Một mình đi gặp...
2024-12-27 22:26:24
Trường của Trình Hi nổi tiếng về các ngành khoa học tự nhiên, sinh viên sau khi tốt nghiệp đa phần đều vào làm việc ở các doanh nghiệp thuộc top 500. Năm nay, trường kỷ niệm 100 năm thành lập, ban lãnh đạo tổ chức hội thảo phát triển tương lai. Bà Chu với tư cách là hiệu trưởng danh dự, cũng đến tham dự.
Trình Hi cùng hai nữ sinh của khoa Ngoại ngữ đảm nhận vai trò lễ tân tại hội trường.
Sau khi hội nghị kết thúc, Trình Hi lần lượt tiễn các lãnh đạo rời khỏi. Bà Chu vẫn ngồi ở bàn, chưa đi ra, bà gọi cô lại: “Hi Nhi, Cảnh Thần để quên một tập tài liệu quan trọng ở nhà, trong đó có ghi lại số liệu nghiên cứu. Nó không yên tâm giao cho nhân viên, con đích thân mang đến cho nó nhé, vừa hay thứ Năm con không có tiết học.”
Trong ngành quả thực đã từng xảy ra chuyện bản thiết kế bị nhân viên nội bộ bán với giá trên trời cho đối thủ cạnh tranh, gây thiệt hại hàng tỷ. Sự đề phòng của Chu Cảnh Thần là điều dễ hiểu. Chỉ là việc bảo cô mang đi…
Máu trong đầu Trình Hi như đông cứng lại, mất một lúc cô mới trả lời: “Công ty thực tập của con có dự án, có thể sẽ phải tăng ca…”
“Dì vốn không ủng hộ việc con thực tập ở Vạn Lợi, chỉ là thực tập thôi mà, đâu có bận đến vậy? Dì đã nói với Cảnh Thần rồi, nó sẽ sắp xếp cho con một vị trí trong tập đoàn.” Bà Chu phủi mảnh lá trà trên miệng cốc, “Diệp gia là danh gia vọng tộc, con gả vào đó sẽ được sống sung túc không lo thiếu thốn, hà tất phải chịu khổ như vậy? Nếu con muốn đảm bảo, Chu gia sẽ bỏ tiền đầu tư một tiệm spa làm của hồi môn cho con. Ngày thường chỉ cần thuê người quản lý, con không cần phải thức khuya dậy sớm.”
Trình Hi không muốn nợ nhà họ Chu quá nhiều, cô cúi đầu không đáp lại.
Bà Chu đặt tách trà xuống, ngập ngừng rồi nói: “Hi Nhi, con có giấu dì chuyện gì không?”
Cô bỗng giật mình, mặt trắng bệch đi.
“Con không hiểu…” Trình Hi đoán chuyện này liên quan đến Chu Cảnh Thần. Ngoài những chuyện liên quan đến Chu Cảnh Thần, cô chưa từng nói dối trước mặt bà Chu.
“Con nói với dì, chiếc túi Hermes đó là hàng nhái, mua chơi thôi, thật sự không lừa dì chứ?”
Tim Trình Hi đập thình thịch, cảm giác như sắp nổ tung.
“Rốt cuộc là ai tặng con?”
Thực ra hôm đó ở nhà họ Chu, bà Chu đã nghi ngờ rồi. Đến hôm nay, khi đến cửa hàng lấy hàng, bà được biết chiếc túi phiên bản giới hạn duy nhất trong toàn thành phố đã bị một quý ông giấu tên mua vào tuần trước. Lập tức, bà nghĩ ngay đến chiếc túi đó của Trình Hi.
Những năm qua, các thương hiệu thời trang xa xỉ và cao cấp hàng đầu luôn giữ lại một món dành riêng cho bà Chu. Thứ nào bà không muốn, các phu nhân nhà giàu khác mới có cơ hội lựa chọn. Huống hồ, chiếc túi Kelly này có giá phụ kiện lên đến hàng trăm triệu, mà những phụ kiện đi kèm như khăn lụa và thắt lưng lại rất xấu. Ngay cả những phú bà giàu có sẵn sàng chi tiêu không tiếc tay cũng cảm thấy không đáng giá, liền đổi sang mẫu khác. Vậy mà người đàn ông đứng sau Trình Hi không chỉ giàu có, mà hẳn là còn thuộc hàng quyền quý. Tài sản và địa vị chắc chắn không thua kém Chu gia. Ở tầm cỡ này, ít nhất phải là người ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi.
Tất nhiên, không ngoại trừ khả năng cô gái trẻ đam mê kiểu “ông chú thành đạt” hoặc bị cuốn vào cám dỗ của những lời đường mật. Đối với những người đàn ông lớn tuổi, việc dụ dỗ các cô gái trẻ quả thực dễ như trở bàn tay.
Bà Chu nghiêm mặt: “Hi Nhi, là người đàn ông nào?”
Khớp ngón tay của Trình Hi siết chặt đến trắng bệch.
“Con sắp gặp cậu cả nhà họ Diệp rồi. Lúc này, ngàn vạn lần không được đi sai đường. Người phụ nữ chỉ cần một bước sai lầm trong mối quan hệ không đúng đắn, thì sẽ bị hủy hoại danh tiếng cả một đời.”
Trình Hi cụp mắt xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
“Dì từ chủ nhiệm biết được có lời đồn không hay trong trường liên quan đến con. Là Cảnh Thần ra mặt giải quyết, cũng đã xử phạt bạn cùng phòng ký túc xá của con rồi.”
Vừa nghe đến tên anh, cả người Trình Hi cứng đờ.
“Cảnh Thần còn giấu dì giúp con, sợ dì giận con đấy.”
Cô khẽ run lên, gần như không để bà Chu phát hiện ra.
Bà Chu dịu giọng lại: “Được rồi, dì không ép con. Cảnh Thần biết chừng mực, nó hiểu bản chất của đàn ông nhất, con phải nghe lời nó.”
Trình Hi khẽ đáp lại.
….
Lần này Chu Cảnh Thần đi công tác không ở khách sạn mà ở ký túc xá dành cho lãnh đạo cấp cao của chi nhánh. Khu nhà nằm ở khu dân cư cao cấp thuộc trung tâm thành phố.
Bốn giờ chiều, Trình Hi ra ga tàu cao tốc. Bốn giờ bốn mươi, cô đã đến tòa nhà B trong khu chung cư.
Số phòng của Chu Cảnh Thần là 1009. Cô nhấn chuông cửa.
Đèn cảm ứng ở hành lang lúc sáng lúc tối, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của người đàn ông dựa vào cửa ra vào, ung dung như thể đoán trước được cô sẽ đến.
“Ăn cơm chưa?”
Trình Hi gật đầu: “Ăn trên tàu rồi.”
Chu Cảnh Thần vừa tắm xong, mái tóc đen ướt được vuốt ngược ra sau, thành kiểu slicked back đơn giản. Anh mặc áo choàng tắm, dây thắt lưng buộc lỏng, nghiêng nghiêng người nhường đường: “Vào đi.”
Trình Hi cúi xuống lục tìm trong tủ: “Có dép không?”
“Không chuẩn bị.”
Cô đi đôi bốt lông, đế giày dính nước tuyết tan, để lại vết nước ướt nhẹp. Đang định tháo giày, Chu Cảnh Thần đưa cho cô một đôi tất nam: “Đi vào.”
Cỡ giày của anh là 43, bàn chân dài và to, đôi tất rộng thùng thình, nhưng khi cô xỏ vào đôi chân cỡ 36 của mình lại rất vừa vặn.
Lối đi hẹp chỉ đủ một người đi qua, Trình Hi đi trước, Chu Cảnh Thần theo sau. Khoảng cách gần đến mức nghe rõ hơi thở của cô và nhịp tim đập mạnh mẽ và đều đặn của anh.
Trên màn hình máy tính ở phòng khách hiển thị một cuộc họp video vừa mới bắt đầu.
Anh cúi người bóc vỉ thuốc ngậm họng ở trên bàn, dây thắt lưng áo choàng tắm lỏng lẻo, vừa cúi xuống, cơ bụng rắn chắc thoáng lộ ra ngoài. Thấp hơn một chút nữa là vùng lông rậm rạp đầy nam tính.
Trình Hi thấy không thoải mái, lấy từ trong túi xách ra một túi hồ sơ niêm phong: “Tài liệu anh cần.”
Chu Cảnh Thần thản nhiên dựa vào lưng ghế sofa, uống một ngụm nước, yết hầu chuyển động lên xuống, lại uống, lại chuyển động.
Trong lòng Trình Hi cảm thấy bất an dưới ánh mắt của anh: “Anh nhớ gọi điện cho dì Chu.”
“Em xin nghỉ mấy ngày?” cuối cùng anh cũng mở miệng.
“Một ngày.”
“Mai là thứ Sáu, xin thêm một ngày đi.”
Chu Cảnh Thần co chân, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, nắm tay chống cằm, tập trung nghe cuộc họp: “Thứ Bảy cùng nhau về, chi nhánh cho xe đưa về.”
Đồng tử của Trình Hi co lại, nhìn anh.
Ánh mắt anh đúng lúc rời khỏi màn hình, quay sang nhìn cô.
“Tôi đã thông qua sơ thẩm của Vạn Lợi, chi nhánh sẽ tiến hành phúc thẩm, giám đốc bộ phận của em cũng sẽ đến.” Chu Cảnh Thần điềm tĩnh giải thích, sau đó tiếp tục cuộc họp.
Trình Hi vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Không phải cô trông đợi điều gì sẽ xảy ra trong hai ngày này. Dù sao Chu Cảnh Thần cũng là một người đàn ông đã có “bạn gái tương lai”. Nhưng cảm giác khi ở riêng với anh, vừa quyến rũ lại đầy nguy hiểm, giống như một cái bẫy trong màn sương mờ ảo, cứ kéo cô lại gần, mê hoặc cô.
Trình Hi nhất thời thấy hoang mang.
Chu Cảnh Thần cũng từng nói, đây là lần cuối cùng anh hỏi cô, cô có đồng ý ở bên anh không. Cô đã không đồng ý.
Anh sẽ không nhắc lại, không phá vỡ ranh giới mong manh này.
“Phòng đối diện 1008 đang trống, chìa khóa ở trong ngăn kéo lối ra vào.”
Trình Hi quay người, lấy một chiếc chìa khóa, một thẻ công tác của trụ sở chính của Chu Cảnh Thần từ trong ngăn kéo. Cô liếc nhìn qua chiếc vali đang mở bên cạnh, quần áo của anh được xếp gọn gàng, trong đó có một chiếc khăn quàng cổ kẻ caro màu xanh trắng.
Chiếc khăn này là khăn đan tay, hơn nữa cách đan còn khá thô, những đường kẻ cũng không được thẳng hàng.
Trình Hi từng học đan khăn hồi năm nhất đại học, lúc đó thịnh hành mốt tặng khăn, tặng áo len cho bạn trai, phòng ký túc xá nào cũng đều đan. Tuy cô không có bạn trai, nhưng cũng đan mấy chiếc, chiếc đẹp nhất cô đã tặng cho Chu Cảnh Thần.
Đó là món quà sinh nhật của anh năm 27 tuổi. Nhưng Chu Cảnh Thần chưa từng đeo nó, có lẽ là anh đã vứt đi rồi.
Chiếc khăn này khả năng cao là của Quan Tịnh đan. Điều này chứng tỏ hôm qua họ lại gặp nhau, Chu Cảnh Thần có lẽ rất hài lòng về Quan Tịnh, nếu không anh đã không đem theo chiếc khăn bên mình. Anh luôn coi trọng sự nghiệp, đồ của phụ nữ anh chưa bao giờ để vào hành lý đi công tác.
Trình Hi thấy cổ họng mình khô khốc, nhanh chóng lấy chìa khóa: “Giám đốc đến anh nhớ bảo em, em đến chi nhánh gặp.”
“Em có thẻ ra vào không?”
Cô dừng lại.
Chu Cảnh Thần làm việc cả ngày, nghe báo cáo liên tục từ các nhân viên khiến anh thấy đầu óc choáng váng, anh xoa xoa trán để giảm căng thẳng: “Tối nay em đi cùng tôi đi.”
Trình Hi mím môi: “Làm phiền anh rồi.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi cũng chỉ còn lại vẻ mặt lạnh nhạt, “Ra ngoài đi.”
Trình Hi cùng hai nữ sinh của khoa Ngoại ngữ đảm nhận vai trò lễ tân tại hội trường.
Sau khi hội nghị kết thúc, Trình Hi lần lượt tiễn các lãnh đạo rời khỏi. Bà Chu vẫn ngồi ở bàn, chưa đi ra, bà gọi cô lại: “Hi Nhi, Cảnh Thần để quên một tập tài liệu quan trọng ở nhà, trong đó có ghi lại số liệu nghiên cứu. Nó không yên tâm giao cho nhân viên, con đích thân mang đến cho nó nhé, vừa hay thứ Năm con không có tiết học.”
Trong ngành quả thực đã từng xảy ra chuyện bản thiết kế bị nhân viên nội bộ bán với giá trên trời cho đối thủ cạnh tranh, gây thiệt hại hàng tỷ. Sự đề phòng của Chu Cảnh Thần là điều dễ hiểu. Chỉ là việc bảo cô mang đi…
Máu trong đầu Trình Hi như đông cứng lại, mất một lúc cô mới trả lời: “Công ty thực tập của con có dự án, có thể sẽ phải tăng ca…”
“Dì vốn không ủng hộ việc con thực tập ở Vạn Lợi, chỉ là thực tập thôi mà, đâu có bận đến vậy? Dì đã nói với Cảnh Thần rồi, nó sẽ sắp xếp cho con một vị trí trong tập đoàn.” Bà Chu phủi mảnh lá trà trên miệng cốc, “Diệp gia là danh gia vọng tộc, con gả vào đó sẽ được sống sung túc không lo thiếu thốn, hà tất phải chịu khổ như vậy? Nếu con muốn đảm bảo, Chu gia sẽ bỏ tiền đầu tư một tiệm spa làm của hồi môn cho con. Ngày thường chỉ cần thuê người quản lý, con không cần phải thức khuya dậy sớm.”
Trình Hi không muốn nợ nhà họ Chu quá nhiều, cô cúi đầu không đáp lại.
Bà Chu đặt tách trà xuống, ngập ngừng rồi nói: “Hi Nhi, con có giấu dì chuyện gì không?”
Cô bỗng giật mình, mặt trắng bệch đi.
“Con không hiểu…” Trình Hi đoán chuyện này liên quan đến Chu Cảnh Thần. Ngoài những chuyện liên quan đến Chu Cảnh Thần, cô chưa từng nói dối trước mặt bà Chu.
“Con nói với dì, chiếc túi Hermes đó là hàng nhái, mua chơi thôi, thật sự không lừa dì chứ?”
Tim Trình Hi đập thình thịch, cảm giác như sắp nổ tung.
“Rốt cuộc là ai tặng con?”
Thực ra hôm đó ở nhà họ Chu, bà Chu đã nghi ngờ rồi. Đến hôm nay, khi đến cửa hàng lấy hàng, bà được biết chiếc túi phiên bản giới hạn duy nhất trong toàn thành phố đã bị một quý ông giấu tên mua vào tuần trước. Lập tức, bà nghĩ ngay đến chiếc túi đó của Trình Hi.
Những năm qua, các thương hiệu thời trang xa xỉ và cao cấp hàng đầu luôn giữ lại một món dành riêng cho bà Chu. Thứ nào bà không muốn, các phu nhân nhà giàu khác mới có cơ hội lựa chọn. Huống hồ, chiếc túi Kelly này có giá phụ kiện lên đến hàng trăm triệu, mà những phụ kiện đi kèm như khăn lụa và thắt lưng lại rất xấu. Ngay cả những phú bà giàu có sẵn sàng chi tiêu không tiếc tay cũng cảm thấy không đáng giá, liền đổi sang mẫu khác. Vậy mà người đàn ông đứng sau Trình Hi không chỉ giàu có, mà hẳn là còn thuộc hàng quyền quý. Tài sản và địa vị chắc chắn không thua kém Chu gia. Ở tầm cỡ này, ít nhất phải là người ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi.
Tất nhiên, không ngoại trừ khả năng cô gái trẻ đam mê kiểu “ông chú thành đạt” hoặc bị cuốn vào cám dỗ của những lời đường mật. Đối với những người đàn ông lớn tuổi, việc dụ dỗ các cô gái trẻ quả thực dễ như trở bàn tay.
Bà Chu nghiêm mặt: “Hi Nhi, là người đàn ông nào?”
Khớp ngón tay của Trình Hi siết chặt đến trắng bệch.
“Con sắp gặp cậu cả nhà họ Diệp rồi. Lúc này, ngàn vạn lần không được đi sai đường. Người phụ nữ chỉ cần một bước sai lầm trong mối quan hệ không đúng đắn, thì sẽ bị hủy hoại danh tiếng cả một đời.”
Trình Hi cụp mắt xuống, mặt cắt không còn giọt máu.
“Dì từ chủ nhiệm biết được có lời đồn không hay trong trường liên quan đến con. Là Cảnh Thần ra mặt giải quyết, cũng đã xử phạt bạn cùng phòng ký túc xá của con rồi.”
Vừa nghe đến tên anh, cả người Trình Hi cứng đờ.
“Cảnh Thần còn giấu dì giúp con, sợ dì giận con đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô khẽ run lên, gần như không để bà Chu phát hiện ra.
Bà Chu dịu giọng lại: “Được rồi, dì không ép con. Cảnh Thần biết chừng mực, nó hiểu bản chất của đàn ông nhất, con phải nghe lời nó.”
Trình Hi khẽ đáp lại.
….
Lần này Chu Cảnh Thần đi công tác không ở khách sạn mà ở ký túc xá dành cho lãnh đạo cấp cao của chi nhánh. Khu nhà nằm ở khu dân cư cao cấp thuộc trung tâm thành phố.
Bốn giờ chiều, Trình Hi ra ga tàu cao tốc. Bốn giờ bốn mươi, cô đã đến tòa nhà B trong khu chung cư.
Số phòng của Chu Cảnh Thần là 1009. Cô nhấn chuông cửa.
Đèn cảm ứng ở hành lang lúc sáng lúc tối, bóng dáng cao lớn mạnh mẽ của người đàn ông dựa vào cửa ra vào, ung dung như thể đoán trước được cô sẽ đến.
“Ăn cơm chưa?”
Trình Hi gật đầu: “Ăn trên tàu rồi.”
Chu Cảnh Thần vừa tắm xong, mái tóc đen ướt được vuốt ngược ra sau, thành kiểu slicked back đơn giản. Anh mặc áo choàng tắm, dây thắt lưng buộc lỏng, nghiêng nghiêng người nhường đường: “Vào đi.”
Trình Hi cúi xuống lục tìm trong tủ: “Có dép không?”
“Không chuẩn bị.”
Cô đi đôi bốt lông, đế giày dính nước tuyết tan, để lại vết nước ướt nhẹp. Đang định tháo giày, Chu Cảnh Thần đưa cho cô một đôi tất nam: “Đi vào.”
Cỡ giày của anh là 43, bàn chân dài và to, đôi tất rộng thùng thình, nhưng khi cô xỏ vào đôi chân cỡ 36 của mình lại rất vừa vặn.
Lối đi hẹp chỉ đủ một người đi qua, Trình Hi đi trước, Chu Cảnh Thần theo sau. Khoảng cách gần đến mức nghe rõ hơi thở của cô và nhịp tim đập mạnh mẽ và đều đặn của anh.
Trên màn hình máy tính ở phòng khách hiển thị một cuộc họp video vừa mới bắt đầu.
Anh cúi người bóc vỉ thuốc ngậm họng ở trên bàn, dây thắt lưng áo choàng tắm lỏng lẻo, vừa cúi xuống, cơ bụng rắn chắc thoáng lộ ra ngoài. Thấp hơn một chút nữa là vùng lông rậm rạp đầy nam tính.
Trình Hi thấy không thoải mái, lấy từ trong túi xách ra một túi hồ sơ niêm phong: “Tài liệu anh cần.”
Chu Cảnh Thần thản nhiên dựa vào lưng ghế sofa, uống một ngụm nước, yết hầu chuyển động lên xuống, lại uống, lại chuyển động.
Trong lòng Trình Hi cảm thấy bất an dưới ánh mắt của anh: “Anh nhớ gọi điện cho dì Chu.”
“Em xin nghỉ mấy ngày?” cuối cùng anh cũng mở miệng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Một ngày.”
“Mai là thứ Sáu, xin thêm một ngày đi.”
Chu Cảnh Thần co chân, hai khuỷu tay chống lên đầu gối, nắm tay chống cằm, tập trung nghe cuộc họp: “Thứ Bảy cùng nhau về, chi nhánh cho xe đưa về.”
Đồng tử của Trình Hi co lại, nhìn anh.
Ánh mắt anh đúng lúc rời khỏi màn hình, quay sang nhìn cô.
“Tôi đã thông qua sơ thẩm của Vạn Lợi, chi nhánh sẽ tiến hành phúc thẩm, giám đốc bộ phận của em cũng sẽ đến.” Chu Cảnh Thần điềm tĩnh giải thích, sau đó tiếp tục cuộc họp.
Trình Hi vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Không phải cô trông đợi điều gì sẽ xảy ra trong hai ngày này. Dù sao Chu Cảnh Thần cũng là một người đàn ông đã có “bạn gái tương lai”. Nhưng cảm giác khi ở riêng với anh, vừa quyến rũ lại đầy nguy hiểm, giống như một cái bẫy trong màn sương mờ ảo, cứ kéo cô lại gần, mê hoặc cô.
Trình Hi nhất thời thấy hoang mang.
Chu Cảnh Thần cũng từng nói, đây là lần cuối cùng anh hỏi cô, cô có đồng ý ở bên anh không. Cô đã không đồng ý.
Anh sẽ không nhắc lại, không phá vỡ ranh giới mong manh này.
“Phòng đối diện 1008 đang trống, chìa khóa ở trong ngăn kéo lối ra vào.”
Trình Hi quay người, lấy một chiếc chìa khóa, một thẻ công tác của trụ sở chính của Chu Cảnh Thần từ trong ngăn kéo. Cô liếc nhìn qua chiếc vali đang mở bên cạnh, quần áo của anh được xếp gọn gàng, trong đó có một chiếc khăn quàng cổ kẻ caro màu xanh trắng.
Chiếc khăn này là khăn đan tay, hơn nữa cách đan còn khá thô, những đường kẻ cũng không được thẳng hàng.
Trình Hi từng học đan khăn hồi năm nhất đại học, lúc đó thịnh hành mốt tặng khăn, tặng áo len cho bạn trai, phòng ký túc xá nào cũng đều đan. Tuy cô không có bạn trai, nhưng cũng đan mấy chiếc, chiếc đẹp nhất cô đã tặng cho Chu Cảnh Thần.
Đó là món quà sinh nhật của anh năm 27 tuổi. Nhưng Chu Cảnh Thần chưa từng đeo nó, có lẽ là anh đã vứt đi rồi.
Chiếc khăn này khả năng cao là của Quan Tịnh đan. Điều này chứng tỏ hôm qua họ lại gặp nhau, Chu Cảnh Thần có lẽ rất hài lòng về Quan Tịnh, nếu không anh đã không đem theo chiếc khăn bên mình. Anh luôn coi trọng sự nghiệp, đồ của phụ nữ anh chưa bao giờ để vào hành lý đi công tác.
Trình Hi thấy cổ họng mình khô khốc, nhanh chóng lấy chìa khóa: “Giám đốc đến anh nhớ bảo em, em đến chi nhánh gặp.”
“Em có thẻ ra vào không?”
Cô dừng lại.
Chu Cảnh Thần làm việc cả ngày, nghe báo cáo liên tục từ các nhân viên khiến anh thấy đầu óc choáng váng, anh xoa xoa trán để giảm căng thẳng: “Tối nay em đi cùng tôi đi.”
Trình Hi mím môi: “Làm phiền anh rồi.”
Anh nhìn cô một lúc lâu, rồi cũng chỉ còn lại vẻ mặt lạnh nhạt, “Ra ngoài đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro