Trèo Cao

Chu Cảnh Thần B...

2024-12-27 22:26:24

“Xin lỗi, làm mất thời gian rồi.” Trình Hi không giải thích, mở cửa ghế lái phụ.

Người đàn ông trung niên là tổng giám đốc chi nhánh, lăn lộn thương trường nhiều năm, tinh ý nhận ra mối quan hệ không bình thường giữa Chu Cảnh Thần và Quan Tịnh. Chu Cảnh Thần không phải là kiểu người chơi bời trong chuyện tình cảm, một khi đã có động tĩnh thì khả năng đi đến hôn nhân là rất cao. Vì vậy, tổng giám đốc hết sức cung kính, sắp xếp để họ ngồi ở ghế sau.

Khoảng nửa giờ sau, xe vào cổng chi nhánh.

Chuyến công tác lần này của Chu Cảnh Thần khá kín đáo, ngoài các lãnh đạo cấp cao ra đón, nhân viên cấp dưới không hề hay biết.

Trình Hi vừa xuống xe đã thấy đội ngũ của mấy công ty đấu thầu tụ tập trước tòa nhà. Bà chị tomboy quay lưng về phía cửa gọi điện thoại. Trình Hi đi đến, vỗ vai chị ta.

“Cô đi xe gì đến thế?” Bà chị tomboy tắt điện thoại.

“Xe khách của nhân viên.” Trình Hi không dám nói mình ngồi chung xe với Chu Cảnh Thần. Vạn Lợi quyết tâm giành được hợp đồng này, nếu biết cô có mối quan hệ với nhà họ Chu, e rằng sẽ ép cô ra mặt.

Mà ở chỗ Chu Cảnh Thần, cô thực sự không có tiếng nói lớn đến vậy. Đi nhờ anh giúp đỡ, chẳng khác nào chuốc nhục vào thân.

Nhiệt độ âm mười hai, mười ba độ, lông mi của Trình Hi đông cứng, phủ một lớp sương mỏng.

Quan Tịnh như muốn tuyên bố chủ quyền, bám lấy Chu Cảnh Thần không rời nửa bước. Hôm qua anh còn chưa quen việc cô ta thân mật đút đồ ăn, hôm nay đã tự nhiên để cô ta khoác tay mình.

Thân phận của bọn họ, từng bước đi sớm đã được sắp xếp ổn thỏa, dù không có tình cảm vẫn phải sống chung, kết hôn, sinh con. Huống hồ, Quan Tịnh lại là người mà chính Chu Cảnh Thần chọn, ít nhiều cũng hợp mắt anh. Điều đó khiến anh nhanh chóng thích nghi với vai trò của mình hơn.

Bà chị tomboy hỏi nhỏ Trình Hi: “Đây là bạn gái của Chu tổng à? Là người mẫu à?”

Trình Hi không biết nhiều, “Hình như là mở chuỗi thẩm mỹ viện.”

“Đẹp, dáng chuẩn, đúng là bảng hiệu sống của thẩm mỹ viện!” Bà chị tomboy quan sát Quan Tịnh một lúc, rồi lại quan sát Trình Hi: “Cô học múa à?”

Trình Hi hờ hững đáp: “Từng học múa cổ điển.”

“Thảo nào.” Bà chị tomboy chỉ vào Quan Tịnh: “Dáng cô ta tuy đẹp nhưng cơ thịt lỏng lẻo, nhìn là biết gầy vì ăn kiêng để giảm cân. Cô thì khác, cơ thịt ở đầu gối săn chắc, đường nét bên dưới lại thon gọn. Đây được gọi là đôi chân hình ly rượu, xu hướng mới bây giờ là vẻ đẹp đôi chân khỏe khoắn, được ưa chuộng hơn so với đôi chân trắng trẻo gầy gò như đôi đũa.”

Trình Hi nhìn về phía trước, cảm thấy đắng ngắt trong lòng.

Đã có lúc cô ngưỡng mộ Quan Tịnh. Ít nhất, cô ta còn có thể đường đường chính chính.

Một ngày nào đó trong tương lai, Chu Cảnh Thần sẽ hỏi cô ta có đồng ý cưới không, chứ không phải là có muốn ở bên không.

Chỉ khác nhau một chữ, đã định được mối quan hệ không giống nhau.

Tâm trạng của Trình Hi không mấy vui vẻ, trong đoàn người đang vào tòa nhà chi nhánh, cô là người đi cuối cùng. Trong cuộc họp, cô làm trợ lý cho bà chị tomboy, chuyển tài liệu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Buổi trưa, những người phụ trách của mấy công ty khác được sắp xếp dùng bữa tại nhà ăn của quản lý cấp cao, tòa nhà ba tầng phía đối diện là kho hàng, một nửa linh kiện trong đó là do Chu Cảnh Thần dẫn dắt nhóm nghiên cứu và chế tạo. Sau khi mẫu thử xuất xưởng, anh vẫn chưa kiểm tra. Tổng giám đốc mời anh đi nghiệm thu.

Chu Cảnh Thần chỉ dẫn theo Quan Tịnh, tổng giám đốc và vài kỹ sư cấp dưới.

Trình Hi không định đi, nhưng anh chỉ đích danh cô phải đi.

Kho hàng còn lạnh hơn nhiệt độ ngoài trời. Từng dãy kệ kim loại xếp đầy linh kiện máy bay, từ ốc vít đến cấu trúc cánh máy bay. Tổng giám đốc giới thiệu với anh những linh kiện hiện tại cần nhập khẩu từ nước ngoài, Tập đoàn Bắc Hàng đang nỗ lực nghiên cứu và phát triển, nhằm tiết kiệm chi phí cho tập đoàn.

Trình Hi không hiểu gì, chỉ biết rằng năng lực nghiệp vụ của Chu Cảnh Thần được công nhận là xuất sắc. Anh và cậu con cả nhà họ Diệp, không chỉ được các hãng hàng không trong nước săn đón, mà cả các hãng quốc tế cũng tìm mọi cách lôi kéo. Hơn nữa, Chu Cảnh Thần lớn lên ở miền Nam từ nhỏ, trong ngành đã có danh “Nam Chu Bắc Diệp.”

Đột nhiên, một tiếng “ầm” vang lên, gần đó có nhà xưởng đang phá dỡ, chấn động lan sang cả kho hàng, làm mấy kệ hàng đổ sập xuống, mô hình trên giá thi nhau rơi xuống. Mấy nhân viên cấp dưới hoảng hốt chạy về phía góc tường, xung quanh Trình Hi là một đống đổ nát, không có chỗ nào để chạy, cô giơ tay lên che đầu.

Trong lúc nguy cấp, một bàn tay to lớn bất ngờ kéo mạnh, lôi cô ra khỏi đống kệ hàng đổ vỡ.

Chu Cảnh Thần cao lớn, thân hình lại rắn chắc, che kín cả người cô. Trình Hi nghe thấy tiếng linh kiện nặng nề rơi xuống đập vào lưng anh. Ngay sau đó, anh dùng sức đẩy mạnh, Trình Hi va vào cửa lớn của kho hàng, thoát khỏi trung tâm vụ tai nạn.

Một nhóm các quản lý cấp cao và bảo vệ lao vào, chạy tới chỗ Chu Cảnh Thần gần như đang bị chôn vùi trong đó.

Trong khung cảnh hỗn hoạn là tiếng Quan Tịnh nức nở: “Cảnh Thần, anh đừng lo cho em nữa…”

Trong tầm mắt của Trình Hi là cảnh người chen chúc nhau. Chu Cảnh Thần chống tay lên tường, trong lòng là Quan Tịnh, Quan Tịnh ôm chặt anh, ngẩng đầu hỏi anh có sao không. Cơn đau dữ dội khiến anh cau mày không nói gì.

“Chu tổng bị thương rồi…” bảo vệ cầm bộ đàm gọi tới trạm gác: “Chuẩn bị xe, đến bệnh viện!”

“Không cần, đừng làm ầm lên.” Một lát sau Chu Cảnh Thần bình tĩnh lại, được mọi người đỡ xuống phòng nghỉ ở tầng một.

Những mô hình ở đó không quá nặng, chủ yếu làm từ thạch cao, gỗ và nhựa, nhưng các cạnh góc quá sắc nhọn. Một cánh máy bay gỗ đâm vào vai và cổ anh, kéo áo sơ mi rách toạc, giá kim loại vỡ cắt một đường dài trên áo vest.

Mỗi lần cơ bắp anh cử động, máu lại không ngừng chảy ra.

Tổng giám đốc mang đến một hộp cứu thương, bên trong có bông băng, cồn sát trùng và thuốc cầm máu.

Quan Tịnh run rẩy sợ hãi, vội vàng đi vào nhà vệ sinh để rửa mặt và bình tĩnh lại.

Trình Hi cúi người băng bó cho Chu Cảnh Thần. Tổng giám đốc vẫn còn hoảng hồn: “Chu tổng, anh vẫn nên đến bệnh viện đi. Ngộ nhỡ anh có mệnh hệ gì, Chu gia truy cứu, tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu.”

Chu Cảnh Thần đột nhiên rút tay về, dùng một tay cởi áo vest, ném lên lưng Trình Hi.

Cô không hiểu, cúi đầu nhìn.

Vì mải băng bó, cô không để ý phần cổ áo bị trễ xuống, lộ ra đường nét của vùng ngực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Hi kéo lại cổ áo, “Cảm ơn."

Chu Cảnh Thần làm như không nghe thấy.

“Cô Trình, để tôi làm.” Quan Tịnh đã rửa sạch tay, trở lại từ nhà vệ sinh. Giật lấy băng gạc và tăm bông trong tay cô không chút khách khí.

Cô Trình. Không gọi là Hi Nhi nữa.

Trình Hi thừa hiểu Quan Tịnh ghét cô đến mức nào.

Cô nhặt giấy tờ rơi vãi trên sàn, đưa cho tổng giám đốc, “Chu tổng, tôi về trước đây.”

Dường như anh không nghe, hoặc là có nghe nhưng nhắm mắt, im lặng không phản ứng.

Trình Hi không còn cách nào khác, “Chu Cảnh Thần.”

Cuối cùng người đàn ông cũng có phản ứng, mở mắt nhìn cô với vẻ mặt lạnh tanh: “Cô gọi tôi là gì?”

Cô cụp mắt: “Chu tổng.”

Chu Cảnh Thần bị mất nhiều máu, không còn năng lượng như ngày thường, “Về đâu?"

“Giám đốc Vạn Lợi tìm tôi.”

Anh lại không nói gì nữa.

“Có đau không?” Quan Tịnh cẩn thận lau vết thương.

Chu Cảnh Thần hờ hững đáp một câu: “Vết thương nhỏ thôi.”

“Anh bị chảy máu, sao không đau được chứ.” Quan Tịnh mắt đỏ hoe, nhẹ nhàng thổi lên vết thương, “Đều là đàn ông chiều chuộng phụ nữ, nhưng thực ra, đàn ông đôi khi cũng khao khát được phụ nữ yêu thương. Không có gì là lẽ dĩ nhiên cả, mọi thứ đều có qua có lại.”

Chu Cảnh Thần nhìn cô ta một cái, không nói gì.

Hôm đó, Trình Hi nghe được lời của bà Chu, Quan gia là dân tái định cư, sau đó lại đầu tư vào cổ phiếu Mao Đài và kiếm được một khoản lớn, được coi là “lá bùa tài vận”. Nhiều gia đình giàu mới nổi, tin tưởng điều này và muốn kết thông gia. Chu Hoài Khang đã chọn lọc từ Top 10 danh sách “phú hào” và “quyền quý”, tài sản nhà họ Quan xếp thứ chín, nên Quan Tịnh mới may mắn lọt vào danh sách. Nếu không thì cô ta cũng chẳng có tư cách đến xem mắt.

Chu gia chỉ chọn gia đình có nền tảng doanh nghiệp niêm yết trên sàn chứng khoán, và có ít nhất ba đời gia đình có nền tảng vững chắc.

Hơn nữa, Quan Tịnh là cử nhân của Học viện diễn xuất. Trong tầng lớp thượng lưu, người ta khinh thường nhất là sinh viên trường nghệ thuật, diễn viên hoặc người mẫu. Chu Hoài Khang tốt nghiệp chuyên ngành trọng điểm của Đại học Thanh Hoa, Chu Cảnh Thần cũng là nhân tài xuất sắc trong ngành kỹ thuật. Hầu hết những người cưới vợ trong giới giải trí đều là muốn cải thiện gen cho thế hệ sau. Nhưng với ngoại hình và chiều cao vượt trội của Chu Cảnh Thần, điều kiện tổng thể của nhà họ Quan hoàn toàn không thể coi là môn đăng hộ đối.

Có điều, Quan Tịnh thực sự rất khéo léo. Mỗi lời nói, mỗi hành động đều khiến đàn ông cảm thấy dễ chịu. Có lẽ cô ta cũng có thể chiếm được cảm tình của mẹ chồng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0