Trèo Cao

Em Gái

2024-12-27 22:26:24

Chu Cảnh Thần luôn tỏ ra điềm tĩnh và không thể hiện cảm xúc trên mặt.

Tuy nhiên nửa năm nay, anh càng ngày càng trở nên thất thường.

Những người trong giới từng tâng bốc anh, chiều chuộng anh, giờ lại càng sợ anh hơn.

May mắn, anh không phải là kiểu công tử vô lý, chỉ nghiêm khắc trong công việc, nhưng hầu hết mọi chuyện đều có lý lẽ, do đó mà danh tiếng vẫn luôn tốt như trước.

Trình Hi đi hỏi An Nhiên, An Nhiên nói người đàn ông này đang trải qua “thời kỳ mãn kinh” hoặc là “muốn tìm bạn đời”, thiếu sự chăm sóc của phụ nữ.

Cô không khỏi nghĩ, nếu Chu Cảnh Thần có bạn gái, tính tình của anh có trở nên dịu dàng hơn không. Là một người yêu tốt, một người chồng tốt thậm chí là một người cha tốt.

Gia phong của Chu gia rất tốt, cha mẹ có tình cảm với nhau, Chu Cảnh Thần chắc chắn cũng sẽ rất chu đáo và quan tâm vợ.

Còn về câu “Có đồng ý ở bên anh không”, có lẽ không liên quan đến tình cảm, mà là liên quan đến ham muốn. Khi có người phụ nữ như ý xuất hiện bên cạnh anh, thì mối quan hệ ngắn ngủi và cấm kỵ với cô này sẽ hoàn toàn chìm vào quên lãng.

Trình Hi thẫn thờ đứng trước cửa phòng 1008, đèn cảm ứng lại tắt thêm lần nữa cô mới mở cửa đi vào.

Căn phòng chưa từng có người ở, phong cách bày trí đơn giản, mùi hương xịt phòng dễ chịu.

Cô kéo rèm cửa lên, cả người mệt mỏi không chịu được nên vào phòng tắm rửa mặt. Rửa xong, vừa ra ngoài thì cô nhận được tin nhắn thoại từ “bà chị tomboy” hỏi cô đang ở đâu.

“Chi nhánh của Bắc Hàng.”

“Khách sạn?”

Trình Hi vừa lau nước trên mặt, vừa thoát khỏi trang WeChat. Kiểm tra cuộc gọi nhỡ thấy có cuộc gọi từ bà Chu.

“Ở ký túc xá quản lý.”

Bà chị tomboy ngạc nhiên: “Cô quen ai ở chi nhánh à?”

“Chỉ là trùng hợp thôi.” Trình Hi sợ nói nhiều sẽ lỡ lời, liền tiện miệng đáp qua loa, “Tôi đến trạm xe đón chị nhé?”

“Tôi tự lái xe.” Bà chị tomboy nghiêm túc: “Trình Hi, bây giờ tìm việc không dễ đâu, chỉ cần lấy được đơn hàng, thì coi như là thành tích của cô. Tôi đảm bảo cô sẽ được chuyển chính thức luôn. Vạn Lợi là một nhà máy lâu năm trong ngành, là một lựa chọn tốt của sinh viên mới ra trường.”

Điện thoại lúc này lại đổ chuông.

Trình Hi ngắt tin nhắn thoại, nhận cuộc gọi đến, bà Chu tức giận: “Trong phòng Cảnh Thần có phụ nữ à?”

Cô ngẩn người.

Theo phản xạ, cô bước đến gần cửa, nhìn cánh cửa đối diện qua mắt mèo, “Con vừa đến đưa tài liệu, chỉ có một mình anh ấy thôi.”

“Có phải là nó lại ở cùng con bé nữ sinh đó không?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Hi vẫn còn ngẩn người, mãi đến khi bà Chu bảo cô ra ngoài, cô mới định thần lại.

Quả thật trong phòng của Chu Cảnh Thần có phụ nữ.

Là đối tượng xem mắt của anh, Quan Tịnh.

Trình Hi không rõ Quan Tịnh đã đuổi theo anh đến đây từ khi nào, cô ta mặc một chiếc váy len màu đỏ nâu, cổ chữ V khoét sâu, khe ngực ẩn hiện, tay cầm một đĩa dâu tây mới rửa, nở nụ cười tươi như hoa, hỏi người đàn ông đang làm việc ở phòng khách: “Cảnh Thần, cô ấy là thư ký của anh à?”

Tiếng bước chân truyền đến, Chu Cảnh Thần đứng cách đó không xa, anh đã thay một bộ đồ mặc ở nhà, lơ đễnh nhìn Trình Hi: “Cô ấy không phải.”

Nụ cười của Quan Tịnh hơi nhạt đi: “Vậy cô ấy là…”

“Em gái.”

“Em gái nuôi của anh à?” Quan Tịnh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không dám buông lỏng: “Anh họ em ở công ty nhận không ít em gái nuôi, bất kỳ cô nào trẻ đẹp, anh ấy đều không bỏ qua.”

“Tôi là người như vậy à?” Chu Cảnh Thần thản nhiên quay lại ngồi trên ghế sofa, “Con gái tài xế của bố tôi, quen hơn mười năm rồi.”

Trình Hi chìm trong câu “em gái” của anh, đứng im bất động.

“Em là Hi Nhi à?” Quan Tịnh vội vàng hòa nhập vào cuộc sống riêng tư của Chu Cảnh Thần, tỏ ra rất thân mật.

Người lạ gọi như vậy khiến Trình Hi cảm thấy không thoải mái, cô nghiêm túc chỉnh lại: “Trình Hi.”

“Là mẹ của Cảnh Thần đã nhắc đến em trong điện thoại, Hi Nhi – tên ngọt ngào như em vậy.” Quan Tịnh giống một nữ chủ nhân danh chính ngôn thuận, thân thiện và nhiệt tình mời cô vào phòng.

“Ăn dâu tây không?” Quan Tịnh cầm một quả dâu tây, đưa đến gần miệng Chu Cảnh Thần.

Anh đưa tay cầm, cô ta rụt tay ra, “Không phải anh còn phải ký tài liệu sao, đừng để dính tay vào?”

Tay phải Chu Cảnh Thần cầm bút, tay trái chỉ vào đĩa: “Để đó đã.”

“Anh không thích ăn à?” Quan Tịnh tỏ vẻ mong đợi, cũng tỏ ra áy náy: “Em không biết anh kiêng món gì.”

Với thái độ dịu dàng và khiêm nhường như vậy, Chu Cảnh Thần mở đôi môi mỏng, ngậm quả dâu tây, Trình Hi đứng đó không nhìn rõ môi anh có chạm vào đầu ngón tay của Quan Tịnh hay không.

“Quần áo mặc vừa không?” Cô ta sờ vào bộ đồ mặc ở nhà của Chu Cảnh Thần.

Người đàn ông ừ một tiếng: “Vừa.”

“Đi qua SKP, thấy mẫu này trong tủ trưng bày rất hợp với anh.”

Thì ra là của Quan Tịnh mua.

Trong trí nhớ của Trình Hi, Chu Cảnh Thần rất ít mặc mấy bộ đồ phổ thông, đa phần là những bộ đồ thủ công cao cấp, thiết kế riêng, làm từ vải cashmere, lụa tơ tằm hoặc vải lanh chắc chắn và sang trọng.

Hiếm khi thấy đồ mua sẵn như của Quan Tịnh mua, anh lại chịu mặc.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Hi Nhi, có chuyện gì sao?” Quan Tịnh hài lòng, ánh mắt lại chuyển sang cô.

Trực giác của phụ nữ với phụ nữ rất nhạy bén, Quan Tịnh rõ ràng có thái độ thù địch.

Dù sao thì con gái của tài xế cũng không phải là con ruột của nhà họ Chu, nên đề phòng cũng là điều hiển nhiên.

“Tôi xuống dưới mua đồ dùng cá nhân, tiện thể hỏi xem Chu tổng mua gì không.”

“Không mua.” Chu Cảnh Thần lạnh tanh đáp.

Trình Hi gật đầu, quay người đi ra.

Cô về phòng rồi khóa cửa lại, nói với bà Chu rằng người phụ nữ trong phòng là tiểu thư nhà họ Quan.

…..

Kế hoạch tối nay là đến chi nhánh, nhưng Trình Hi do dự rất lâu và quyết định không làm phiền Chu Cảnh Thần.

Ban đêm, ánh đèn neon rực rỡ huyền ảo. Một thành phố xa lạ không có cảm giác thuộc về. Rất dễ dàng khiến cho hai người khác giới cảm thấy muốn nương tựa vào nhau.

Quan Tịnh cũng đến đây rồi, Chu Cảnh Thần muốn hay không thì cũng phải ở bên cô ta. Cô không có lý do gì để chen chân vào.

Trình Hi nằm trên giường trằn trọc đến tận gần sáng. Lúc một giờ rưỡi, cô nhận được tin nhắn từ Chu Cảnh Thần: “Ngày mai đến chi nhánh.”

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình. Rời khỏi phòng anh từ tối đến giờ đã bảy tiếng rồi, không biết Chu Cảnh Thần đang làm gì, tăng ca hay nghỉ ngơi.

Trình Hi cố ép mình không suy nghĩ lung tung.

Cô nhắn lại một chữ “Được.”

Chu Cảnh Thần không trả lời.

Sáng hôm sau, Trình Hi đến bãi đỗ xe, Chu Cảnh Thần và Quan Tịnh đang đứng ở bên đường.

Một người đàn ông trung niên mặc vest lịch lãm đứng chờ bên cạnh, trên chiếc SUV Mercedes có tài xế và trợ lý tạm thời do chi nhánh sắp xếp.

Chu Cảnh Thần mặc áo sơ mi công sở mỏng màu xám khói, cơn gió thổi qua khiến phần eo và bụng khẽ lay động.

Áo vest của anh khoác trên người Quan Tịnh, xem ra, Quan Tịnh cũng đi cùng.

Anh luôn rạch ròi giữa công việc và đời tư, chưa từng dẫn theo người phụ nữ nào không liên quan tới công việc đến công ty.

“Hi Nhi, ngủ quên phải không?” Quan Tịnh cười tươi trêu chọc cô.

Thực ra Trình Hi cả đêm không ngủ, năm giờ sáng đã dậy, đợi thông báo xuất phát. Nhưng Chu Cảnh Thần vẫn không liên lạc, mãi đến khi cô gõ cửa mới phát hiện anh không có ở phòng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0