Trèo Cao

Nụ Hôn Nóng Bỏn...

2024-12-27 22:26:24

Nhà họ Chu là gia đình cuối cùng vào viếng.

Bà Chu tự mình thắp ba nén nhang, Chu Cảnh Thần và Trình Hi cúi người ba lần.

Anh đến khu vực cảm ơn của gia đình, “Bác Hoa, xin hãy nén đau buồn.”

Trình Hi cũng chào theo: “Hoa phu nhân, hãy giữ gìn sức khỏe.”

Bà Hoa quá đau buồn, dùng khăn tay che miệng khóc nức nở.

Ngược lại, con gái bà vẫn giữ được bình tĩnh: “Cảnh Thần, bố em trước đây rất thích sưu tầm ngọc, cảm ơn anh đã tặng ngọc như ý.”

“Một chút tấm lòng đối với trưởng bối thôi.” Chu Cảnh Thần cúi đầu lịch sự, coi như là hành lễ, không bắt tay cô ta nữa.

Ánh mắt của con gái bà Hoa liếc qua Trình Hi một cái, chỉ một khoảnh khắc, rồi chuyển sang người khác, không thèm để ý.

Trình Hi hiểu rõ, cô ta không coi trọng thân phận của cô, vì thế cô không nói gì, đi theo Chu Cảnh Thần lên lầu đến phòng tiệc.

Những vị khách quý nhất được tham dự bữa tối, còn những khách mời khác không có tư cách nhập tiệc. Có hơn bảy trăm người đến viếng, nhưng chỉ có chưa đến sáu mươi người ngồi vào bàn tiệc.

Nhà họ Hoa ngồi ở bàn chủ, nhà họ Chu ngồi ở bàn số 2 bên cạnh. Trong bữa ăn, toàn những nhân vật quyền quý, đây là một vinh dự lớn.

Có điều, Trình Hi được xếp ngồi ở bàn số 8 cuối phòng, bàn tiệc hình chữ U, bàn số 8 đối diện với bàn số 2, gần nhau, nhưng bà Chu cũng không phàn nàn gì.

Hoa gia có dòng dõi chính thống, trong tiệc không có rượu ngoại, chỉ có rượu Đỗ Khang 50 độ thơm đậm đà.

Khách ở bàn số 3 và số 4 lần lượt mời rượu. Vì đây là tiệc tang, không tiện từ chối, Chu Cảnh Thần từng ly từng ly tiếp hết.

Những bàn khác thấy vậy cũng đứng lên mời rượu, sau một vòng, anh không thể chịu được nữa, đi xuống lầu để giải rượu, thực tế là để tránh vòng mời rượu thứ hai.

Bà Chu không yên tâm, bảo Trình Hi đi theo.

Trong đại sảnh, một nhóm khách không được vào ăn tiệc đang trò chuyện, Chu Cảnh Thần cố tình tránh họ, trở lại xe để nghỉ ngơi.

Trình Hi ngồi ở ghế trước, quan sát anh qua kính chiếu hậu.

Anh giống như say, lại giống như không say.

Chu Cảnh Thần luôn là người mà người khác không thể nhìn thấu.

Cửa sổ xe ở ghế lái để một khe hở, tiếng còi xe và âm thanh ồn ào ở ngoài len lỏi vào trong, làm anh thấy bực bội, chỉ tay vào khe hở.

Trình Hi đóng cửa sổ.

“Nước.”

Giọng anh khàn khàn, phảng phất hơi men.

Trong ngăn để đồ chỉ có một hộp khăn ướt khử trùng.

Cô xuống xe, “Em đi ra đại sảnh lấy một cốc.”

Trình Hi tìm một cô lễ tân và lấy một cốc trà đặc, Chu Cảnh Thần dịch sang một bên, để trống chỗ, cô ngồi vào đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Là Phổ Nhĩ.”

Chu Cảnh Thần uống một hơi cạn sạch, bóp nát cốc giấy, từ từ ngước mắt lên. Ngón tay anh lướt qua khuôn mặt của Trình Hi, trong mắt anh là vẻ tươi trẻ và hoàn hảo như men gốm trắng không tỳ vết.

“Đã gặp Diệp Bá Nam chưa?”

Trình Hi lắc đầu, “Chưa chính thức gặp mặt.”

“Muốn chính thức gặp mặt không?”

Cô cũng không biết là có muốn hay không. Vợ chồng Chu Hoài Khang luôn muốn gả cô vào nhà họ Diệp, sớm muộn gì cô cũng phải gặp, không sớm thì muộn, gặp càng sớm càng dễ chuẩn bị.

Người ta đều nói, cậu con cả nhà họ Diệp vừa có tài vừa có ngoại hình, nhưng mỗi người có sở thích riêng, cô đã gặp được Chu Cảnh Thần quá xuất sắc rồi, có lẽ sẽ chẳng rung động được nữa đâu.

Trong lúc Trình Hi im lặng, Chu Cảnh Thần áp sát người cô, hơi thở anh dần trở nên mất kiểm soát.

Bên trong xe là cảm giác nóng rực mãnh liệt, bên ngoài xe là dòng người qua lại, ánh đèn của nhà hàng chiếu lên mặt anh, như thể là một điều cấm kỵ, gần như tuyệt vọng, cái chết chỉ trong gang tấc.

Đang dâng lên.

Cho đến khi hủy diệt.

Chu Cảnh Thần tắt hết đèn ở ghế sau.

Trình Hi cả người trốn vào bóng tối, không thể kiểm soát được sự sợ hãi.

Chu Cảnh Thần vén áo sơ mi của cô lên, tháo nút áo bên trong, cả áo trong và áo ngoài đều bị đẩy lên, cô chỉ cảm thấy nóng, nóng như bị lửa đốt.

Chu Cảnh Thần vừa hôn vừa mò mẫm đến giữa ghế ấn nút. Một luồng hơi lạnh trong xe tỏa ra, sự chênh lệch nhiệt độ quá lớn làm cô rùng mình.

Vết chai trong lòng bàn tay anh mài vào từng tấc da thịt cô, cảm giác thô ráp khô khốc như một trận sóng lớn, cuốn đến rồi cuốn đi không ngừng.

Trình Hi bất giác ngửa cổ lên.

Chu Cảnh Thần vuốt ve cô một cách dứt khoát, khiến cô hoàn toàn mất phương hướng, mất cả lý trí. Kinh nghiệm của cô quá ít, dưới sự dẫn dắt của anh, cô yếu ớt đến mức không thể chống cự.

Nụ hôn của anh có mùi rượu hòa lẫn vị trà, là hỗn hợp của cay và đắng, lại xen chút ngọt ngào, như thiêu đốt đầu lưỡi cô.

Giây tiếp theo, cô cảm nhận được điều gì đó, rùng mình mạnh một cái.

Là một viên đá lạnh.

Viên đá nhỏ thường dùng để pha rượu Tây.

Trình Hi run rẩy, “Chu Cảnh Thần…”

Anh hôn không ngừng lại, tiếp tục di chuyển xuống dưới: “Đổi cách gọi khác đi.”

“Lạnh quá…” Cô xoay người, khó chịu nức nở.

Bà Hoa và vài người thân nhà mẹ đẻ đi theo bà Chu ra ngoài, tiến thẳng đến chiếc Hồng Kỳ L9, gõ nhẹ lên cửa: “Cậu Chu tỉnh rượu chưa?”

Trình Hi thu mình vào một góc, mặt tái mét.

Chu Cảnh Thần giúp cô chỉnh lại quần áo, thản nhiên hạ cửa sổ xe xuống.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Mẹ, Bác Hoa.”

Anh trai bên nhà mẹ đẻ của bà Hoa nhìn anh một cái: “Mắt vẫn đỏ, chưa tỉnh rượu, ngồi xe tiễn khách đi.”

Buổi tiệc chuẩn bị mười chiếc xe tiễn khách, dành cho người uống nhiều mà không có tài xế riêng, nhà họ Hoa sắp xếp đưa về nhà.

“Có tài xế rồi, không cần phiền đâu ạ.” Chu Cảnh Thần lịch sự trả lời.

Ghế sau tối om, bà Hoa nhìn Trình Hi trong ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ phía trước, mắt cô còn đỏ hơn cả Chu Cảnh Thần, là sắc hồng của sự xúc động, vẻ quyến rũ của cô gái trẻ.

“Trình Hi cũng uống rượu à?” Bà Hoa thoáng nghi ngờ, không kìm được mà lên tiếng.

Trình Hi ngẩn người.

Quần cô bây giờ bị ướt một mảng, đá tan thành nước nhỏ từng giọt xuống ghế. Cô cố gắng ngồi thẳng dậy: “Uống nửa ly ạ.”

Tửu lượng của Hi Nhi kém, bao nhiêu năm rồi vẫn không khá hơn.” Bà Chu cười: “Về Chu gia đi.”

Trình Hi gật đầu đồng ý, Chu Cảnh Thần lại chen vào một câu: “Con đưa cô ấy về ký túc xá.”

Lời vừa ra đến miệng cô đã phải nuốt ngược vào trong.

Bất giác cô cảm thấy bồn chồn.

Tối nay mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát. Nếu tiếp tục ở riêng với anh, mọi chuyện sẽ còn mất kiểm soát hơn.

Mối quan hệ của cô và Chu Cảnh Thần chẳng khác nào một mớ bòng bong, không gỡ thì không được, mà càng gỡ thì càng rối. Cô chẳng còn cách nào khác ngoài né tránh.

Bà Chu ngồi lên xe tiễn khách, chiếc xe rẽ vào một góc của ngã tư.

Chu Cảnh Thần chỉnh lại cúc áo rồi xuống xe.

Anh dựa vào đầu xe, lấy ra một bao thuốc. Kể từ lần hút hai điếu ở đồn cảnh sát, anh chưa đụng đến thuốc lần nào.

Bãi đỗ xe nằm ở hướng Tây Bắc, gió rít từng hồi. Anh mở chắn gió của chiếc bật lửa, châm một điếu.

Đốm lửa trên đầu điếu thuốc lúc sáng lúc tối theo từng cơn gió thổi. Anh giơ tay phải che lại, hít sâu một hơi.

Tiếng thở dốc nặng nề bị đè nén nơi cổ họng, mồ hôi theo gió khô dần đi.

Trình Hi nhìn bóng lưng anh.

Trong sáu năm qua, lần đầu tiên cô thấy Chu Cảnh Thần hút thuốc.

Dáng vẻ châm thuốc rất lóng ngóng. Nhưng lại đặc biệt cuốn hút.

Một sức hút tà mị, sa ngã và sai trái.

Chu Cảnh Thần cố gắng bình tĩnh lại, nhưng không bình bĩnh được.

Anh chỉ hút một hơi, liền vứt điếu thuốc, kéo cửa xe, cúi người hôn cô.

Anh không ngồi xuống, gần như cả phần lưng phía trên phơi ra ngoài xe, đầu gối quỳ trên ghế, cúi thấp người hết mức. Những nếp nhăn trên quần tây kéo dài vào bóng tối nơi phần bụng dưới của anh.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0