Đồ Đôi Với Anh
2024-12-27 22:26:24
Bà Chu đau lòng vì vết thương của Chu Cảnh Thần, nó làm anh bất tiện trong việc cử động, nên muốn đút cháo cho anh ăn.
“Mẹ đi nghỉ ngơi đi.” Chu Cảnh Thần nhẹ nhàng từ chối.
“Con đừng làm vết thương to ra đấy.” Bà Chu đưa bát cháo cho Trình Hi: “Hi Nhi, con đút cho nó đi.”
Trình Hi miễn cưỡng nhận lấy bát cháo.
Sự miễn cưỡng của cô, Chu Cảnh Thần nhìn ra nhưng anh không nói gì.
“Mẹ đi dọn dẹp thư phòng, hôm nay bố con về nhà.” Vợ chồng Chu Hoài Khang cực kỳ thương yêu nhau, mỗi lần ông đi công tác, bà Chu đều nhớ nhung đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng Chu Hoài Khang vừa về, khuôn mặt bà lại trở nên vui vẻ rạng rỡ. “Hi Nhi ở nhà ăn cơm nhé, chú Chu con có quà cho con đấy.”
Nói xong, bà Chu đứng dậy đi ra ngoài.
Trình Hi vẫn đứng đó, Chu Cảnh Thần nửa ngồi nửa nằm. Dù anh đang ngồi thấp hơn cô, nhưng khí thế của anh vẫn đủ sức áp đảo.
Trước mặt người khác, anh là một kiểu người mà hầu như ai cũng mặc định đó là con người thật của anh. Nhưng khi không có ai, anh lại là một con người khác.
Là ánh mắt và và hơi thở thuộc về một người đàn ông tham lam xâm chiếm.
“Đưa tôi cái gối.”
Trình Hi nhét cái gối vào sau lưng anh.
“Anh tự ăn được không?” Cô cầm bát cháo trong tay.
Ngoài cửa sổ gió đang thổi, từng đợt từng đợt lùa vào phòng. Giọng nói của Chu Cảnh Thần khàn khàn hòa lẫn trong tiếng gió: “Chẳng phải mẹ tôi bảo em đút sao?”
Trình Hi múc một thìa cháo, hơi cúi người đưa ra trước mặt anh, ánh mắt anh rơi xuống mái tóc dài buông lơi trước ngực cô.
Đuôi tóc cứ đung đưa. Chu Cảnh Thần đưa tay gạt một lọn tóc, vén ra sau vai cô.
Đốt ngón tay anh chạm vào vành tai, hơi thô ráp và nóng, khiến cô cứng đờ người.
“Để trên đầu giường đi, tôi không đói.” Anh cầm cuốn sách cạnh gối, tùy ý giở một trang.
Trình Hi để bát cháo xuống: “Anh đừng để nguội đấy.”
Cô xuống tầng, vào thư phòng.
Thư phòng rất ngăn nắp, mỗi ngày đều được người giúp việc dọn dẹp. Bà Chu chỉ sắp xếp lại mấy thứ đồ cổ, album ảnh và tài liệu, sách vở.
Ở căn nhà cũ này, Trình Hi chưa từng thấy ảnh của Chu Cảnh Thần. Bà Chu cất kỹ trên gác mái rồi.
Nghe nói là anh không thích trưng ra.
Hồi nhỏ, anh có gương mặt thanh tú, môi đỏ và lông mày đậm, đôi mắt to tròn, ra đường thường bị nhầm là con gái. Mãi đến khi học cấp hai, yết hầu dần lộ rõ, đường nét cứng cáp, anh mới toát lên vẻ điển trai rắn rỏi.
Ngày hôm sau, Chu Hoài Khang về nhà giữa cơn tuyết trắng.
Ông mặc áo khoác dài màu xanh lục kiểu quân đội, đi giày bông lót da. Bên cạnh gương mặt hiền từ và phúc hậu là phong thái uy nghiêm khiến người ta kính nể dù không cần lên tiếng.
“Nấu lẩu à? Nước lẩu Hi Nhi làm là tuyệt nhất.” Chu Hoài Khang tháo găng tay da, đứng cạnh lò sưởi sưởi ấm tay, “Cảnh Thần với con gái nhà họ Quan thế nào rồi?”
“Hợp nhau lắm.” Bà Chu trả lời với giọng không mấy thiện cảm: “Con gái nhà họ Quan rất giỏi trèo lên giường, còn đuổi theo hơn trăm cây số để trèo lên nữa.”
Chu Hoài Khang bật cười: “Tôi biết bà ưng ý con gái nhà họ Hoa rồi, cứ từ từ, không cần vội.”
Trình Hi bưng trà nóng lên, thầm hiểu ý tứ ẩn sau lời nói của Chu Hoài Khang. Nếu Chu Cảnh Thần đã thích con gái nhà họ Quan, thì cứ để anh yêu đương một thời gian. Đợi khi hết hứng thú, họ sẽ chia tay, anh sẽ chính thức kết hôn với con gái nhà họ Hoa. Dù sao thì nhà họ Quan cũng chẳng có quyền lực hay địa vị, không nhất thiết phải cho Quan Tịnh một danh phận.
Nhà họ Hoa.
Ở thành phố này, người mang họ Hoa có địa vị quyền quý chẳng có nhiều, mà thực sự có tiếng tăm thì chỉ có nhà họ Hoa ở phía Tây thành phố.
Ông cụ cố từng ra trận chiến đấu, ông nội xuất ngũ từ quân khu, chẳng hề thua kém nhà họ Chu.
“Còn Hi Nhi và con trai Diệp gia thì sao?” Chu Hoài Khang nhấp một ngụm trà nóng, mỉm cười hỏi Trình Hi.
Nhắc đến nhà họ Diệp, sắc mặt bà Chu đầy vẻ không hài lòng: “Diệp Bá Nam dường như chẳng mấy để tâm đến Hi Nhi, mãi không chịu gặp mặt. Có lẽ cậu ta vẫn chưa quên vị hôn thê cũ của mình.”
“Để tôi tìm lão Diệp nói chuyện.” Chu Hoài Khang cũng cau mặt khó chịu, “Nhà họ Diệp dám không coi trọng Hi Nhi.”
Chu Hoài Khang mang về cho Chu Cảnh Thần và Trình Hi món quà giống nhau, một cặp trâm cài áo Cartier phiên bản nam nữ. Ông đùa rằng mình đã tiêu hết sạch cả tiền tiết kiệm.
Bà Chu tinh mắt nhìn ra, trách móc ông: “Ông mua linh tinh cái gì thế? Lại còn là đồ đôi nữa.”
Trình Hi cầm chiếc hộp trang sức, lén nhìn chiếc của Chu Cảnh Thần, thiết kế tinh sảo, sang trọng, thanh lịch cao quý, rất hợp với anh.
Cái của cô, cũng rất hợp với cô.
“Tôi không biết kiểu nào với kiểu nào, đồ đôi chẳng phải là một nam một nữ hay sao? Anh em đeo cũng như nhau thôi.” Chu Hoài Khang cười lớn: “Hi Nhi, có thích không?”
Trình Hi gật đầu: “Thích ạ.”
Chu Cảnh Thần chẳng buồn đeo thử, tiện tay đóng hộp lại rồi đặt sang một bên.
Cô nhìn thấy hết, thừa biết là anh cố ý giữ khoảng cách.
Chiếc trâm cài này, nếu cô đeo, anh tuyệt đối sẽ không đeo.
…..
Tháng này Trình Hi xin nghỉ nhiều quá, trường yêu cầu giấy chứng nhận thực tập.
Cô tìm bà chị tomboy để lấy giấy chứng nhận, nhưng chị ta không có ở công ty mà đang tham dự buổi tiệc của chi nhánh tại nhà hàng Bạch Hạc Lâu.
“Tôi vừa định gọi điện cho cô, tôi đang ở bãi đỗ xe. Chúng ta và Hoa Đạt tranh nhau suất hợp tác cuối cùng. Chi nhánh mà đề xuất công ty nào, công ty đó chắc chắn trúng thầu!”
Trình Hi cũng rất mong chờ. Nếu thắng được hợp đồng này, cô sẽ có khoản tiền thưởng năm mươi nghìn tệ, đủ chi phí sinh hoạt cho năm cuối đại học, “Người phụ trách là ai vậy?”
“Mã Minh Chiêu.”
Cô lập tức thấy lạnh cả người.
“Yên tâm đi, Tần Thương cũng đến, hơn nữa phía Hoa Đạt còn cử hoa khôi của bộ phận quan hệ công chúng ra trận, một cô thỏ ngọc cao 1m70, cúp D. Mã Minh Chiêu chắc chắn không để ý cô đâu.” Cửa xe của bà chị tomboy mở rồi lại đóng, “Nhanh lên, tiệc đã bắt đầu rồi, ở phòng số 1, không đến là mất tiền thưởng đấy!”
Bà chị tomboy hung hăng tắt điện thoại.
Có Tần Thương ở đó, đúng là Mã Minh Chiêu sẽ không dám làm càn. Trình Hi bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến Bạch Hạc Lâu ở ngoại ô.
Bạch Hạc Lâu nằm bên hồ suối nước nóng, mang phong cách cổ xưa của Thượng Hải thời Dân quốc, trông rất hoài cổ. Phục vụ mặc sườn xám, được các ông chủ hay làm màu yêu thích lui tới.
Trình Hi đứng trước cửa phòng số một, phát hiện vị trí chủ tọa là Mã Minh Chiêu, nhưng Tần Thương và bà chị tomboy đều không ở đây.
Cô đang định quay đầu rời đi thì bị vệ sĩ của Mã Minh Chiêu kéo vào trong.
“Cô Trình, cô đến muộn rồi đấy! Phải phải ba ly để thỉnh tội.”
Cánh cửa phòng khép lại, vệ sĩ đứng canh ở ngoài cửa.
“Giám đốc của Vạn Lợi đâu?” Bà chị tomboy tắt máy rồi, Trình Hi có dự cảm không lành.
“Cô ấy vào nhà vệ sinh rồi, cô Trình cứ ngồi xuống đi đã.”
Bên trái của Mã Minh Chiêu là giám đốc của Hoa Đạt, bên phải là ghế trống, theo thứ tự cấp bậc, vị trí đó phải thuộc về Tần Thương hoặc bà chị tomboy, nhưng bộ đồ ăn vẫn chưa dùng, không giống như có người đã ngồi.
Trình Hi cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu giám đốc của Vạn Lợi không ở đây, tôi cũng không có tư cách tham gia bữa tiệc này.” Cô mở cửa phòng, nhưng ngay lập tức bị vệ sĩ chặn lại.
“Cô Trình, mời quay lại.”
Cô gọi một nhân viên phục vụ đang đi ngang qua, nhưng người đó giả vờ không nghe thấy, ngay cả nhìn cũng không nhìn.
“Mã tổng?” Trình Hi bắt đầu hoảng loạn, quay đầu cảnh giác nhìn Mã Minh Chiêu.
“Mẹ đi nghỉ ngơi đi.” Chu Cảnh Thần nhẹ nhàng từ chối.
“Con đừng làm vết thương to ra đấy.” Bà Chu đưa bát cháo cho Trình Hi: “Hi Nhi, con đút cho nó đi.”
Trình Hi miễn cưỡng nhận lấy bát cháo.
Sự miễn cưỡng của cô, Chu Cảnh Thần nhìn ra nhưng anh không nói gì.
“Mẹ đi dọn dẹp thư phòng, hôm nay bố con về nhà.” Vợ chồng Chu Hoài Khang cực kỳ thương yêu nhau, mỗi lần ông đi công tác, bà Chu đều nhớ nhung đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng Chu Hoài Khang vừa về, khuôn mặt bà lại trở nên vui vẻ rạng rỡ. “Hi Nhi ở nhà ăn cơm nhé, chú Chu con có quà cho con đấy.”
Nói xong, bà Chu đứng dậy đi ra ngoài.
Trình Hi vẫn đứng đó, Chu Cảnh Thần nửa ngồi nửa nằm. Dù anh đang ngồi thấp hơn cô, nhưng khí thế của anh vẫn đủ sức áp đảo.
Trước mặt người khác, anh là một kiểu người mà hầu như ai cũng mặc định đó là con người thật của anh. Nhưng khi không có ai, anh lại là một con người khác.
Là ánh mắt và và hơi thở thuộc về một người đàn ông tham lam xâm chiếm.
“Đưa tôi cái gối.”
Trình Hi nhét cái gối vào sau lưng anh.
“Anh tự ăn được không?” Cô cầm bát cháo trong tay.
Ngoài cửa sổ gió đang thổi, từng đợt từng đợt lùa vào phòng. Giọng nói của Chu Cảnh Thần khàn khàn hòa lẫn trong tiếng gió: “Chẳng phải mẹ tôi bảo em đút sao?”
Trình Hi múc một thìa cháo, hơi cúi người đưa ra trước mặt anh, ánh mắt anh rơi xuống mái tóc dài buông lơi trước ngực cô.
Đuôi tóc cứ đung đưa. Chu Cảnh Thần đưa tay gạt một lọn tóc, vén ra sau vai cô.
Đốt ngón tay anh chạm vào vành tai, hơi thô ráp và nóng, khiến cô cứng đờ người.
“Để trên đầu giường đi, tôi không đói.” Anh cầm cuốn sách cạnh gối, tùy ý giở một trang.
Trình Hi để bát cháo xuống: “Anh đừng để nguội đấy.”
Cô xuống tầng, vào thư phòng.
Thư phòng rất ngăn nắp, mỗi ngày đều được người giúp việc dọn dẹp. Bà Chu chỉ sắp xếp lại mấy thứ đồ cổ, album ảnh và tài liệu, sách vở.
Ở căn nhà cũ này, Trình Hi chưa từng thấy ảnh của Chu Cảnh Thần. Bà Chu cất kỹ trên gác mái rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe nói là anh không thích trưng ra.
Hồi nhỏ, anh có gương mặt thanh tú, môi đỏ và lông mày đậm, đôi mắt to tròn, ra đường thường bị nhầm là con gái. Mãi đến khi học cấp hai, yết hầu dần lộ rõ, đường nét cứng cáp, anh mới toát lên vẻ điển trai rắn rỏi.
Ngày hôm sau, Chu Hoài Khang về nhà giữa cơn tuyết trắng.
Ông mặc áo khoác dài màu xanh lục kiểu quân đội, đi giày bông lót da. Bên cạnh gương mặt hiền từ và phúc hậu là phong thái uy nghiêm khiến người ta kính nể dù không cần lên tiếng.
“Nấu lẩu à? Nước lẩu Hi Nhi làm là tuyệt nhất.” Chu Hoài Khang tháo găng tay da, đứng cạnh lò sưởi sưởi ấm tay, “Cảnh Thần với con gái nhà họ Quan thế nào rồi?”
“Hợp nhau lắm.” Bà Chu trả lời với giọng không mấy thiện cảm: “Con gái nhà họ Quan rất giỏi trèo lên giường, còn đuổi theo hơn trăm cây số để trèo lên nữa.”
Chu Hoài Khang bật cười: “Tôi biết bà ưng ý con gái nhà họ Hoa rồi, cứ từ từ, không cần vội.”
Trình Hi bưng trà nóng lên, thầm hiểu ý tứ ẩn sau lời nói của Chu Hoài Khang. Nếu Chu Cảnh Thần đã thích con gái nhà họ Quan, thì cứ để anh yêu đương một thời gian. Đợi khi hết hứng thú, họ sẽ chia tay, anh sẽ chính thức kết hôn với con gái nhà họ Hoa. Dù sao thì nhà họ Quan cũng chẳng có quyền lực hay địa vị, không nhất thiết phải cho Quan Tịnh một danh phận.
Nhà họ Hoa.
Ở thành phố này, người mang họ Hoa có địa vị quyền quý chẳng có nhiều, mà thực sự có tiếng tăm thì chỉ có nhà họ Hoa ở phía Tây thành phố.
Ông cụ cố từng ra trận chiến đấu, ông nội xuất ngũ từ quân khu, chẳng hề thua kém nhà họ Chu.
“Còn Hi Nhi và con trai Diệp gia thì sao?” Chu Hoài Khang nhấp một ngụm trà nóng, mỉm cười hỏi Trình Hi.
Nhắc đến nhà họ Diệp, sắc mặt bà Chu đầy vẻ không hài lòng: “Diệp Bá Nam dường như chẳng mấy để tâm đến Hi Nhi, mãi không chịu gặp mặt. Có lẽ cậu ta vẫn chưa quên vị hôn thê cũ của mình.”
“Để tôi tìm lão Diệp nói chuyện.” Chu Hoài Khang cũng cau mặt khó chịu, “Nhà họ Diệp dám không coi trọng Hi Nhi.”
Chu Hoài Khang mang về cho Chu Cảnh Thần và Trình Hi món quà giống nhau, một cặp trâm cài áo Cartier phiên bản nam nữ. Ông đùa rằng mình đã tiêu hết sạch cả tiền tiết kiệm.
Bà Chu tinh mắt nhìn ra, trách móc ông: “Ông mua linh tinh cái gì thế? Lại còn là đồ đôi nữa.”
Trình Hi cầm chiếc hộp trang sức, lén nhìn chiếc của Chu Cảnh Thần, thiết kế tinh sảo, sang trọng, thanh lịch cao quý, rất hợp với anh.
Cái của cô, cũng rất hợp với cô.
“Tôi không biết kiểu nào với kiểu nào, đồ đôi chẳng phải là một nam một nữ hay sao? Anh em đeo cũng như nhau thôi.” Chu Hoài Khang cười lớn: “Hi Nhi, có thích không?”
Trình Hi gật đầu: “Thích ạ.”
Chu Cảnh Thần chẳng buồn đeo thử, tiện tay đóng hộp lại rồi đặt sang một bên.
Cô nhìn thấy hết, thừa biết là anh cố ý giữ khoảng cách.
Chiếc trâm cài này, nếu cô đeo, anh tuyệt đối sẽ không đeo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
…..
Tháng này Trình Hi xin nghỉ nhiều quá, trường yêu cầu giấy chứng nhận thực tập.
Cô tìm bà chị tomboy để lấy giấy chứng nhận, nhưng chị ta không có ở công ty mà đang tham dự buổi tiệc của chi nhánh tại nhà hàng Bạch Hạc Lâu.
“Tôi vừa định gọi điện cho cô, tôi đang ở bãi đỗ xe. Chúng ta và Hoa Đạt tranh nhau suất hợp tác cuối cùng. Chi nhánh mà đề xuất công ty nào, công ty đó chắc chắn trúng thầu!”
Trình Hi cũng rất mong chờ. Nếu thắng được hợp đồng này, cô sẽ có khoản tiền thưởng năm mươi nghìn tệ, đủ chi phí sinh hoạt cho năm cuối đại học, “Người phụ trách là ai vậy?”
“Mã Minh Chiêu.”
Cô lập tức thấy lạnh cả người.
“Yên tâm đi, Tần Thương cũng đến, hơn nữa phía Hoa Đạt còn cử hoa khôi của bộ phận quan hệ công chúng ra trận, một cô thỏ ngọc cao 1m70, cúp D. Mã Minh Chiêu chắc chắn không để ý cô đâu.” Cửa xe của bà chị tomboy mở rồi lại đóng, “Nhanh lên, tiệc đã bắt đầu rồi, ở phòng số 1, không đến là mất tiền thưởng đấy!”
Bà chị tomboy hung hăng tắt điện thoại.
Có Tần Thương ở đó, đúng là Mã Minh Chiêu sẽ không dám làm càn. Trình Hi bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến Bạch Hạc Lâu ở ngoại ô.
Bạch Hạc Lâu nằm bên hồ suối nước nóng, mang phong cách cổ xưa của Thượng Hải thời Dân quốc, trông rất hoài cổ. Phục vụ mặc sườn xám, được các ông chủ hay làm màu yêu thích lui tới.
Trình Hi đứng trước cửa phòng số một, phát hiện vị trí chủ tọa là Mã Minh Chiêu, nhưng Tần Thương và bà chị tomboy đều không ở đây.
Cô đang định quay đầu rời đi thì bị vệ sĩ của Mã Minh Chiêu kéo vào trong.
“Cô Trình, cô đến muộn rồi đấy! Phải phải ba ly để thỉnh tội.”
Cánh cửa phòng khép lại, vệ sĩ đứng canh ở ngoài cửa.
“Giám đốc của Vạn Lợi đâu?” Bà chị tomboy tắt máy rồi, Trình Hi có dự cảm không lành.
“Cô ấy vào nhà vệ sinh rồi, cô Trình cứ ngồi xuống đi đã.”
Bên trái của Mã Minh Chiêu là giám đốc của Hoa Đạt, bên phải là ghế trống, theo thứ tự cấp bậc, vị trí đó phải thuộc về Tần Thương hoặc bà chị tomboy, nhưng bộ đồ ăn vẫn chưa dùng, không giống như có người đã ngồi.
Trình Hi cố gắng giữ bình tĩnh: “Nếu giám đốc của Vạn Lợi không ở đây, tôi cũng không có tư cách tham gia bữa tiệc này.” Cô mở cửa phòng, nhưng ngay lập tức bị vệ sĩ chặn lại.
“Cô Trình, mời quay lại.”
Cô gọi một nhân viên phục vụ đang đi ngang qua, nhưng người đó giả vờ không nghe thấy, ngay cả nhìn cũng không nhìn.
“Mã tổng?” Trình Hi bắt đầu hoảng loạn, quay đầu cảnh giác nhìn Mã Minh Chiêu.
Truyện được undefined bởi: . Để cổ vũ, ủng hộ undefined ra chap nhanh hơn bạn có thể:
ủng hộ linh thạch tại đâyBạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro