Trèo Cao

Giao Phó Cô Cho...

2024-12-27 22:26:24

Mã Minh Chiêu không ngờ một người luôn trầm mặc ít nói như Chu Cảnh Thần lại có hứng thú trêu chọc mình, cắn răng giải thích: “Cây mai trong công ty nở hoa, nhìn mê mẩn quá.”

Người đàn ông nhếch môi cười: “Lần sau cẩn thận chút, hoa thì đẹp thật, nhưng an toàn là trên hết.”

Mã Minh Chiêu cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng không tài nào hình dung ra được lạ ở đâu. Gượng gạo cười chuyển chủ đề: “Tôi đã chọn ra hai doanh nghiệp có thực lực mạnh nhất, định báo lên tổng bộ, chọn một trong hai.”

Chu Cảnh Thần cầm ly nước lên, uống một ngụm nhuận họng: “Hai công ty nào?”

“Hoa Đạt và Vạn Lợi.”

Trình Hi khẽ ngước mắt lên, trùng hợp chạm phải ánh mắt của Mã Minh Chiêu. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng cô, vội cụp mắt xuống.

Chu Cảnh Thần không có phản ứng gì, một ngụm, lại một ngụm uống hết cốc nước ấm.

Mã Minh Chiêu thấy lòng bất an: “Ý cậu thế nào?”

“Đã họp biểu quyết chưa?”

“Vẫn chưa…” Mã Minh Chiêu thăm dò: “Đây mới chỉ là dự định ban đầu của tôi thôi.”

Chu Cảnh Thần cuối cùng không đưa ra ý kiến gì, phẩy tay bảo Mã Minh Chiêu rời đi, chỉ giữ lại Trình Hi. Anh chỉ vào tập hồ sơ đấu thầu của tám công ty trên bàn: “Các trang bị lộn xộn rồi, em sắp xếp lại đi.”

Trình Hi nhìn quanh một vòng: “Chị Quan đâu?”

Anh uống một viên thuốc giảm đau, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Theo lý mà nói, Quan Tịnh sẽ không bỏ qua cơ hội tốt được ở bên cạnh chăm sóc anh thế này, trừ khi cô ta đang bận làm một việc quan trọng hơn để lấy lòng.

Trình Hi ngồi xuống gần cửa sổ, bắt đầu sắp xếp, phân loại, xếp đúng vị trí từng trang. Đây vốn dĩ không phải là việc mà cô phải làm, nhưng giờ Vạn Lợi đang cầu cạnh tập đoàn Bắc Hàng hợp tác, nên chỉ có thể cố gắng hết mình.

Cô sắp xếp được một nửa, Quan Tịnh đẩy cửa bước vào, cầm theo một túi đựng đồ nam.

Thì ra cô ta đi mua quần áo mới đúng size cho Chu Cảnh Thần.

Nhìn thấy Trình Hi cũng ở đây, nụ cười ngưng lại trong một giây, rồi nhanh chóng nở rộ, làm ra vẻ trách móc Chu Cảnh Thần: “Cô Trình là một nhân viên thực tập, anh giao việc này cho cô ấy làm gì, cả chồng hồ sơ dày thế này, bao giờ cô ấy mới sắp xếp xong?”

Chu Cảnh Thần thản nhiên nhìn cô ta: “Cô Trình?”

Quan Tịnh giải thích một cách khéo léo và lịch sự: “Em gọi cô ấy là Hi Nhi thì thân mật quá, cấp dưới của anh dễ hiểu lầm.”

Trình Hi làm ngơ, lật xem hồ sơ, sự chú ý đều dồn vào việc kiểm tra số trang.

Cô thừa biết Quan Tịnh đang thấy cô là kỳ đà cản mũi.

Có cô ở đây, Quan Tịnh không thể thực hiện được thủ đoạn bám giữ đàn ông. Chu Cảnh Thần cũng phải giữ chừng mực, không thoải mái mà thả lỏng.

Quan Tịnh hận không thể đuổi cô ra khỏi nhà họ Chu, tống cô ra khỏi cuộc đời của Chu Cảnh Thần. Cô ta muốn anh bắt đầu xưng hô xa lạ với cô, dần dần, những tiếp xúc riêng tư cũng ít đi, rồi nhạt dần.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Anh thử đi, size 185, có thể sẽ hơi rộng đấy.”

Quan Tịnh đưa tay cởi cúc áo của Chu Cảnh Thần, anh nhìn ra ngoài cửa phòng y tế. Bên cạnh là phòng gym, nhân viên ra ra vào vào, anh gạt tay Quan Tịnh ra: “Không thử bây giờ.”

Quan Tịnh cũng biết điều: “Được, lên xe rồi thử.”

Trình Hi nghĩ bụng, loại phụ nữ biết điều, biết tiến thoái, lại biết cách mang lại giá trị cảm xúc thế này, đúng là bảo bối trong lòng đàn ông.

….

Chiều muộn, Chu Cảnh Thần nhận được điện thoại của nhà. Những chuyện xảy ra ở đây, nhà họ Chu đều biết hết.

Nếu anh không về, bà Chu sẽ đích thân tới.

Ở ngã tư, Quan Tịnh không nỡ chia tay anh, nhón chân hôn anh một cái, Trình Hi quay đầu đi.

“Nhớ gọi điện cho em đấy.”

Anh không lên tiếng.

“Anh không hôn em à?”

Chu Cảnh Thần cao lớn, Quan Tịnh ôm anh có chút khó khăn, mũi giày của cô ta sắp dựng đứng lên.

“Anh Chu, điện thoại của nhà lại gọi rồi.” Tài xế giục anh.

“Có thời gian thì gọi.” Chu Cảnh Thần nói xong, ngồi vào xe, Trình Hi dịch sang một bên, tạo khoảng cách.

Cả đoạn đường, anh im lặng lấy lại tinh thần, Trình Hi cũng cảm thấy rất mệt mỏi, tựa vào ghế đánh một giấc.

Xe về đến tứ hợp viện của Chu gia thì đã gần nửa đêm.

Ánh đèn sáng trưng khắp tầng trên tầng dưới, bà Chu khoác áo lông, đứng ở cửa ra vào.

Chu Cảnh Thần là con trai duy nhất, dù bị trầy xước da một chút thôi, bà Chu cũng lo lắng sợ anh bị nhiễm trùng, huống chi là quấn băng gạc về nhà.

Bà Chu tức giận, đã dùng mối quan hệ để phong tỏa công trường đang phá dỡ, nhà thầu bị dọa sợ đến tận nhà xin lỗi. Nghe nói chủ đầu tư là một nhân vật lớn, xây dựng tòa nhà thương mại, nếu không có thế lực ngầm thì không thể hoàn thành được. Kết quả khi chủ đầu tư biết mình đã đụng đến công tử nhà họ Chu, đã lập tức nhận lỗi.

Trình Hi bưng bát cháo trắng của người giúp việc nấu lên phòng ngủ ở tầng hai.

Bà Chu liếc nhìn bát cháo một cái: “Cảnh Thần chỉ ăn cháo tôm, cháo trắng nó không ăn đâu.”

Cô buột miệng nói: “Hải sản là thực phẩm dễ gây dị ứng, vết thương của anh Cảnh Thần bị nhiễm trùng rồi.”

“Là dì sơ suất.” Bà Chu vừa tự trách vừa mừng, “Cảnh Thần, con xem Trình Hi đi, cẩn thận như thế.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Cảnh Thần mặc áo ngủ, cổ áo mở rộng, lộ ra vùng ngực hơi đỏ, mũi anh ẩm ướt, vừa mới ngủ dậy, người còn đầy mồ hôi.

Nhà họ Chu được trang bị hệ thống sưởi dưới sàn hiện đại nhất, tường được lắp đặt hệ thống điều hòa nhiệt độ, phòng ngủ có lò sưởi, không khí không quá khô cũng không quá ẩm, mỗi ngóc ngách trong ngôi nhà của Chu gia đều rất giá trị.

“Con gái nhà họ Quan chủ động theo con đến đó à?”

“Vâng.” Chu Cảnh Thần nhìn Trình Hi và bát cháo trên tay cô, thìa sứ trắng, bát xanh ngọc, kết hợp với móng tay đỏ bóng, anh thu lại ánh mắt.

“Nhà họ Quan đang vội vàng giúp con gái lên chức đấy.” Bà Chu cười lạnh: “Cảnh Thần, con bị cắt cóc khi bảy tuổi, con phải nhớ kỹ. Nay nhà họ Quan dám điều tra hành tung của con, đưa con gái đến, là phạm phải điều cấm kỵ của Chu gia.”

Quai hàm của Chu Cảnh Thần bạnh ra, đầu lưỡi cuộn lại, “Vâng.”

“Qua đêm với nhau ở ngoài tỉnh à?”

Trình Hi dừng khuấy cháo.

“Con trong mắt mẹ, chẳng phải là ngủ được với người này thì cũng sẽ ngủ được với người khác hay sao?” Chu Cảnh Thần bắt đầu trêu chọc, rất ít khi anh trêu đùa, một khi đã trêu thì bà Chu chắc chắn sẽ không giận.

Tuy nhiên, mỗi khi anh trêu đùa, thường là đoán đúng, càng phủ nhận thì càng lộ rõ.

Trình Hi nắm chặt chiếc thìa, ngẩn người nhìn cháo trong bát.

“Thật sự qua đêm rồi sao?” Bà Chu vẫn muốn hỏi cho bằng được: “Hi Nhi, con gái nhà họ Quan ở lại phòng nó cả đêm à?”

“Mẹ cài người bên cạnh con đấy à.” Chu Cảnh Thần bất lực nhưng cũng cười: “Thảo nào cô ấy ấp úng, hóa ra là nhận chỉ thị từ mẹ.”

“Trình Hi không nói dối, con bé không giấu mẹ gì cả.” Bà Chu dịu dàng nắm tay Trình Hi, dặn dò anh: “Khi mẹ và bố con về Tô Châu sống, dù con cưới ai, chị dâu em chồng có hòa thuận hay không, thì con cũng vẫn phải chăm sóc tốt cho Hi Nhi.”

“Mẹ có thể đưa cô ấy đi Tô Châu.” Chu Cảnh Thần lạnh lùng nói, không chấp nhận lời nhờ vả, “Nhà họ Diệp không phải sắp chuyển vào Nam sao?”

Trình Hi cảm thấy tay mình run lên trong tay của bà Chu.

“Công ty của Diệp Bá Nam ở miền Bắc, cậu ta không thể chuyển đi được. Hi Nhi số khổ, không có một gia đình vững chắc làm chỗ dựa, con bé sau này phải dựa vào người làm anh trai là con.”

Chu Cảnh Thần khẽ mỉm cười, không sâu cũng không nông, không vui cũng không buồn, làm cho người ta không thể nào đoán được tâm trạng của anh.

“Hi Nhi, nhiều mồ hôi thế này?” Bà Chu tò mò, mở bàn tay của Trình Hi ra, cả bàn tay ướt đẫm, “Nóng à?”

Cô bối rối, mắt cũng né tránh: “Vâng, nóng ạ.”

“Con từ nhỏ đã thích đồ ăn lạnh, mùa đông lén lút ăn dưa hấu lạnh, có năm bị viêm ruột …” Bà Chu vừa nhắc vừa mở cửa sổ.

Chu Cảnh Thần lặng lẽ nhìn Trình Hi.

Không biết là vì câu nói “chăm sóc tốt cho Hi Nhi”, hay là vì giận cô đã theo dõi anh hộ bà Chu.

Nói chung, anh đã im lặng rất lâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0