì chưa nộp.”
“Trình Hi?” Diệp Bá Nam nghiêng đầu hỏi.
Hiệu trưởng ngạc nhiên: “Cậu Diệp quen Trình Hi à?”
“Không quen.” Anh tiếp tục đi.
“Cô bé này là phó đoàn của câu lạc bộ văn nghệ, từng đạt giải thưởng múa đấy.” Đúng lúc gần nhà ăn có bảng giới thiệu sinh viên ưu tú, hiệu trưởng chỉ vào bức ảnh của Trình Hi: “Là cô bé này.”
Diệp Bá Nam dừng lại.
Trong ảnh, Trình Hi hoàn toàn để mặt mộc, ngay cả lông mày cũng không kẻ.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mái lưa thưa, mặc áo phao cổ cao, chụp từ mùa đông năm hai ở sân trường. Phía sau là khung cảnh hoàng hôn, bầu trời màu xám pha sắc cam. Gương mặt cô đỏ ửng vì lạnh, nụ cười cứng đơ, gượng gạo.
“Sinh viên xuất sắc sao?”
“Là cán bộ văn nghệ, được đề cử danh hiệu sinh viên xuất sắc.”
Sinh viên văn nghệ xuất sắc là danh hiệu không mấy giá trị trong trường, nhưng rất được yêu thích. Những nhân vật nổi bật trong trường, dù nam hay nữ, phần lớn đều đứng ở vị trí trung tâm trong các buổi diễn, hát hay múa giỏi.
Khoảnh khắc Diệp Bá Nam quay người, nhận ra điều gì đó, lập tức ngoái lại.
Trên tảng đá giả cao gần hai mét khắc chữ “ Hậu đức tải vật, cần năng bổ chuyết”, chỗ tảng đá hơi hẹp, chỉ lộ ra một phần mép áo.
“Ai ở đó?” Anh cất giọng hỏi.
An Nhiên giật mình, loạng choạng đi ra, “Hiệu trưởng, anh Diệp, em là sinh viên ngành Tài chính.”
“Cả khoa Tài chính các em phát điên hết rồi à?” Hiệu trưởng giận dữ trợn mắt: “Có khách quý, thế này còn ra thể thống gì nữa!”
An Nhiên lén nhìn tảng đá giả, chỉnh lại chiếc mũ len trên đầu: “Chung Văn là cố ý, em là tai nạn…”
Diệp Bá Nam khoanh tay, đứng im tại chỗ. Theo ánh mắt lén lén lút lút của An Nhiên, anh cũng nhìn về phía tảng đá giả.
Mắt anh sâu thẳm, như đã hiểu ra điều gì đó.
Lại một mảng tuyết nữa rơi xuống, Diệp Bá Nam quay người đi.
Trình Hi trốn sau tảng đá giả, thở ra một hơi dài.
“Sao cậu đẩy tớ ra?” An Nhiên giậm chân.
Trình Hi kéo cô quay lại con đường cũ, “Tớ mời cậu ăn đồ Tây.”
“Tớ ăn ở Ré House cơ, nhà hàng Tây đắt nhất trong thành phố…”
….
Buổi chiều, Trình Hi đến Vạn Lợi. Trong văn phòng, Chủ tịch Tần đang nổi trận lôi đình, Tần Thương bị mắng te tua, tức tối đập cửa bỏ ra ngoài.
Một nhóm nhân viên ở hành lang đang hóng chuyện, cậu ta bị mất mặt, phẫn nộ gào ầm lên: “Cút hết đi!”
Mọi người vội vàng tản ra. Tần Thương bước thêm một bước, biểu cảm liền thay đổi: “Trình Hi!” Cậu ta kích động lao tới: “Cậu đi đâu thế? Không đi làm, cũng không về trường!”
“Tôi ốm.” Trình Hi bình tĩnh giải thích, “Giám đốc đâu?”
“Chị ta xin nghỉ rồi, điện thoại thì tắt máy!” Tần Thương bực bội: “Đơn hàng cũng mất rồi, thời khắc quan trọng lại xảy ra chuyện, còn hại cậu gặp nguy hiểm, con mụ chết tiệt!”
Vạn Lợi và Hoa Đạt là hai bên chính trong buổi tiệc hôm đó. Tổng bộ của tập đoàn Bắc Hàng để giảm thiểu ảnh hưởng đã quyết định loại bỏ cả hai doanh nghiệp này, một doanh nghiệp khác đã tận dụng cơ hội và trúng thầu.
Còn chuyện bà chị tomboy tắt máy, Trình Hi sớm đã đoán ra. Hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ phòng nhân sự và Tần Thương, mỗi ngày đến hơn chục cuộc gọi, chỉ có cô là không gọi.
Hiển nhiên cô ta biết rõ những gì đã xảy ra trong phòng ăn. Cô ta chính là “tú bà” đã phối hợp với Mã Minh Chiêu bằng quy tắc ngầm.
“Tôi đến để xin nghỉ việc.”
Sắc mặt Tần Thương lại thay đổi: “Có phải… bố tôi ép cậu nghỉ việc không?”
Trình Hi quay lại phòng làm việc để thu dọn đồ đạc cá nhân trên bàn, “Chủ tịch Tần chưa tìm tôi, là tự tôi không muốn làm nữa.”
Xảy ra vụ lùm xùm lớn như vậy, Vạn Lợi đã nổi tiếng trong ngành.
Một thực tập sinh nhỏ nhoi lại dám đập vỡ đầu tổng giám đốc chi nhánh, với “phong cách hung hãn” như vậy thì công ty nào muốn hợp tác nữa?
Cô chỉ có nghỉ việc, Vạn Lợi công bố sa thải, như vậy mới xoay chuyển được dư luận.
“Tôi không bảo vệ được cậu…”Tần Thương tức giận đấm vào ngực mình, “Nếu tôi ở đấy, thà để Vạn Lợi phá sản, tôi cũng phải đánh chết Mã Minh Chiêu!”
Trình Hi thu dọn xong, kéo khóa túi hành lý, “Cậu nói linh tinh nữa, Chủ tịch Tần lại mắng cậu đấy!”
Một đồng nghiệp nữ khá thân thiết phát hiện Trình Hi sắp nghỉ việc, kinh ngạc chạy đến gần, “Trình Hi, nghe nói tổng giám đốc chi nhánh bị khâu mười một mũi, là em đập thật à?”
Cô không khẳng định, cũng không phủ nhận, chỉ bảo với chị đồng nghiệp là đợi thông báo nội bộ.
Trên đường từ công ty về trường, Trình Hi suy nghĩ một lượt về những kẻ đứng sau màn kịch này.
Quan Tịnh không có gan lớn đùa với lửa. Cô ta dù có địch ý, nhưng không có bằng chứng bất thường nào giữa cô và Chu Cảnh Thần. Ngay cả người tinh ý như bà Chu cũng chưa từng nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và anh. Vì hai người rất ít khi gặp nhau, hơn nữa cô còn ngoan ngoãn gọi anh là “anh Cảnh Thần” suốt mười năm, không ai có thể đoán được điều gì khác thường.
Huống hồ bà chị tomboy là người không dễ mua chuộc.
Còn cô cũng không yêu đương gì, căn bản không có bất kỳ cô gái nào ghen với cô.
Vậy rốt cuộc là ai mà lại ra tay ác độc đến vậy.
“Quyên tặng thư viện!” An Nhiên phấn khích, hai mắt sáng rực lên: “Tên tuổi anh ta ngang hàng với anh Chu đấy. Thời buổi này, các cậu ấm trong giới thượng lưu hoặc là bạn bè, hoặc là kẻ thù, mà hai người này thì luôn bất hòa. Công ty của họ cạnh tranh nhau nhiều năm rồi. Cậu cả nhà họ Diệp ký được đơn hàng quốc tế, anh Chu chắc chắn sẽ nghĩ cách đè bẹp. Anh Chu nghiên cứu ra thứ gì, cậu cả nhà họ Diệp cũng phải làm ra thứ tốt hơn. Đầu tháng anh Chu vừa quyên tặng phòng tập múa và nhà thi đấu, bây giờ anh ta quyên góp nhiều hơn anh Chu nữa!”
Chung Văn vội buộc tóc, trèo xuống giường rồi lôi gương trang điểm ra: “Hôm qua không đắp mặt nạ, trông mình hốc hác quá…” Cô ta quay đầu, vừa tự lẩm bẩm vừa như nói cho An Nhiên nghe: “Da của Trình Hi đẹp thật, nhưng cũng chẳng xinh bằng mình.”
Chung Văn là hoa khôi của khoa, được nam sinh toàn khoa bỏ phiếu bầu chọn, chỉ thua hoa khôi của trường đúng một phiếu.
Trình Hi không được nhiều phiếu như cô ta, vì tính cách quá lạnh lùng. Trong khi đó, Chung Văn rất giỏi giao tiếp, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, đám nam sinh mới lớn cực kỳ dễ bị thu hút bởi kiểu người như cô ta. Nhưng những người thành đạt ngoài xã hội thì không, họ chỉ nghĩ là cô ta có ý đồ khác.
Chung Văn câu được toàn mấy cậu ấm nhà giàu trẻ tuổi, chứ người trên ba mươi hay tự tay lập nghiệp thì chẳng câu được ai.
An Nhiên tháo tai nghe của Trình Hi, lớn tiếng hét: “Đi xem Diệp Bá Nam ở phòng hiệu trưởng đi!”
Trình Hi hôm ở lễ viếng thì muốn nhìn thử mặt Diệp Bá Nam, hôm nay lại chẳng có hứng thú nữa. Cô giật lại tai nghe: “Tớ bị thiếu bài thi tiếng Anh, tuần sau còn phải thi bù.”
“Chỉ nhìn một cái thôi mà…” An Nhiên kéo Trình Hi ra khỏi ký túc xá.
Phòng hiệu trưởng nằm ở tòa nhà trong cùng của trường.
Khi Trình Hi đến, bậc thềm trước cửa đã đứng đầy giảng viên và lãnh đạo khoa.
Một đội thi công cũng đang có mặt đo đạc diện tích, khí thế vô cùng náo nhiệt.
Có vẻ như thư viện được quyên tặng có quy mô không nhỏ.
“Trình Hi! Người đó ở bên cạnh hiệu trưởng kìa!” An Nhiên nhón chân, kéo áo cô.
Dọc theo con đường nhỏ trong khuôn viên trường, từng hàng bạch dương vươn cao, tuyết từ các nhánh cây rơi xuống, mờ mịt trắng xóa một vùng.
Những bóng người thấp thoáng qua lại giữa rừng cây, như một khung cảnh hư ảo.
“Hiệu trưởng cao 1m7, mà đứng bên cạnh trông như một chú lùn ấy nhỉ…” An Nhiên chép miệng.
Diệp Bá Nam mặc áo khoác da màu đen, quần đồng phục, giày thể thao da, trông như vừa kết thúc chuyến khảo sát ở cơ sở rồi tranh thủ đến trường.
Khuôn mặt điển hình của đàn ông miền Bắc, góc cạnh và cứng rắn, lông mày rậm, mắt sáng, vóc dáng cao lớn mạnh mẽ.
Giống như Chu Cảnh Thần, anh ta ở vị trí cao trong tập đoàn, lời nói và hành động đều rất cẩn trọng, quen với việc kiềm chế cảm xúc, hiếm khi cười.
“Ê! Chung Văn.” An Nhiên vẫy tay.
Chung Văn không biết từ đâu xuất hiện, đeo một chiếc túi xích nhỏ của YSL, phong cách tinh tế thời thượng, giả vờ vô tình đi ngang qua, rồi vô tình đâm vào Diệp Bá Nam.
“Xin lỗi, có làm anh đau không?”
Hiệu trưởng tức giận, hừ một tiếng: “Con gái con đứa, đi đứng không nhìn đường gì cả!”
Diệp Bá Nam không phản ứng gì nhiều, chỉ hơi cau mày theo phản xạ khi Chung Văn đâm vào mình, nhưng rất nhanh đã giãn ra.
Chung Văn không chịu rời đi, chờ anh ta lên tiếng, dù chỉ một câu “Không sao”, cô ta cũng có cớ để bắt chuyện.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng hiệu trưởng không cho cô ta cơ hội, dẫn Diệp Bá Nam quay người đi về phía nhà ăn dành cho giảng viên.
“Cậu Diệp, ngày khánh thành thư viện, chúng tôi sẽ tổ chức một buổi lễ, câu lạc bộ văn nghệ sẽ biểu diễn.”
Diệp Bá Nam vừa đi vừa nghe, không nói gì.
Lúc này, một nam sinh vừa đá bóng vừa chạy đến trước mặt hiệu trưởng: “Thầy hiệu trưởng, giấy chứng nhận thực tập của năm bạn ngành Tài chính đã để trong văn phòng thầy rồi, còn của Trình Hi thì chưa nộp.”
“Trình Hi?” Diệp Bá Nam nghiêng đầu hỏi.
Hiệu trưởng ngạc nhiên: “Cậu Diệp quen Trình Hi à?”
“Không quen.” Anh tiếp tục đi.
“Cô bé này là phó đoàn của câu lạc bộ văn nghệ, từng đạt giải thưởng múa đấy.” Đúng lúc gần nhà ăn có bảng giới thiệu sinh viên ưu tú, hiệu trưởng chỉ vào bức ảnh của Trình Hi: “Là cô bé này.”
Diệp Bá Nam dừng lại.
Trong ảnh, Trình Hi hoàn toàn để mặt mộc, ngay cả lông mày cũng không kẻ.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao, mái lưa thưa, mặc áo phao cổ cao, chụp từ mùa đông năm hai ở sân trường. Phía sau là khung cảnh hoàng hôn, bầu trời màu xám pha sắc cam. Gương mặt cô đỏ ửng vì lạnh, nụ cười cứng đơ, gượng gạo.
“Sinh viên xuất sắc sao?”
“Là cán bộ văn nghệ, được đề cử danh hiệu sinh viên xuất sắc.”
Sinh viên văn nghệ xuất sắc là danh hiệu không mấy giá trị trong trường, nhưng rất được yêu thích. Những nhân vật nổi bật trong trường, dù nam hay nữ, phần lớn đều đứng ở vị trí trung tâm trong các buổi diễn, hát hay múa giỏi.
Khoảnh khắc Diệp Bá Nam quay người, nhận ra điều gì đó, lập tức ngoái lại.
Trên tảng đá giả cao gần hai mét khắc chữ “ Hậu đức tải vật, cần năng bổ chuyết”, chỗ tảng đá hơi hẹp, chỉ lộ ra một phần mép áo.
“Ai ở đó?” Anh cất giọng hỏi.
An Nhiên giật mình, loạng choạng đi ra, “Hiệu trưởng, anh Diệp, em là sinh viên ngành Tài chính.”
“Cả khoa Tài chính các em phát điên hết rồi à?” Hiệu trưởng giận dữ trợn mắt: “Có khách quý, thế này còn ra thể thống gì nữa!”
An Nhiên lén nhìn tảng đá giả, chỉnh lại chiếc mũ len trên đầu: “Chung Văn là cố ý, em là tai nạn…”
Diệp Bá Nam khoanh tay, đứng im tại chỗ. Theo ánh mắt lén lén lút lút của An Nhiên, anh cũng nhìn về phía tảng đá giả.
Mắt anh sâu thẳm, như đã hiểu ra điều gì đó.
Lại một mảng tuyết nữa rơi xuống, Diệp Bá Nam quay người đi.
Trình Hi trốn sau tảng đá giả, thở ra một hơi dài.
“Sao cậu đẩy tớ ra?” An Nhiên giậm chân.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Hi kéo cô quay lại con đường cũ, “Tớ mời cậu ăn đồ Tây.”
“Tớ ăn ở Ré House cơ, nhà hàng Tây đắt nhất trong thành phố…”
….
Buổi chiều, Trình Hi đến Vạn Lợi. Trong văn phòng, Chủ tịch Tần đang nổi trận lôi đình, Tần Thương bị mắng te tua, tức tối đập cửa bỏ ra ngoài.
Một nhóm nhân viên ở hành lang đang hóng chuyện, cậu ta bị mất mặt, phẫn nộ gào ầm lên: “Cút hết đi!”
Mọi người vội vàng tản ra. Tần Thương bước thêm một bước, biểu cảm liền thay đổi: “Trình Hi!” Cậu ta kích động lao tới: “Cậu đi đâu thế? Không đi làm, cũng không về trường!”
“Tôi ốm.” Trình Hi bình tĩnh giải thích, “Giám đốc đâu?”
“Chị ta xin nghỉ rồi, điện thoại thì tắt máy!” Tần Thương bực bội: “Đơn hàng cũng mất rồi, thời khắc quan trọng lại xảy ra chuyện, còn hại cậu gặp nguy hiểm, con mụ chết tiệt!”
Vạn Lợi và Hoa Đạt là hai bên chính trong buổi tiệc hôm đó. Tổng bộ của tập đoàn Bắc Hàng để giảm thiểu ảnh hưởng đã quyết định loại bỏ cả hai doanh nghiệp này, một doanh nghiệp khác đã tận dụng cơ hội và trúng thầu.
Còn chuyện bà chị tomboy tắt máy, Trình Hi sớm đã đoán ra. Hàng loạt cuộc gọi nhỡ từ phòng nhân sự và Tần Thương, mỗi ngày đến hơn chục cuộc gọi, chỉ có cô là không gọi.
Hiển nhiên cô ta biết rõ những gì đã xảy ra trong phòng ăn. Cô ta chính là “tú bà” đã phối hợp với Mã Minh Chiêu bằng quy tắc ngầm.
“Tôi đến để xin nghỉ việc.”
Sắc mặt Tần Thương lại thay đổi: “Có phải… bố tôi ép cậu nghỉ việc không?”
Trình Hi quay lại phòng làm việc để thu dọn đồ đạc cá nhân trên bàn, “Chủ tịch Tần chưa tìm tôi, là tự tôi không muốn làm nữa.”
Xảy ra vụ lùm xùm lớn như vậy, Vạn Lợi đã nổi tiếng trong ngành.
Một thực tập sinh nhỏ nhoi lại dám đập vỡ đầu tổng giám đốc chi nhánh, với “phong cách hung hãn” như vậy thì công ty nào muốn hợp tác nữa?
Cô chỉ có nghỉ việc, Vạn Lợi công bố sa thải, như vậy mới xoay chuyển được dư luận.
“Tôi không bảo vệ được cậu…”Tần Thương tức giận đấm vào ngực mình, “Nếu tôi ở đấy, thà để Vạn Lợi phá sản, tôi cũng phải đánh chết Mã Minh Chiêu!”
Trình Hi thu dọn xong, kéo khóa túi hành lý, “Cậu nói linh tinh nữa, Chủ tịch Tần lại mắng cậu đấy!”
Một đồng nghiệp nữ khá thân thiết phát hiện Trình Hi sắp nghỉ việc, kinh ngạc chạy đến gần, “Trình Hi, nghe nói tổng giám đốc chi nhánh bị khâu mười một mũi, là em đập thật à?”
Cô không khẳng định, cũng không phủ nhận, chỉ bảo với chị đồng nghiệp là đợi thông báo nội bộ.
Trên đường từ công ty về trường, Trình Hi suy nghĩ một lượt về những kẻ đứng sau màn kịch này.
Quan Tịnh không có gan lớn đùa với lửa. Cô ta dù có địch ý, nhưng không có bằng chứng bất thường nào giữa cô và Chu Cảnh Thần. Ngay cả người tinh ý như bà Chu cũng chưa từng nghi ngờ mối quan hệ giữa cô và anh. Vì hai người rất ít khi gặp nhau, hơn nữa cô còn ngoan ngoãn gọi anh là “anh Cảnh Thần” suốt mười năm, không ai có thể đoán được điều gì khác thường.
Huống hồ bà chị tomboy là người không dễ mua chuộc.
Còn cô cũng không yêu đương gì, căn bản không có bất kỳ cô gái nào ghen với cô.
Vậy rốt cuộc là ai mà lại ra tay ác độc đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro