Diệp Bá Nam
2024-12-27 22:26:24
Lần đầu tiên Trình Hi vào nhà riêng của Chu Cảnh Thần vào đêm khuya thế này.
Màu xám, trắng, xanh lam.
Nội thất đơn giản.
Rất lạnh lẽo.
Nhưng không đơn điệu.
Gu thẩm mỹ của anh thuộc hàng thượng lưu trong giới đàn ông.
“Để em xuống đi.” Trình Hi đung đưa hai chân, buông tay khỏi cổ anh.
“Đừng cử động.”
Chu Cảnh Thần bế cô, đứng ở lối vào thay dép, rồi áp cô vào tường. Một tay giữ eo cô, tay kia cởi áo khoác, rồi đến áo sơ mi.
Đôi chân bị thủy tinh cứa vào của cô vẫn chưa hề chạm đất.
Trình Hi nhớ Chung Văn từng khen đội trưởng đội bóng rổ của trường vừa cao to vừa mạnh mẽ, đúng chuẩn hình mẫu nam thần.
Thực ra Chu Cảnh Thần mới đúng là nam thần.
Đáng tiếc, mặt nam thần này của anh, sau này Trình Hi sẽ không còn cơ hội để trải nghiệm nữa. Nó thuộc về bất kỳ cô gái nào khác, ngoại trừ cô.
Chu Cảnh Thần đặt cô lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong trở lại phòng, Trình Hi cuộn mình trong chăn, để lộ ra đôi chân với những vết cứa nhỏ li ti.
“Vết thương của anh có phải là bị rách ra rồi không?”
Lúc nãy cổ áo anh mở rộng, cô thấy băng gạc hơi rỉ máu.
Chu Cảnh Thần không trả lời, đi ra phòng khách rót một ly nước nóng, tiện thể mang theo thuốc bôi, “Tự bôi thuốc đi.”
Anh lấy từ trong tủ quần áo một chiếc chăn lông, đi sang phòng ngủ phụ ở bên cạnh.
Những vết thủy tinh cứa rất nông, bôi thuốc một đêm là gần như lành lại.
Sáng sớm hôm sau, Trình Hi mơ mơ màng màng mở mắt, Chu Cảnh Thần ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh giường.
“Đừng ra ngoài.”
“Bữa sáng để trên đầu giường.”
“Mẹ tôi đến rồi.”
Câu cuối cùng giống như một quả bom, khiến Trình Hi bỗng chốc bấn loạn. Cô nắm chặt lấy chăn: “Dì Chu có vào phòng không?”
“Không biết.”
Căn nhà này cực kỳ riêng tư, ngay cả bà Chu cũng rất ít khi đến. Cô qua đêm ở đây chắc chắn sẽ khiến bà Chu nghi ngờ.
Trình Hi im lặng hồi lâu, sau đó rón rén xuống giường. Cửa phòng chỉ mở một phần ba, Chu Cảnh Thần sống một mình, ban ngày mà đóng cửa thì lại càng bất thường.
Bà Chu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, “Con điều tra chuyện này đi, Hi Nhi có một chiếc túi Kelly, là ai đã tặng con bé?”
Chu Cảnh Thần đứng trước tủ trà chọn trà, nghe xong câu nói liền dừng tay lại một lát: “Chắc là tự mua.”
“Thêm cả tiền phụ kiện cũng phải hơn bảy trăm ngàn, Hi Nhi lấy đâu ra tiền.” Bà Chu đặt tay lên tay vịn ghế sofa: “Hàng mẹ đặt mà bị người ta cướp mất, mẹ muốn xem xem là thần thánh phương nào.”
Chu Cảnh Thần chọn một hộp hồng trà Vân Nam. Rõ ràng chính anh là vị “thần thánh” đó, nhưng mặt không hề biến sắc: “Đủ khả năng cướp được đồ của mẹ, có lẽ là người có lai lịch không vừa, điều tra ra cũng không lấy lại được túi đâu.”
“Mẹ lo Hi Nhi lầm đường lạc lối.” Bà Chu nheo mắt: “Những lão già có tiền có thế thường thích kiểu con gái trẻ trung, xinh đẹp như Hi Nhi.”
Chu Cảnh Thần nhíu mày.
“Lừa sắc, lừa tuổi trẻ.”
Anh nhíu mày chặt hơn.
“Con không muốn điều tra à?” Ngọn lửa tức giận của bà Chu bùng lên, hướng thẳng vào Chu Cảnh Thần: “Hay là con quen lão già đó?”
“Không quen.”
“Cho con thời gian ba ngày.”
Anh ngồi xuống đối diện, bực bội xoa ấn đường: “Vâng.”
“Còn một chuyện nữa.” Giọng bà Chu trở nên nghiêm trọng: “Bác Hoa của con mất rồi.”
Chu Cảnh Thần xúc một thìa trà: “Nhà họ Hoa ở phía Tây thành phố á?”
“Con còn có bao nhiêu bác Hoa nữa?” Bà Chu bực tức vì sự thờ ơ của anh: “Khi con học cấp hai ở miền Bắc, chẳng phải đã ở cùng một khu với Hoa Thanh Thanh sao? Không nhớ gì à?”
“Có nhớ.” Ngón tay Chu Cảnh Thần thon dài, móng tay cắt tỉa sạch sẽ. Anh dùng ấm sứ ngọc trắng để pha trà, rất mỹ quan, rất đẹp mắt: “Lễ viếng là ngày nào?”
“Mất hôm qua, ngày mai làm lễ viếng.”
“Bố có đi không?”
Bà Chu lắc đầu, “Hoa gia chỉ còn lại bà Hoa và con gái, bố con sẽ không dễ dàng ra mặt đâu. Mẹ tham dự thay ông ấy.”
Bố của Trình Hi năm xưa từng tiếp xúc với rất nhiều nhân vật giàu sang quyền quý. Dù chỉ là một tài xế nhỏ bé, nhưng tài xế lại được gọi là “người nắm giữ nhiều bí mật của các ông lớn nhất”. Vì vậy, trước khi những ông lớn này nghỉ hưu, họ thường sắp xếp công việc ổn định cho tài xế của mình, như một cách đổi những bí mật cả đời của họ.
Bố của Trình Hi từng nói Chu Hoài Khang đùa rằng sẽ cho Chu Cảnh Thần và con gái nhà họ Hoa đính hôn. Sau này, nhà họ Chu càng ngày càng vươn lên, còn nhà họ Hoa thì dần sa sút, hôn sự này trở thành điều mà cả hai bên đều ngầm hiểu, và không ai nhắc tới nữa.
Chu Cảnh Thần mở nắp ấm trà, “Giờ bác Hoa mất rồi, mẹ còn ưng tiểu thư nhà họ Hoa không?”
Bà Chu sững người: “Con nghe lén mẹ và bố con nói chuyện à?”
“Không cần nghe lén, ý định của hai người không qua mắt con được đâu.” Chu Cảnh Thần khuấy nước trà đang sôi, “Con gái nhà họ Hoa thực sự thích hợp làm vợ hơn Quan Tịnh.”
“Con hiểu được thì tốt.” Bà Chu lục túi tìm điện thoại, “Lễ tang của Hoa gia, Hi Nhi cũng sẽ đi. Dịp trang trọng thế này, để con bé xuất hiện nhiều một chút. Sau này kết hôn làm phu nhân, giao tiếp xã hội là điều không thể thiếu.”
Trình Hi vội vội vàng vàng chạy về phía giường, lôi điện thoại từ dưới chăn ra, nhanh tay chuyển sang chế độ im lặng.
Không để ý, chân cô đá trúng khung giường, phát ra tiếng rõ to.
“Tiếng gì thế?” Bà Chu nhíu mày.
Chu Cảnh Thần không ngờ trong phòng ngủ chính lại xảy ra chuyện, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, chắn tầm nhìn của bà Chu, “Con nuôi chó.”
“Con có nuôi thú cưng bao giờ đâu.” Bà Chu bán tín bán nghi.
Anh giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Là chó nghiệp vụ đã giải ngũ, bạn con nhờ chăm sóc.”
“Tại sao không sủa?”
“Gìa rồi, bị câm.”
May mắn là bà Chu không truy cứu thêm, vừa định gọi điện thoại, Chu Cảnh Thần nói: “Để con báo cho, chắc là cô ấy đang học, không tiện nghe máy đâu.”
Bà Chu uống trà xong không ở lại lâu, lát sau rời đi luôn.
Khi xe của bà Chu vừa ra khỏi tiểu khu, Trình Hi theo Chu Cảnh Thần xuống lầu. Anh ngồi trong xe chờ một lúc, xác nhận bà Chu thật sự đã đi rồi mới khởi động xe.
“Cái túi đó… anh điều tra rồi nói thế nào?”
Chu Cảnh Thần tay nắm chặt vô lăng, cô căng thẳng, anh thản nhiên: “Sợ bà ấy điều tra ra em à?”
Trình Hi thành thật: “Dì Chu muốn điều tra, chắc chắn sẽ tra ra.”
Anh không nói gì.
Một lát sau, “Đến trường à?”
Cô “Ừ” một tiếng.
Cầu Giang Bắc vào giờ cao điểm buổi sáng, từ đầu cầu đến cuối cầu kẹt cứng không còn chỗ trống, Chu Cảnh Thần siết chặt tay, chống cằm, mắt lặng lẽ nhìn xuống mặt băng dưới cầu.
Ánh đèn chiếu sáng vàng vọt từ gầm cầu rọi xuống, vài cặp đôi đang nô đùa, trượt băng trên mặt băng.
“Biết trượt băng không?” anh hỏi.
“Không biết.”
“Tôi dạy em.”
Trình Hi thầm đếm trong lòng, anh muốn dạy cô bơi, muốn dạy cô trượt băng…
Lúc này, màn hình điện thoại của Chu Cảnh Thần bật sáng.
Cuộc gọi đến từ Quan Tịnh.
Anh nhìn một cái rồi nghe máy.
Trình Hi mở cửa sổ xe, vươn đầu ra bên ngoài, hít thở làn gió lạnh bên bờ sông, từng ngụm không khí tràn vào phổi, lạnh giá.
……
Chiều hôm sau, Chu Cảnh Thần đến nhà cũ đón bà Chu và Trình Hi.
Trình Hi đến sớm, còn ăn cơm ở nhà cũ, Chu Cảnh Thần mặc một bộ vest màu đen trơn, cài hoa trắng, còn bà Chu diện bộ trang phục trắng thanh lịch. Vì không có trang phục đi đám nên cô mặc đồng phục làm việc của Vạn Lợi, trông cũng khá trang trọng. Bà Chu đưa cho cô một bông hoa trắng: “Con gọi là Hoa phu nhân nhé.”
Trình Hi hiểu rõ phép tắc xã giao. Dựa vào địa vị gia đình cô, dù đi cùng nhà họ Chu, cô vẫn không đủ tư cách gọi là bác Hoa.
Phòng tang lễ nằm trong trung tâm triển lãm, bao trọn ba tầng của một nhà hàng lớn, quy mô rất hoành tráng.
Những nhân vật quyền quý trong giới kinh doanh và giáo dục trong thành phố đều có mặt. Hơn hai mươi bảo vệ dựng thành tường người ngăn không cho các phóng viên tiếp cận.
Trình Hi đỡ bà Chu đến quầy đăng ký khách viếng. Nhà họ Hoa không nhận quà phúng điếu, Chu Cảnh Thần tặng một miếng ngọc như ý làm vật chôn cất trấn mộ.
Đột nhiên, lối đi phía xa xa vang lên tiếng xì xào. Trình Hi theo phản xạ quay đầu lại, ở lối đi dành cho khách VIP, một đám người tụ tập quanh một người đàn ông đang bước nhanh. Anh ta mặc vest màu xám đậm có hoa văn tối màu, áo sơ mi đen tuyền, dáng người thẳng tắp, cao hơn hẳn những người xung quanh. Trình Hi quay đầu muộn quá, chỉ kịp nhìn thấy nửa góc nghiêng khuôn mặt anh ta.
“Diệp Bá Nam cũng đến viếng rồi.”
Bà Chu chăm chú nhìn chiếc xe đó.
Trình Hi sững người.
Hóa ra người đàn ông kia là đại thiếu gia nhà họ Diệp, đối tượng xem mắt mà cô chưa từng gặp.
Màu xám, trắng, xanh lam.
Nội thất đơn giản.
Rất lạnh lẽo.
Nhưng không đơn điệu.
Gu thẩm mỹ của anh thuộc hàng thượng lưu trong giới đàn ông.
“Để em xuống đi.” Trình Hi đung đưa hai chân, buông tay khỏi cổ anh.
“Đừng cử động.”
Chu Cảnh Thần bế cô, đứng ở lối vào thay dép, rồi áp cô vào tường. Một tay giữ eo cô, tay kia cởi áo khoác, rồi đến áo sơ mi.
Đôi chân bị thủy tinh cứa vào của cô vẫn chưa hề chạm đất.
Trình Hi nhớ Chung Văn từng khen đội trưởng đội bóng rổ của trường vừa cao to vừa mạnh mẽ, đúng chuẩn hình mẫu nam thần.
Thực ra Chu Cảnh Thần mới đúng là nam thần.
Đáng tiếc, mặt nam thần này của anh, sau này Trình Hi sẽ không còn cơ hội để trải nghiệm nữa. Nó thuộc về bất kỳ cô gái nào khác, ngoại trừ cô.
Chu Cảnh Thần đặt cô lên chiếc giường lớn trong phòng ngủ chính, rồi đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong trở lại phòng, Trình Hi cuộn mình trong chăn, để lộ ra đôi chân với những vết cứa nhỏ li ti.
“Vết thương của anh có phải là bị rách ra rồi không?”
Lúc nãy cổ áo anh mở rộng, cô thấy băng gạc hơi rỉ máu.
Chu Cảnh Thần không trả lời, đi ra phòng khách rót một ly nước nóng, tiện thể mang theo thuốc bôi, “Tự bôi thuốc đi.”
Anh lấy từ trong tủ quần áo một chiếc chăn lông, đi sang phòng ngủ phụ ở bên cạnh.
Những vết thủy tinh cứa rất nông, bôi thuốc một đêm là gần như lành lại.
Sáng sớm hôm sau, Trình Hi mơ mơ màng màng mở mắt, Chu Cảnh Thần ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh giường.
“Đừng ra ngoài.”
“Bữa sáng để trên đầu giường.”
“Mẹ tôi đến rồi.”
Câu cuối cùng giống như một quả bom, khiến Trình Hi bỗng chốc bấn loạn. Cô nắm chặt lấy chăn: “Dì Chu có vào phòng không?”
“Không biết.”
Căn nhà này cực kỳ riêng tư, ngay cả bà Chu cũng rất ít khi đến. Cô qua đêm ở đây chắc chắn sẽ khiến bà Chu nghi ngờ.
Trình Hi im lặng hồi lâu, sau đó rón rén xuống giường. Cửa phòng chỉ mở một phần ba, Chu Cảnh Thần sống một mình, ban ngày mà đóng cửa thì lại càng bất thường.
Bà Chu ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, “Con điều tra chuyện này đi, Hi Nhi có một chiếc túi Kelly, là ai đã tặng con bé?”
Chu Cảnh Thần đứng trước tủ trà chọn trà, nghe xong câu nói liền dừng tay lại một lát: “Chắc là tự mua.”
“Thêm cả tiền phụ kiện cũng phải hơn bảy trăm ngàn, Hi Nhi lấy đâu ra tiền.” Bà Chu đặt tay lên tay vịn ghế sofa: “Hàng mẹ đặt mà bị người ta cướp mất, mẹ muốn xem xem là thần thánh phương nào.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Cảnh Thần chọn một hộp hồng trà Vân Nam. Rõ ràng chính anh là vị “thần thánh” đó, nhưng mặt không hề biến sắc: “Đủ khả năng cướp được đồ của mẹ, có lẽ là người có lai lịch không vừa, điều tra ra cũng không lấy lại được túi đâu.”
“Mẹ lo Hi Nhi lầm đường lạc lối.” Bà Chu nheo mắt: “Những lão già có tiền có thế thường thích kiểu con gái trẻ trung, xinh đẹp như Hi Nhi.”
Chu Cảnh Thần nhíu mày.
“Lừa sắc, lừa tuổi trẻ.”
Anh nhíu mày chặt hơn.
“Con không muốn điều tra à?” Ngọn lửa tức giận của bà Chu bùng lên, hướng thẳng vào Chu Cảnh Thần: “Hay là con quen lão già đó?”
“Không quen.”
“Cho con thời gian ba ngày.”
Anh ngồi xuống đối diện, bực bội xoa ấn đường: “Vâng.”
“Còn một chuyện nữa.” Giọng bà Chu trở nên nghiêm trọng: “Bác Hoa của con mất rồi.”
Chu Cảnh Thần xúc một thìa trà: “Nhà họ Hoa ở phía Tây thành phố á?”
“Con còn có bao nhiêu bác Hoa nữa?” Bà Chu bực tức vì sự thờ ơ của anh: “Khi con học cấp hai ở miền Bắc, chẳng phải đã ở cùng một khu với Hoa Thanh Thanh sao? Không nhớ gì à?”
“Có nhớ.” Ngón tay Chu Cảnh Thần thon dài, móng tay cắt tỉa sạch sẽ. Anh dùng ấm sứ ngọc trắng để pha trà, rất mỹ quan, rất đẹp mắt: “Lễ viếng là ngày nào?”
“Mất hôm qua, ngày mai làm lễ viếng.”
“Bố có đi không?”
Bà Chu lắc đầu, “Hoa gia chỉ còn lại bà Hoa và con gái, bố con sẽ không dễ dàng ra mặt đâu. Mẹ tham dự thay ông ấy.”
Bố của Trình Hi năm xưa từng tiếp xúc với rất nhiều nhân vật giàu sang quyền quý. Dù chỉ là một tài xế nhỏ bé, nhưng tài xế lại được gọi là “người nắm giữ nhiều bí mật của các ông lớn nhất”. Vì vậy, trước khi những ông lớn này nghỉ hưu, họ thường sắp xếp công việc ổn định cho tài xế của mình, như một cách đổi những bí mật cả đời của họ.
Bố của Trình Hi từng nói Chu Hoài Khang đùa rằng sẽ cho Chu Cảnh Thần và con gái nhà họ Hoa đính hôn. Sau này, nhà họ Chu càng ngày càng vươn lên, còn nhà họ Hoa thì dần sa sút, hôn sự này trở thành điều mà cả hai bên đều ngầm hiểu, và không ai nhắc tới nữa.
Chu Cảnh Thần mở nắp ấm trà, “Giờ bác Hoa mất rồi, mẹ còn ưng tiểu thư nhà họ Hoa không?”
Bà Chu sững người: “Con nghe lén mẹ và bố con nói chuyện à?”
“Không cần nghe lén, ý định của hai người không qua mắt con được đâu.” Chu Cảnh Thần khuấy nước trà đang sôi, “Con gái nhà họ Hoa thực sự thích hợp làm vợ hơn Quan Tịnh.”
“Con hiểu được thì tốt.” Bà Chu lục túi tìm điện thoại, “Lễ tang của Hoa gia, Hi Nhi cũng sẽ đi. Dịp trang trọng thế này, để con bé xuất hiện nhiều một chút. Sau này kết hôn làm phu nhân, giao tiếp xã hội là điều không thể thiếu.”
Trình Hi vội vội vàng vàng chạy về phía giường, lôi điện thoại từ dưới chăn ra, nhanh tay chuyển sang chế độ im lặng.
Không để ý, chân cô đá trúng khung giường, phát ra tiếng rõ to.
“Tiếng gì thế?” Bà Chu nhíu mày.
Chu Cảnh Thần không ngờ trong phòng ngủ chính lại xảy ra chuyện, lập tức đứng dậy khỏi ghế sofa, chắn tầm nhìn của bà Chu, “Con nuôi chó.”
“Con có nuôi thú cưng bao giờ đâu.” Bà Chu bán tín bán nghi.
Anh giữ vẻ mặt bình tĩnh: “Là chó nghiệp vụ đã giải ngũ, bạn con nhờ chăm sóc.”
“Tại sao không sủa?”
“Gìa rồi, bị câm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
May mắn là bà Chu không truy cứu thêm, vừa định gọi điện thoại, Chu Cảnh Thần nói: “Để con báo cho, chắc là cô ấy đang học, không tiện nghe máy đâu.”
Bà Chu uống trà xong không ở lại lâu, lát sau rời đi luôn.
Khi xe của bà Chu vừa ra khỏi tiểu khu, Trình Hi theo Chu Cảnh Thần xuống lầu. Anh ngồi trong xe chờ một lúc, xác nhận bà Chu thật sự đã đi rồi mới khởi động xe.
“Cái túi đó… anh điều tra rồi nói thế nào?”
Chu Cảnh Thần tay nắm chặt vô lăng, cô căng thẳng, anh thản nhiên: “Sợ bà ấy điều tra ra em à?”
Trình Hi thành thật: “Dì Chu muốn điều tra, chắc chắn sẽ tra ra.”
Anh không nói gì.
Một lát sau, “Đến trường à?”
Cô “Ừ” một tiếng.
Cầu Giang Bắc vào giờ cao điểm buổi sáng, từ đầu cầu đến cuối cầu kẹt cứng không còn chỗ trống, Chu Cảnh Thần siết chặt tay, chống cằm, mắt lặng lẽ nhìn xuống mặt băng dưới cầu.
Ánh đèn chiếu sáng vàng vọt từ gầm cầu rọi xuống, vài cặp đôi đang nô đùa, trượt băng trên mặt băng.
“Biết trượt băng không?” anh hỏi.
“Không biết.”
“Tôi dạy em.”
Trình Hi thầm đếm trong lòng, anh muốn dạy cô bơi, muốn dạy cô trượt băng…
Lúc này, màn hình điện thoại của Chu Cảnh Thần bật sáng.
Cuộc gọi đến từ Quan Tịnh.
Anh nhìn một cái rồi nghe máy.
Trình Hi mở cửa sổ xe, vươn đầu ra bên ngoài, hít thở làn gió lạnh bên bờ sông, từng ngụm không khí tràn vào phổi, lạnh giá.
……
Chiều hôm sau, Chu Cảnh Thần đến nhà cũ đón bà Chu và Trình Hi.
Trình Hi đến sớm, còn ăn cơm ở nhà cũ, Chu Cảnh Thần mặc một bộ vest màu đen trơn, cài hoa trắng, còn bà Chu diện bộ trang phục trắng thanh lịch. Vì không có trang phục đi đám nên cô mặc đồng phục làm việc của Vạn Lợi, trông cũng khá trang trọng. Bà Chu đưa cho cô một bông hoa trắng: “Con gọi là Hoa phu nhân nhé.”
Trình Hi hiểu rõ phép tắc xã giao. Dựa vào địa vị gia đình cô, dù đi cùng nhà họ Chu, cô vẫn không đủ tư cách gọi là bác Hoa.
Phòng tang lễ nằm trong trung tâm triển lãm, bao trọn ba tầng của một nhà hàng lớn, quy mô rất hoành tráng.
Những nhân vật quyền quý trong giới kinh doanh và giáo dục trong thành phố đều có mặt. Hơn hai mươi bảo vệ dựng thành tường người ngăn không cho các phóng viên tiếp cận.
Trình Hi đỡ bà Chu đến quầy đăng ký khách viếng. Nhà họ Hoa không nhận quà phúng điếu, Chu Cảnh Thần tặng một miếng ngọc như ý làm vật chôn cất trấn mộ.
Đột nhiên, lối đi phía xa xa vang lên tiếng xì xào. Trình Hi theo phản xạ quay đầu lại, ở lối đi dành cho khách VIP, một đám người tụ tập quanh một người đàn ông đang bước nhanh. Anh ta mặc vest màu xám đậm có hoa văn tối màu, áo sơ mi đen tuyền, dáng người thẳng tắp, cao hơn hẳn những người xung quanh. Trình Hi quay đầu muộn quá, chỉ kịp nhìn thấy nửa góc nghiêng khuôn mặt anh ta.
“Diệp Bá Nam cũng đến viếng rồi.”
Bà Chu chăm chú nhìn chiếc xe đó.
Trình Hi sững người.
Hóa ra người đàn ông kia là đại thiếu gia nhà họ Diệp, đối tượng xem mắt mà cô chưa từng gặp.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro