Trèo Cao

Gợi cảm

2024-12-27 22:26:24

Trình Hi nhân lúc mọi người đang vây quanh Chu Cảnh Thần, lặng lẽ rời khỏi phòng nghỉ.

Quan Tịnh đã ở đó, cô không cần thiết phải ở lại.

Đúng là Chu Cảnh Thần đã đẩy cô ra khỏi chỗ nguy hiểm, và cũng là anh dùng chính cơ thể của mình để bảo vệ Quan Tịnh khỏi va đập.

Ai quan trọng hơn, vừa nhìn đã rõ.

Ngọn lửa héo hắt trong lòng cô đã bị cảnh tượng ấy dập tắt rồi.

Từ đầu đến cuối, giữa cô và Chu Cảnh Thần luôn tồn tại một danh giới không thể vượt qua.

Anh luôn giữ lý trí, và hiểu rõ thân phận của mình. Anh biết phân biệt rõ ràng, người phụ nữ nào để chơi đùa, người phụ nữ nào muốn thật lòng.

Trình Hi quay lại đường về nhà ăn. Tầng hai của nhà ăn dành cho quản lý cấp cao chỉ còn lại bà chị tomboy.

“Kho hàng sập à? Công trường gần đây có vụ nổ gì đó, chắc là do không kiểm soát được lượng thuốc nổ.” Bà chị tomboy thò đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chu tổng ở nhà kho không?”

“Không sập, chỉ đổ giá hàng thôi.” Trình Hi gọi một bát canh thịt bò, nhanh chóng ăn hết.

Buổi chiều còn một cuộc họp nữa. Bà chị tomboy gói hai phần đồ ngọt mang về phòng họp. Đi ngang qua văn phòng nhân viên, bên trong đang bàn tán về Chu Cảnh Thần, Trình Hi không kìm được mà đi chậm lại.

“Bạn gái của Chu tổng gợi cảm thật đấy, cứ lắc qua lắc lại.”

“Càng là đàn ông nghiêm túc thì càng thích phụ nữ gợi cảm, bù trừ mà. Như vậy mới mang lại cho họ cảm giác khác biệt, không gợi cảm chẳng thú vị chút nào.”

Có nhân viên hùa theo: “Đàn ông nghiêm túc thường là kiểu bên ngoài thờ ơ nhưng bên trong lại rất mãnh liệt.”

“Chu tổng trên giường có mãnh liệt không nhỉ?”

“Anh ta là kiểu đàn ông khi hứng lên… sẽ khiến người ta phải rụng rời.”

Trình Hi đột nhiên nhớ lại lúc Chu Cảnh Thần cuồng nhiệt, cắn tai cô, từng câu từng chữ ép buộc cô, dụ dỗ cô: “Gợi cảm thêm chút, uốn cao lên chút nữa.”

Anh hỏi cô tại sao lại khóc, tại sao không mở mắt ra nhìn anh, tại sao trên ga giường lại có vết ướt.

Cô không cho anh nói tiếp, nhưng anh lại càng muốn nói.

Càng nói càng hứng thú.

Hóa ra sự kích thích và tán tỉnh mà đàn ông thích là kiểu đó.

“Cô gái họ Trình của công ty Vạn Lợi là gì của Chu tổng vậy? Đi đâu cũng theo sau.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Công ty Vạn Lợi đứng cuối trong tám công ty dự thầu, chắc là món quà mà lão tổng bên đó tặng cho Chu tổng đấy.” Mấy cô gái trong văn phòng chế giễu, “Bạn gái chính thức ở đây mà Vạn Lợi lại tặng phụ nữ.”

Bà chị tomboy có vẻ khó chịu, nhưng cũng không dám lên tiếng.

Tổng bộ và chi nhánh của Bắc Hàng có những vị trí lãnh đạo riêng biệt, mặc dù Chu Cảnh Thần không quan tâm, nhưng không có nghĩa là tổng giám đốc chi nhánh không quan tâm.

Lần này việc đấu thầu diễn ra tại chi nhánh, chi nhánh chịu trách nhiệm việc cung cấp linh kiện và chuyển tiền, tổng bộ sẽ đưa ra các công ty được đề cử để phê duyệt. Dĩ nhiên tổng bộ có quyền từ chối, nhưng hầu hết là đồng ý.

Hiện tại, tám công ty đều tận dụng hết mọi chiêu trò, tiếp khách, tặng quà, làm hài lòng tổng giám đốc, thì mới có cơ hội hợp tác.

Với lợi nhuận hàng chục triệu, luôn có người sẵn lòng hy sinh.

"Môi trường ở chi nhánh rất phức tạp.” Bà chị tomboy kéo Trình Hi rời khỏi hành lang, “Tổng giám đốc là một kẻ háo sắc, một kẻ ăn tạp.”

Trình Hi ngạc nhiên: “Ông ta khá đứng đắn mà.”

“Giả vờ đấy, diễn kịch trước mặt Chu tổng thôi.” Bà chị tomboy nghiêm mặt: “Tổng bộ ở xa, Chu tổng không biết rõ tình hình. Hơn nữa, Bắc Hàng là tập đoàn tư nhân, tổng giám đốc ở chi nhánh quyết định mọi thứ. Chỉ cần thành tích tốt, tổng bộ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.”

Trình Hi nhớ lại, trên đường đến chi nhánh, tổng giám đốc và cô ngồi ở ghế trước, Chu Cảnh Thần và Quan Tịnh ngồi ở ghế sau. Tổng giám đốc thỉnh thoảng nhìn trộm cô, cổ áo, mông, mắt cá chân, điều này là không bình thường.

Bà chị tomboy nhắc nhở: “Sau này chúng ta có tiếp tục làm việc với chi nhánh, thì nhớ phải bảo vệ mình.”

Ra khỏi tòa nhà văn phòng, một chiếc BMW màu đỏ đỗ ngay ở cổng, tổng giám đốc vội vàng xuống xe, “Cô Trình, tôi tìm cô khắp nơi. Chu tổng đang ở phòng y tế, bảo cô đến đó ngay lập tức.”

Người đàn ông khoảng bốn, năm mươi tuổi lái chiếc xe BMW màu đỏ, mặc áo sơ mi màu hồng. Kết hợp với tin đồn lão ta ăn tạp, làm Trình Hi cảm thấy buồn nôn.

Lưỡng tính. Mười phần thì có chín phần là biến thái.

Phòng y tế ở ngay đối diện, cô không lên xe mà đi bộ qua đó.

“Cô Quan là người phụ nữ của Chu tổng, vậy cô Trình và Chu tổng có quan hệ gì thế?” Tổng giám đốc vừa đi sát bên Trình Hi vừa hỏi.

“Tôi là nhân viên của Vạn Lợi.”

Tổng giám đốc nhìn cô từ trên xuống dưới: “Chu tổng đích thân chỉ đích danh cô đến nhà kho, đãi ngộ này không tầm thường đâu.”

Trình Hi bước nhanh hơn, lão ta cũng bước nhanh, gần như dính sát vào cô: “Cô Trình bao nhiêu tuổi rồi? Đã yêu ai chưa?”

Cô bất ngờ dừng lại, nghiêng người sang bên trái, tổng giám đốc không phản ứng kịp, mất thăng bằng, đâm sầm vào cột đèn đường, mũi đập vào cột làm bầm tím một vết lớn.

“Mã tổng, ông không sao chứ?" Trình Hi giả vờ quan tâm, hỏi han: “Vừa hay đến phòng y tế, cũng tiện cho ông bôi thuốc luôn.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tổng giám đốc tên Mã Minh Chiêu, cái tên rõ ràng là của một người đàn ông đàng hoàng, chính trực, nhưng lại là một kẻ bẩn thỉu và đáng ghét.

Lão ta nhìn ra được rằng Chu Cảnh Thần ít nhiều có đối xử đặc biệt với Trình Hi, nhưng vẫn dám làm càn. Điều này cho thấy trong môi trường làm việc đầy rẫy quy tắc ngầm, lão đã quen thói ỷ vào quyền chức mà lộng hành, chưa từng gặp phải người nào cứng rắn thực sự, nên mới dám ngang nhiên không kiêng dè gì cả như vậy.

Phòng y tế nằm ở tầng hầm B1, không khí lạnh lẽo. Chu Cảnh Thần nằm trên chiếc giường bệnh đơn, tựa lưng vào đầu giường, đã thay một bộ đồ sạch sẽ khác. Bộ quần áo hơi chật, làm lộ rõ các đường nét cơ bắp của anh, đặc biệt là phần bụng. Đường cong chỗ cần lõm thì lõm, chỗ cần lồi thì lồi. Cô y tá đang sắp xếp các lọ thuốc thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn anh, không giấu được vẻ ngượng ngùng.

Gợi cảm nhưng không tục tĩu.

Vốn dĩ là lời khen dành cho khí chất của phụ nữ, lần đầu tiên lại được áp dụng cho cơ thể của một người đàn ông.

Đàn ông mà gợi cảm, còn có sức hút hơn cả phụ nữ.

Bác sĩ tháo băng gạc mà Quan Tịnh vừa băng trước đó, băng lại từ đầu cho anh.

Chu Cảnh Thần thực sự rất bao dung Quan Tịnh, nhưng việc làm qua loa lần này khiến vết thương của anh lại chảy máu không ít.

May mà vết thương không quá nghiêm trọng. Nếu không, bà Chu biết chuyện, thì dù có thế nào Quan Tịnh cũng đừng mong bước chân vào cửa nhà họ Chu.

“Em đi đâu vậy?”

Sắc mặt của Chu Cảnh Thần thêm phần lạnh lẽo và tái nhợt, nhưng lại càng làm nổi bật vẻ anh tuấn của anh, trong trẻo và thuần khiết. Có ai ngờ được anh có một bộ mặt khác nữa, tàn nhẫn, sa đọa, không biết thỏa mãn.

“Nhà ăn.”

Sắc mặt anh dịu lại đôi chút: “Có bị thương không?”

Trình Hi lắc đầu: “Không.” Cô dừng lại một lát rồi tiếp tục: “Cảm ơn Chu tổng.”

Chu Cảnh Thần hờ hững: “Không có gì.”

Mã Minh Chiêu đứng bên cạnh quan sát một lúc, cảm thấy không hiểu cho lắm. Sáng nay dưới khu ký túc xá, Quan Tịnh còn khá thân mật gọi cô là Hi Nhi, lão ta đoán: “Là bạn của cô Quan à?”

“Mặt Mã tổng bị làm sao thế?” Chu Cảnh Thần không trả lời, chỉ liếc nhìn vết bầm trên mũi của lão ta.

Mã Minh Chiêu sờ sờ mũi, nhăn nhó vì đau: “Không cẩn thận bị va đập thôi.”

Bác sĩ băng bó xong cho Chu Cảnh Thần, lại đi xử lý vết thương cho Mã Minh Chiêu. Ông thẳng thắn chẩn đoán: “Va cũng đều đấy, nhìn giống như đập vào cột vậy.”

Mã Minh Chiêu ngượng ngùng cười: “Tôi… không để ý đường…”

Chu Cảnh Thần thờ ơ xoa xoa chiếc khuy măng-sét, ánh mắt lướt qua chiếc quần đồng phục của Trình Hi. Quần ống đứng, dáng bó nhẹ ở phần ống, thiết kế gọn gàng, tinh tế. Chỉ là vòng hông hơi đầy đặn của cô khiến nó vô tình trở thành điểm thu hút ánh nhìn không mấy tốt từ cánh đàn ông.

“Mã tổng đã gặp được thứ gì thú vị đến nỗi không quan tâm đến việc nhìn đường vậy?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0