Trèo Cao

Ôm Tôi Đi

2024-12-27 22:26:24

“Cô Trình, đừng vội mà, giám đốc cô lát nữa sẽ quay lại.” Mã Minh Chiêu ra hiệu bằng mắt, đám vệ sĩ liền thô bạo đẩy Trình Hi ngồi xuống chiếc ghế trống bên phải lão ta.

“Ngây thơ và e thẹn thế này, vẫn còn non nớt đúng không?” Giám đốc của Hoa Đạt có đôi mắt gian xảo, trông không giống người tốt, liền thừa cơ chế nhạo: “Mã tổng, non nớt thì có cái trong sáng của non nớt, nhưng phụ nữ có kinh nghiệm thì mới có mùi có vị. Tôi mang đến đây…”

“Tôi lại thích kiểu này cơ.” Mã Minh Chiêu ngà ngà say, ngắt lời ông ta: “Ngây thơ, thuần khiết, không sợ không có kinh nghiệm, tôi có thể truyền đạt kinh nghiệm cho cô ấy.”

“Mã tổng đúng là bậc thầy nơi phong nguyệt mà.” Giám đốc của Hoa Đạt liên tục nịnh nọt.

Điện thoại của Trình Hi bị vệ sĩ giật mất rồi, bây giờ cô kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.

Cô không thể hiểu được tại sao Tần Thương và bà chị tomboy không ở đây, tại sao lại tắt máy.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Những cô gái ở bộ phận quan hệ công chúng của Hoa Đạt mặc bộ đồ thỏ ngọc, lần lượt mời rượu Mã Minh Chiêu, lão ta vừa uống vừa vắt chân chữ ngũ, cánh tay tùy tiện đặt lên lưng ghế của Trình Hi, ngón tay thỉnh thoảng chạm vào vai cô.

Ban đầu lão ta còn tỏ ra kiềm chế, sau vài ly rượu, bắt đầu giở thói vô lễ.

Mã Minh Chiêu đã quen chơi bời với vô số phụ nữ, có những người tự nguyện bám lấy lão ta, cũng có những người vì muốn đạt chỉ tiêu mà đành phải khuất phục. Lão ta biết rõ mọi chiêu trò của phụ nữ, từng động tác phản kháng của Trình Hi đều bị lão ta đoán được và ngăn chặn, khiến cô không tài nào thoát được.

“Em đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với anh sao?” Mã Minh Chiêu thì thầm bên tai cô, phả ra hơi rượu, “Chơi một chút thì được, chơi vừa phải thì vui, chơi quá đà thì anh không có kiên nhẫn đâu đấy.”

Trình Hi quay mặt đi, cố gắng hét lên: “Mã tổng, nếu ông động vào tôi, chắc chắn ông sẽ phải hối hận!”

“Anh thích em hét lên, em không hét thì anh không có hứng, đàn bà như khúc gỗ thì còn gọi gì là thú vị nữa?” Mã Minh Chiêu càng ngày càng hưng phấn: “Em có biết diễn kịch không? Em đóng vai hồ ly, anh đóng vai hòa thượng. Em quỳ trên bàn ăn, cong mông lên ép anh uống rượu…”

Những lời bẩn thỉu của Mã Minh Chiêu làm cả phòng cười ầm lên, ba cô thỏ ngọc ở đối diện đồng loạt vỗ tay kích thích bầu không khí náo nhiệt, hét lớn: “Mã tổng uy vũ! Mã tổng là mãnh nam…”

Máu trong người Trình Hi dồn lên ngực, như muốn vỡ tung.

Ngay khoảnh khắc Mã Minh Chiêu giật váy của cô, Trình Hi chộp lấy chai rượu trên bàn, dồn toàn bộ sức lực đập xuống. Tiếng thủy tinh vỡ chói tai vang lên khắp phòng, mọi người đều im lặng.

Ngay sau đó, là tiếng hét thất thanh của mấy cô thỏ ngọc và tiếng mắng chửi của giám đốc Hoa Đạt: “Người của Vạn Lợi! Cô điên rồi à?”

Một vệ sĩ lập tức gọi 110 báo cảnh sát: “Thực tập sinh của công ty Vạn Lợi đánh chết người rồi, ở Bạch Hạc Lâu!”

Mã Minh Chiêu ngã xuống sàn, cơ thể co giật dữ dội. Máu đỏ tươi từ sau đầu lão ta chảy ra, loang khắp sàn nhà. Những cơn co giật lên đến đỉnh điểm, rồi bất ngờ ngừng hẳn.

Tay Trình Hi run rẩy, chai rượu còn một nửa cũng rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Cơ thể cô cứng đờ, tựa như sợi dây bị kéo căng quá mức. Đôi mắt trống rỗng như người mất hồn.

Cửa phòng càng ngày càng nhiều khách khứa và nhân viên phục vụ chen nhau vây quanh đông nghịt.

Cảnh sát và xe cứu thương nhanh chóng đến hiện trường. Một cảnh sát dẫn đầu ánh mắt sắc bén quét qua một vòng, rồi nhìn Trình Hi: “Cô đánh à?”

Môi Trình Hi mấp máy một lúc lâu, mãi mới bật ra được: “Là tôi.”

“Những người khác có ai ra tay không?”

Mặt Trình Hi chẳng có biểu cảm gì: “Không có.”

Cảnh sát ngồi xuống, nhặt mảnh thủy tinh vỡ lên, bỏ vào túi đựng vật chứng trong suốt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Đưa về đồn.”

…..

Trình Hi ngồi trên ghế trong phòng thẩm vấn, im lặng không nói lời nào.

Nữ nhân viên ghi chép đưa cho cô một chai nước.

Mấy cô thỏ ngọc và giám đốc Hoa Đạt ở bên cạnh đã viết xong lời khai. Đội trưởng bước vào: “Mã Minh Chiêu đang ở phòng hồi sức, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Còn về việc đây là hành động tự vệ chính đáng hay là phòng vệ quá mức.” Anh ta lật xem lời khai: “Lời khai của nhân chứng là phòng vệ quá mức, cô sẽ phải chịu trách nhiệm hình sự.”

Cô siết chặt nắm tay: “Bọn họ là cùng một giuộc, tôi đã cầu cứu rồi, không có ai giúp tôi cả.”

“Trong phòng ăn không có camera, lời khai của cô và lời khai của nhân chứng không khớp.”

Đây là tình huống khó giải quyết nhất, nếu nhân chứng cùng nhau cấu kết khai gian, chứng tỏ họ đã bàn bạc trước để thống nhất lời khai.

Đội trưởng cau mày: “Có người nhà không?”

Cô siết chặt tay, siết chặt rồi lại thả lỏng, không nói gì.

Lúc này, một viên cảnh sát đẩy cửa bước vào: “Con trai Chu Hoài Khang đến rồi.”

Trình Hi đang co rúm trên ghế, giật cả mình.

“Cậu ta đích thân đến à?” Đội trưởng vòng qua bàn thẩm vấn, ra ngoài đón.

Hành lang trống trải vang lên tiếng giày da gõ xuống nền. Trình Hi ngoảnh lại, nhìn thấy Chu Cảnh Thần bụi bặm mệt mỏi đi vào.

Anh mặc khoác áo dạ đen, quần tây đen, gương mặt tái nhợt của người đang bị bệnh, cả người toát lên vẻ u ám và nghiêm nghị.

Chu Cảnh Thần liếc qua bộ dạng rách rưới thảm hại của Trình Hi, mất tiêu đâu một chiếc giày cao gót, chiếc tất dính đầy mảnh thủy tinh vỡ treo lủng lẳng ở đầu ngón chân, đã không thể xỏ vào được nữa.

Anh cởi cúc áo, cởi áo khoác dạ ra, khoác lên người cô từ phía sau.

Một luồng khí lạnh khiến cô run lên.

“Đội trưởng Hà.” Chu Cảnh Thần đi tới trước mặt đội trưởng: “Chuyện là thế nào?”

“Dâm ô.”

Sắc mặt anh thay đổi.

Đội trưởng Hà cũng hiểu ra vấn đề, “Cậu Chu không phải là đến thay cho nhân viên của chi nhánh, mà là đến vì cô gái này phải không?”

Chu Cảnh Thần phủi phủi tuyết trên ống tay áo: “Đội trưởng Hà, ra ngoài nói chuyện một chút.”

Đội trưởng Hà dẫn anh tới một phòng thẩm tra ở góc khuất.

Vài phút sau, Chu Cảnh Thần từ trong đi ra, mặt mày vẫn bình tĩnh như thường, tay cầm một bao thuốc lá chưa mở, tay kia cầm một chiếc bật lửa bằng vàng ròng.

Đội trưởng Hà đi theo sau, cầm theo tờ lời khai và giấy xác nhận thỏa thuận hòa giải, dặn dò cấp dưới: “Đến bệnh viện một chuyến, nếu người nhà đồng ý thỏa thuận, thì để họ ký vào, đề xuất mức đền bù. Nếu không đồng ý, Chu gia yêu cầu cấp trên can thiệp, tôi không giải quyết được.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Cảnh Thần từ từ xé bao thuốc lá, dùng răng cắn một điếu, lại đưa cho đội trưởng Hà một điếu, ấn chiếc bật lửa.

Đội trưởng Hà giật mình: “Tôi tự châm.”

Chu Cảnh Thần hơi ngửa cằm, ra hiệu là không sao.

Đội trưởng Hà vội vàng cúi người , hút điếu thuốc, “Cậu Chu, khách sáo quá rồi.”

“Không phải dâm ô.” Chu Cảnh Thần lại châm một điếu nữa, nhìn vào ngọn lửa, vẻ mặt thâm trầm khó đoán: “Là cố ý cưỡng hiếp.”

Những người làm việc trong quan trường đều là những kẻ thông minh, đội trưởng Hà lập tức hiểu ra, “Cố ý cưỡng hiếp không phải là chuyện nhỏ, Mã Minh Chiêu có thể sẽ không thừa nhận.”

“Lão ta không nhận cũng phải nhận.” Chu Cảnh Thần cắn đầu điếu thuốc, ngẩng đầu lên, ánh sáng trắng lạnh lẽo chiếu sáng hành lang, “Những việc bẩn thỉu lão ta làm không ít đâu, các anh đi điều tra, lật tẩy hết đi.”

Đội trưởng Hà gật đầu.

Chu Cảnh Thần hút hết điếu thuốc, dụi tắt nó trên tường.

Anh đã cai thuốc nhiều năm rồi, thực ra anh cũng không nghiện hút thuốc, chỉ là trong các buổi giao thiệp, anh châm đại một điếu. Mấy năm gần đây, trừ các buổi tiệc của lãnh đạo tập đoàn, anh hầu như không động đến thuốc lá hay rượu.

Trình Hi ngửi thấy mùi thuốc lá lâu ngày trên quần áo của anh, hơi động đậy đôi chân đang cứng đờ.

“Em gây họa rồi…” Cô cả đêm không uống nước, lại uống rượu, cổ họng khô khốc, nói không ra lời.

Chu Cảnh Thần nhìn cô từ trên cao: “Đi được không?”

Trình Hi cẩn thận tháo tất, để chân trần, giẫm lên sàn gạch lạnh lẽo, lạnh xuyên thấu da thịt.

Đột nhiên Chu Cảnh Thần cúi xuống, bế ngang cô lên, “Ôm tôi đi.”

Cô vòng tay quanh cổ anh.

Nhiệt độ thấp, cây bên đường đã đóng băng, Trình Hi há miệng thở ra một làn hơi trắng, “Em không sao chứ?”

“Ừ.”

Mũi của Chu Cảnh Thần cũng có một làn hơi trắng bao quanh.

“Chú Chu có biết không?”

“Không biết.”

Trình Hi còn muốn hỏi tiếp, bước chân của anh nhanh hơn, nhưng vẫn vững vàng: “Nghỉ ngơi một chút đi.”

Xe của Chu Cảnh Thần đậu dưới gốc cây cách đồn cảnh sát khoảng một trăm mét.

Chu gia là gia tộc quyền quý hàng đầu, nhất cử nhất động đều bị người ta chú ý. Anh chạy đến đồn cảnh sát để bảo vệ một cô gái, sẽ gây ra rắc rối.

Càng kín đáo, càng an toàn.

Đêm khuya sương dày, chỉ trong một đoạn đường ngắn, tóc mai và lông mày của Chu Cảnh Thần đã đẫm nước sương.

Trình Hi cụp mắt, lo lắng suốt cả một đêm, giờ mới dần dần thả lỏng được.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0