Trèo Cao

Sa Đọa

2024-12-27 22:26:24

Trình Hi ngờ nghệch bị anh bọc vào trong áo vest, ngồi trên đùi anh.

Thắt lưng lỏng lẻo vắt quanh vòng eo săn chắc, cơ bắp rõ nét.

Đến giây phút cuối cùng, Chu Cảnh Thần dừng lại.

Cổ anh ướt đẫm mồ hôi, vùi sâu vào ngực cô, hơi thở gấp gáp.

Trình Hi không dám cử động dù chỉ một chút.

Khuôn mặt Chu Cảnh Thần lúc này hoàn toàn xa lạ, đầy dục vọng.

Cũng giống như đêm đó, anh lại một lần nữa xé bỏ lớp ngụy trang, phơi bày trước cô bản năng nguy hiểm và hoang dã nhất của mình.

Thứ mà người trưởng thành dễ dàng bị nghiện.

“Tay anh...” Trình Hi toàn thân rã rời, không còn chút sức lực.

Chu Cảnh Thần cài lại cúc quần cho cô, dùng khăn giấy lau qua hai ngón tay.

Ở cách đó không xa, trong phòng tang lễ vẫn treo đầy hoa trắng và câu đối viếng tang. Nhưng ngoài phố, ánh đèn neon rực rỡ, xa hoa. Có người đau buồn, có người giả vờ, cũng có người lén lút tìm sự kích thích.

Trong mắt mọi người, Chu Cảnh Thần là người cấm dục, sạch sẽ, nhưng khi ẩn mình trong bóng tối, anh lại sa đọa trầm luân.

Anh ngẩng đầu, nhẹ nhàng vuốt khóe mắt đỏ hoe của cô: “Đừng khóc nữa.”

Trình Hi mềm nhũn như khối bột, run rẩy trượt khỏi người anh.

Chu Cảnh Thần bấm còi một tiếng, người tài xế đang ngồi bên đường lập tức lên xe khởi động.

“Bà Chu hỏi anh có về nhà cũ không.”

Anh không chút do dự: “Không về.”

Trái tim Trình Hi trao đảo, anh về đâu?

Nhà riêng, hay khách sạn?

Trong xe không đủ riêng tư, lại chưa thỏa mãn. Muốn đổi chỗ để tiếp tục hay sao?

Cổ họng cô khô khốc, vô thức liếm đôi môi khô nẻ, dứt khoát chấm dứt suy nghĩ về hai người, “Em về ký túc xá.”

Tài xế đáp lời.

Chu Cảnh Thần vo chặt tờ giấy ướt trong tay, không vứt đi.

Xe đi được nửa đường, anh đột nhiên nhét nắm giấy vào tay cô: “Chỗ em bên ngoài có thùng rác.”

Khoảnh khắc Trình Hi cầm lấy, cô như bị điện giật, vội vàng vứt đi.

Chu Cảnh Thần vẫn bình thản, như thể nắm giấy không phải là do anh đưa.

“Lau thêm đi.”

Cô thở mạnh, vành tai đỏ bừng.

“Có nước khoáng, rửa tay không?”

Chu Cảnh Thần mở tủ lạnh trong xe, Trình Hi lấy một chai whisky nhỏ và nửa chai nước khoáng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ngón tay anh lướt qua đá viên hình quả nho ở dưới cùng, Trình Hi nhìn theo, anh ngước mắt nhìn cô.

Ánh mắt giao nhau, Trình Hi thở càng mạnh hơn.

Hóa ra là đá viên vị trái cây. Thảo nào dính dính khiến cô khó chịu.

Chu Cảnh Thần điềm tĩnh pha một ly rượu lạnh để hạ hỏa. Anh uống từng ngụm thưởng thức hương vị, những viên đá lăn tròn trong ly thủy tinh, dần dần tan chảy.

Trình Hi vừa xấu hổ vừa khó chịu, quay đi chỗ khác không nhìn nữa.

Xe dừng lại dưới ký túc xá, tài xế tắt đèn pha.

Bóng tối bao trùm, hòa vào màn đêm.

Chu Cảnh Thần hỏi: “Giờ này bạn cùng phòng có ở phòng không?”

Chung Văn đang sống với bạn trai đại gia. An Nhiên thì đang mê mẩn một anh chàng DJ đẹp trai ở quán bar, cuối tuần nào cũng đi cổ vũ, còn một người nữa đang ôn thi cao học, ngày nào cũng ở thư viện tự học đến lúc đóng cửa, khả năng cao là không ở ký túc xá.

Trình Hi lắc đầu.

Chu Cảnh Thần tháo dây an toàn cho cô: “Tôi đưa em vào.”

Chiếc Hồng Kỳ L9 quá nổi bật, tài xế chờ anh xuống xe rồi lặng lẽ lái xe ra khỏi khuôn viên trường, dừng lại phía sau một cây du già trơ trụi.

Chu Cảnh Thần bế Trình Hi đến phòng quản lý ký túc xá để thông báo: “Tôi là phụ huynh của em ấy, em ấy không khỏe, tôi chỉ đưa lên phòng rồi ra ngay.”

Anh trưởng thành, phong độ, mặc đồ sang trọng, hơn nữa lại là cuối tuần, ký túc xá nữ không có mấy người, cô quản lý ký túc xá lập tức đồng ý cho qua.

Cửa phòng ký túc xá đã khóa.

“Có mang chìa khóa không?”

“Ở trong túi.”

Chu Cảnh Thần đỡ lấy hông cô, với tay tìm chìa khóa.

Bàn tay to rộng của Chu Cảnh Thần siết chặt lấy cô. Dù cách một lớp vải, Trình Hi cũng cảm nhận được hơi ấm đầy nam tính và mạnh mẽ từ anh. Hình ảnh quấn quýt trong xe vẫn hiện rõ trong đầu, cô không tự chủ được mà khẽ giãy dụa.

Chu Cảnh Thần bình thản liếc nhìn cô, sau đó cắm chìa khóa vào ổ, mở cửa phòng.

Trên bàn của Chung Văn bày đủ loại sex toy, có món đã bóc mà chưa dùng, có món đã dùng rồi rửa sạch và đang phơi khô. Có cái màu hồng, có cái màu vàng, bằng cao su, bằng vải, hình dạng và màu sắc sặc sỡ, đủ loại khác nhau.

Chu Cảnh Thần không biết rõ bàn hay giường nào là của Trình Hi. Của Chung Văn gần cửa nhất, nên dù anh có giữ phong thái lịch sự không nhòm ngó lung tung thì cũng vẫn vô tình nhìn thấy vài thứ.

“Có tiện tắm không?” Anh đứng cạnh thanh chắn giường, từ trên cao nhìn xuống, bóng anh cao lớn đổ dài bao trùm lấy Trình Hi.

Ngoài cửa sổ là hàng ngàn bóng đèn sáng rực của ký túc xá.

Bên trong phòng là cô và Chu Cảnh Thần.

Mùi hương của anh vẫn phảng phất, lẩn quẩn không tan.

Những suy nghĩ ám muội vừa lóe lên trong giây lát, rồi lại tắt ngay. Lặp đi lặp lại.

“Anh không tắm được đâu…” Trình Hi đẩy anh: “Anh đi đi, bạn em có thể về bất cứ lúc nào.”

“Là em tắm.” Giọng anh điềm tĩnh, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô.

Cô thở phào nhẹ nhõm, tay nắm lấy thành giường: “Tiện, trong nhà vệ sinh có vòi sen.”

Chu Cảnh Thần vươn tay, đặt lên cổ áo cô, kéo xuống phần hõm ngực. Theo phản xạ, cô gạt tay anh ra: “Quản lý ký túc xá sắp gọi anh rồi đấy.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có thể dùng khăn ấm chườm.” Giọng anh khàn khàn, trầm thấp.

Lúc này Trình Hi mới hiểu tại sao Chu Cảnh Thần lại kéo cổ áo cô.

Tối nay lúc ở trong xe, anh kìm nén dục vọng nên đã cắn cô. Thật ra cũng không nhiều, chỉ để lại một hai dấu đỏ nho nhỏ.

Nhưng anh cắn mạnh, dấu vết rất rõ, phải mặc áo len cao cổ để che đi.

Anh cố ý nhắc cô chú ý.

Trình Hi không biết Chu Cảnh Thần có như vậy với cô gái khác không. Chỉ biết rằng, một khi đã chìm đắm, anh không thể nào kiềm chế được. Mất kiểm soát và điên cuồng,

“Mấy ngày này đừng về Chu gia.” Chu Cảnh Thần lấy lại vẻ lãnh đạm, “Sắp tới tôi bận, có việc thì liên lạc trợ lý.”

Trình Hi buồn tẻ.

Bận đến mấy thì cũng đâu có rời điện thoại được. Dù không thể trả lời ngay, nhưng giờ nghỉ trưa, lúc tan làm, hay trước khi ngủ, vẫn luôn có thời gian để trả lời mà.

Đùn đẩy trách nhiệm cho trợ lý, chẳng qua là lạnh nhạt đi một chút, quay về quỹ đạo cũ, vạch rõ ranh giới với cô.

Trong lòng Chu Cảnh Thần có một cái cân, luôn cân nhắc mối quan hệ giữa hai người họ, mà Trình Hi lại càng cân nhắc hơn.

Bao gồm cả sự cố Mã Minh Chiêu, dù cô không biết sẽ phải giải quyết ra sao, nhưng ít nhất, khi bị giữ lại ở đồn cảnh sát, cô cũng không có ý định nhờ anh giúp.

“Không liên lạc.”

Chu Cảnh Thần lại nhìn cô một cái, vắt chiếc áo vest lên tay, mở cửa đi ra ngoài.

Hành lang vọng lại tiếng bước chân.

Cô quản lý ký túc xá cười tươi: “Là anh trai em ấy à?”

“Vâng.”

“Hai người trông giống nhau đấy.”

Chu Cảnh Thần không nói gì.

“Hai người chênh nhau năm, sáu tuổi nhỉ?”

“Chín tuổi.”

Hiếm khi anh có kiên nhẫn, nên chỉ trò chuyện thêm vài câu với cô quản lý ký túc xá.

“Anh em ruột thịt đúng là tình cảm tốt thật.”

Chu Cảnh Thần dường như không biết đáp lại thế nào, mãi mới nặn được ra bốn chữ: “Không phải ruột thịt.”

Cô quản lý ký túc xá im bặt, không nói gì nữa.

Trình Hi nghe ngóng một lúc, thấy không có động tĩnh gì nữa.

Cô rón rén thò đầu ra, nhìn về phía phòng quản lý ký túc xá.

Cô quản lý ký túc xá cười với cô: “Anh trai em cao thật đấy, lại lịch sự nữa, là một nhân vật lớn đúng không?”

Trình Hi cũng cười rồi quay người đóng cửa lại.

Sáng thứ Hai, Trình Hi đeo tai nghe ôn từ vựng tiếng Anh, An Nhiên vội vội vàng vàng cầm đồ ăn sáng lao vào phòng: “Cậu cả nhà giáo sư Diệp bên Đại học Chính Pháp đối diện đến rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0