Sự Quyến Rũ Của...
2024-12-27 22:26:24
Trình Hi nhìn ra ngoài cửa sổ, gió lùa vào thổi rối tung mái tóc ngắn của Chu Cảnh Thần, có mấy sợi tóc lả tả vương trên trán. Kiểu tóc bị thay đổi khiến anh không còn vẻ cứng rắn, trưởng thành như trước nữa, thay vào đó là dáng vẻ thanh thoát, thoải mái hơn nhiều.
“Chiều tôi phải đi công tác.” Anh nói ngắn gọn.
Cô gái không bỏ cuộc: “Đến sân bay à?”
“Ga tàu cao tốc.”
“Đường đến trạm xe qua bệnh viện phụ sản đấy.”
Thái độ của cô gái rất rõ ràng, nếu Chu Cảnh Thần không đón cô thì anh sẽ bị cho là thiếu lịch sự.
Thực ra, cả hai đều hiểu rõ, những người có tư cách kết thân với Chu gia, dù không giàu có bằng họ nhưng ít nhất cũng sở hữu ba, bốn căn nhà, vài chiếc xe sang, đâu có thiếu xe đưa đón.
Chẳng qua là lấy cớ để gặp nhau thôi. Người đàn ông có hứng thú thì sẽ không muốn vạch trần.
“Tôi cho xe đến đón cô.” Dường như Chu Cảnh Thần đang cố ý giữ khoảng cách, vẫn không cắn câu.
Anh càng khó gần, càng kích thích ham muốn chiến đấu của cô gái, càng muốn chinh phục anh hơn.
“Em không quen tài xế của anh, làm sao em lên xe được?” Đầu dây bên cô gái liên tục vang lên tiếng còi xe, “Em đã chụp X – quang rồi, bị đa nang, phải uống thuốc tránh thai để điều trị.”
Trình Hi cảm thấy hơi bối rối. Mỗi giây trôi qua, cô đều cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Chu Cảnh Thần có con mắt lựa chọn phụ nữ khá tốt, bà Chu cũng vậy, bà rất tinh tường trong việc lựa chọn con dâu.
Quan Tịnh này, cách nói chuyện và cử chỉ thực sự không đủ trang nhã và phù hợp. Có phần buông thả. Cô ta ám chỉ với Chu Cảnh Thần rằng hiện tại cô ta và anh có phát sinh quan hệ tình dục cũng không cần dùng bao cao su. Vừa thoải mái, lại vừa không lo về việc mang thai.
Đối với đàn ông, lời mời như vậy vừa trần trụi vừa nóng bỏng.
Chu Cảnh Thần không biết có phải là đang dao động không, nhưng anh không nói gì.
Trình Hi vỗ vỗ vào ghế lái, ra hiệu cho tài xế xuống xe, nhanh chóng tháo dây An Nhiên toàn.
Kết thúc cuộc gọi, Chu Cảnh Thần kéo lấy tay cô: “Bây giờ không dừng xe được.”
Cô kiên quyết: “Em phải về công ty, không cùng đường với bệnh viện.”
Lực kéo mạnh hơn, tay Trình Hi bị siết chặt, hằn lên một vòng đỏ ửng . Da cô trắng, Chu Cảnh Thần cũng vậy. Hình ảnh một đỏ một trắng vừa mê hoặc lại vừa tan vỡ.
Ngón tay cái của anh xoa nhẹ lên vết đỏ đó: “Hẹn ngày nào?”
Trình Hi hiểu, anh đang hỏi về ngày hẹn xem mắt lần hai.
“Dì Chu và dì Diệp đang bàn bạc.”
“Có thật sự muốn không?”
Đáy lòng Trình Hi dậy sóng, nhưng mặt vẫn bình tĩnh: “Chu gia nuôi em tám năm, sự sắp xếp của dì Chu là có ý tốt.”
Tám năm qua, là Chu gia đã chịu đựng áp lực để giúp đỡ mẹ con cô. Khi bố Trình Hi tự sát, Chu Hoài Khang cũng bị điều tra vì bố cô là tài xế xe của ông. Mặc dù bị liên lụy, Chu gia chưa bao giờ oán trách cô. Bà Chu là thật lòng muốn tốt cho cô, nhân lúc Chu gia còn đang thịnh vượng, cô có cơ sở để lựa chọn. Người lớn tuổi luôn nghĩ rằng kết hôn là bến đỗ cuối cùng, có một gia đình mới thực sự yên ổn.
“Nếu em không muốn, cũng không phải là không có cách.”
Trình Hi im lặng, tay kéo chỉnh lại chiếc quần tây đồng phục.
“Chuyện đó em nghĩ kỹ chưa?” Anh lại hỏi thêm một câu.
Cô thoáng sững sờ: “Chuyện gì cơ?”
Giọng nói của Chu Cảnh Thần trầm thấp và quyến rũ, biểu cảm của anh khó đoán, vừa giống như một người đàn ông đang đứng trước một người phụ nữ, vừa như một kẻ săn mồi đứng trước con mồi của mình.
Sau đêm đó, khoảng cách giữa họ tưởng chừng như đã bị phá vỡ, có lấp lửng mập mờ, có cảm xúc. Nhưng nhiều hơn cả là sự thận trọng và kiềm chế.
Anh thẳng thắn nói như vậy khiến Trình Hi vô thức siết chặt tay.
“Em đã nói rồi.”
Chu Cảnh Thần vốn dĩ không cười, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng, không còn chút ấm áp nào nữa.
“Anh Chu, dừng xe không?” Tài xế quay đầu hỏi.
Trình Hi nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc Mercedes trắng của Tần Thương đang bám theo.
“Em muốn xuống xe.”
Sự kiên nhẫn của anh gần như hết sạch, ra hiệu cho tài xế tấp vào lề đường.
Khoảnh khắc đẩy cửa xe, cơ mặt của Chu Cảnh Thần căng cứng, vẻ u ám nặng nề hiện rõ trên khuôn mặt: “Trình Hi, đây là lần cuối cùng tôi hỏi em.”
Cô ngước mắt nhìn, trên tấm kính phản chiếu đôi lông mày sắc nét của anh. Chu Cảnh Thần là người đàn ông mà xương cốt còn chất lượng hơn cả vẻ bề ngoài. Thời gian chỉ làm tăng thêm sức hút của anh, giống như rượu trắng ủ lâu năm, càng uống càng say, len lỏi vào tận tâm can, khiến người ta không quên được.
Đáng tiếc, bình rượu này tương lai sẽ thuộc về bất kỳ người phụ nữ nào đó, nhưng tuyệt đối không thuộc về cô.
“Ừ.”
Cô ngồi lên chiếc Mercedes của Tần Thương, chiếc Hồng Kỳ L9 dừng lại một lát rồi nhấn ga phóng vụt đi.
“Bàn xong chưa?”
Trình Hi lắc đầu: “Chưa bàn.”
“Vậy Chu tổng bảo cậu lên xe anh ta là gì?”
Cô không trả lời.
Tần Thương tuổi trẻ tính nóng, được nhà họ Tần nuông chiều từ nhỏ, liền nổi giận đùng đùng, nghi ngờ Chu Cảnh Thần đang chơi khăm cậu ta và Vạn Lợi. Gương mặt hiện rõ cơn giận không thể kìm nén.
“Tôi hạ mình kết giao, mời anh ta ăn cơm, anh ta lại nửa vời như vậy. Chu gia lợi hại, nhưng Tần gia chúng tôi cũng làm ăn kinh doanh hơn hai mươi năm rồi, anh ta kiêu ngạo quá mức rồi đấy!”
Mắng xong, Tần Thương đập mạnh vào vô lăng, tự mình xả giận: “Bố tôi nói quan lớn hơn một cấp có thể ép chết người, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm bé. Tôi thực sự đã hiểu được cảm giác ức chế này khó chịu tới mức nào rồi. Chu Cảnh Thần không hổ danh là trụ cột của Tập đoàn Bắc Hàng, gặp chuyện gì cũng điềm tĩnh, không phải loại con cháu thế hệ thứ hai như chúng ta có thể so sánh được.”
Trình Hi hồn bay phách lạc, từ đầu đến cuối không thốt ra một lời.
Phụ nữ có giác quan thứ sáu, đàn ông cũng vậy.
Tần Thương bình tĩnh lại, nhạy bén nhận ra giữa Trình Hi và Chu Cảnh Thần có điều gì đó không ổn, bầu không khí giữa họ rất kỳ lạ.
Cậu ta quan sát kỹ Trình Hi, nét ngây thơ bướng bỉnh của cô đã bớt đi, thay vào đó là một chút phong thái của một cô gái trưởng thành. Không hoàn toàn là dịu dàng, cũng không hẳn là quyến rũ, nhưng lại toát lên sức hút khiến người ta xao xuyến.
Tần Thương bất giác sững người.
Cậu không phải là người chưa từng trải sự đời, ngược lại, đã từng hẹn hò hơn mười cô bạn gái với đủ mọi dáng vẻ, từ mảnh mai cho đến đầy đặn đều có cả. Vậy mà, vì theo đuổi Trình Hi, cậu đã giữ mình trong sạch suốt một năm nay.
Sự thay đổi từ một cô gái thành một người phụ nữ, không thể nào qua được mắt cậu.
Tần Thương đạp phanh xe, giữ chặt vai Trình Hi: “Cậu yêu rồi phải không?”
Trình Hi khẽ run, phản ứng đó đã chứng minh suy đoán của cậu là đúng.
Đóa hoa này, đã có người đàn ông khác nhanh tay hái mất.
“Là Chu tổng?”
“Không phải!” Trong mắt Trình Hi thoáng một tia hoảng loạn.
Tần Thương nghe xong thì buông tay. Vừa rồi anh quá tức giận, làm mất hết lý trí.
Trình Hi xuất thân từ gia đình đơn thân, mẹ cô đang sống dở chết dở ở viện điều dưỡng. Còn Chu Cảnh Thần lại thuộc dòng dõi quyền quý, hai người hoàn toàn không cùng một thế giới. Làm sao cô có thể với được anh ta?
Tần Thương khởi động lại xe, giọng buồn bã: “Tiểu Hi, tôi không để tâm chuyện cậu từng yêu ai, nhưng tôi để tâm chuyện sau này cậu sẽ yêu ai. Nếu cậu có thể yêu họ, tại sao không thể yêu tôi?”
Những lời cậu ta nói, Trình Hi hoàn toàn không nghe thấy. Cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi, tay chân mềm nhũn.
Quả nhiên chuyện nam nữ không thể giấu mãi được. Che giấu giỏi đến mấy, cuối cùng vẫn để lộ dấu vết.
Bà Chu nhạy bén như thế, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra thôi.
“Chiều tôi phải đi công tác.” Anh nói ngắn gọn.
Cô gái không bỏ cuộc: “Đến sân bay à?”
“Ga tàu cao tốc.”
“Đường đến trạm xe qua bệnh viện phụ sản đấy.”
Thái độ của cô gái rất rõ ràng, nếu Chu Cảnh Thần không đón cô thì anh sẽ bị cho là thiếu lịch sự.
Thực ra, cả hai đều hiểu rõ, những người có tư cách kết thân với Chu gia, dù không giàu có bằng họ nhưng ít nhất cũng sở hữu ba, bốn căn nhà, vài chiếc xe sang, đâu có thiếu xe đưa đón.
Chẳng qua là lấy cớ để gặp nhau thôi. Người đàn ông có hứng thú thì sẽ không muốn vạch trần.
“Tôi cho xe đến đón cô.” Dường như Chu Cảnh Thần đang cố ý giữ khoảng cách, vẫn không cắn câu.
Anh càng khó gần, càng kích thích ham muốn chiến đấu của cô gái, càng muốn chinh phục anh hơn.
“Em không quen tài xế của anh, làm sao em lên xe được?” Đầu dây bên cô gái liên tục vang lên tiếng còi xe, “Em đã chụp X – quang rồi, bị đa nang, phải uống thuốc tránh thai để điều trị.”
Trình Hi cảm thấy hơi bối rối. Mỗi giây trôi qua, cô đều cảm thấy như đang ngồi trên đống lửa.
Chu Cảnh Thần có con mắt lựa chọn phụ nữ khá tốt, bà Chu cũng vậy, bà rất tinh tường trong việc lựa chọn con dâu.
Quan Tịnh này, cách nói chuyện và cử chỉ thực sự không đủ trang nhã và phù hợp. Có phần buông thả. Cô ta ám chỉ với Chu Cảnh Thần rằng hiện tại cô ta và anh có phát sinh quan hệ tình dục cũng không cần dùng bao cao su. Vừa thoải mái, lại vừa không lo về việc mang thai.
Đối với đàn ông, lời mời như vậy vừa trần trụi vừa nóng bỏng.
Chu Cảnh Thần không biết có phải là đang dao động không, nhưng anh không nói gì.
Trình Hi vỗ vỗ vào ghế lái, ra hiệu cho tài xế xuống xe, nhanh chóng tháo dây An Nhiên toàn.
Kết thúc cuộc gọi, Chu Cảnh Thần kéo lấy tay cô: “Bây giờ không dừng xe được.”
Cô kiên quyết: “Em phải về công ty, không cùng đường với bệnh viện.”
Lực kéo mạnh hơn, tay Trình Hi bị siết chặt, hằn lên một vòng đỏ ửng . Da cô trắng, Chu Cảnh Thần cũng vậy. Hình ảnh một đỏ một trắng vừa mê hoặc lại vừa tan vỡ.
Ngón tay cái của anh xoa nhẹ lên vết đỏ đó: “Hẹn ngày nào?”
Trình Hi hiểu, anh đang hỏi về ngày hẹn xem mắt lần hai.
“Dì Chu và dì Diệp đang bàn bạc.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Có thật sự muốn không?”
Đáy lòng Trình Hi dậy sóng, nhưng mặt vẫn bình tĩnh: “Chu gia nuôi em tám năm, sự sắp xếp của dì Chu là có ý tốt.”
Tám năm qua, là Chu gia đã chịu đựng áp lực để giúp đỡ mẹ con cô. Khi bố Trình Hi tự sát, Chu Hoài Khang cũng bị điều tra vì bố cô là tài xế xe của ông. Mặc dù bị liên lụy, Chu gia chưa bao giờ oán trách cô. Bà Chu là thật lòng muốn tốt cho cô, nhân lúc Chu gia còn đang thịnh vượng, cô có cơ sở để lựa chọn. Người lớn tuổi luôn nghĩ rằng kết hôn là bến đỗ cuối cùng, có một gia đình mới thực sự yên ổn.
“Nếu em không muốn, cũng không phải là không có cách.”
Trình Hi im lặng, tay kéo chỉnh lại chiếc quần tây đồng phục.
“Chuyện đó em nghĩ kỹ chưa?” Anh lại hỏi thêm một câu.
Cô thoáng sững sờ: “Chuyện gì cơ?”
Giọng nói của Chu Cảnh Thần trầm thấp và quyến rũ, biểu cảm của anh khó đoán, vừa giống như một người đàn ông đang đứng trước một người phụ nữ, vừa như một kẻ săn mồi đứng trước con mồi của mình.
Sau đêm đó, khoảng cách giữa họ tưởng chừng như đã bị phá vỡ, có lấp lửng mập mờ, có cảm xúc. Nhưng nhiều hơn cả là sự thận trọng và kiềm chế.
Anh thẳng thắn nói như vậy khiến Trình Hi vô thức siết chặt tay.
“Em đã nói rồi.”
Chu Cảnh Thần vốn dĩ không cười, ánh mắt anh lại trở nên lạnh lùng, không còn chút ấm áp nào nữa.
“Anh Chu, dừng xe không?” Tài xế quay đầu hỏi.
Trình Hi nhìn vào gương chiếu hậu, chiếc Mercedes trắng của Tần Thương đang bám theo.
“Em muốn xuống xe.”
Sự kiên nhẫn của anh gần như hết sạch, ra hiệu cho tài xế tấp vào lề đường.
Khoảnh khắc đẩy cửa xe, cơ mặt của Chu Cảnh Thần căng cứng, vẻ u ám nặng nề hiện rõ trên khuôn mặt: “Trình Hi, đây là lần cuối cùng tôi hỏi em.”
Cô ngước mắt nhìn, trên tấm kính phản chiếu đôi lông mày sắc nét của anh. Chu Cảnh Thần là người đàn ông mà xương cốt còn chất lượng hơn cả vẻ bề ngoài. Thời gian chỉ làm tăng thêm sức hút của anh, giống như rượu trắng ủ lâu năm, càng uống càng say, len lỏi vào tận tâm can, khiến người ta không quên được.
Đáng tiếc, bình rượu này tương lai sẽ thuộc về bất kỳ người phụ nữ nào đó, nhưng tuyệt đối không thuộc về cô.
“Ừ.”
Cô ngồi lên chiếc Mercedes của Tần Thương, chiếc Hồng Kỳ L9 dừng lại một lát rồi nhấn ga phóng vụt đi.
“Bàn xong chưa?”
Trình Hi lắc đầu: “Chưa bàn.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vậy Chu tổng bảo cậu lên xe anh ta là gì?”
Cô không trả lời.
Tần Thương tuổi trẻ tính nóng, được nhà họ Tần nuông chiều từ nhỏ, liền nổi giận đùng đùng, nghi ngờ Chu Cảnh Thần đang chơi khăm cậu ta và Vạn Lợi. Gương mặt hiện rõ cơn giận không thể kìm nén.
“Tôi hạ mình kết giao, mời anh ta ăn cơm, anh ta lại nửa vời như vậy. Chu gia lợi hại, nhưng Tần gia chúng tôi cũng làm ăn kinh doanh hơn hai mươi năm rồi, anh ta kiêu ngạo quá mức rồi đấy!”
Mắng xong, Tần Thương đập mạnh vào vô lăng, tự mình xả giận: “Bố tôi nói quan lớn hơn một cấp có thể ép chết người, cá lớn nuốt cá bé, cá bé ăn tôm bé. Tôi thực sự đã hiểu được cảm giác ức chế này khó chịu tới mức nào rồi. Chu Cảnh Thần không hổ danh là trụ cột của Tập đoàn Bắc Hàng, gặp chuyện gì cũng điềm tĩnh, không phải loại con cháu thế hệ thứ hai như chúng ta có thể so sánh được.”
Trình Hi hồn bay phách lạc, từ đầu đến cuối không thốt ra một lời.
Phụ nữ có giác quan thứ sáu, đàn ông cũng vậy.
Tần Thương bình tĩnh lại, nhạy bén nhận ra giữa Trình Hi và Chu Cảnh Thần có điều gì đó không ổn, bầu không khí giữa họ rất kỳ lạ.
Cậu ta quan sát kỹ Trình Hi, nét ngây thơ bướng bỉnh của cô đã bớt đi, thay vào đó là một chút phong thái của một cô gái trưởng thành. Không hoàn toàn là dịu dàng, cũng không hẳn là quyến rũ, nhưng lại toát lên sức hút khiến người ta xao xuyến.
Tần Thương bất giác sững người.
Cậu không phải là người chưa từng trải sự đời, ngược lại, đã từng hẹn hò hơn mười cô bạn gái với đủ mọi dáng vẻ, từ mảnh mai cho đến đầy đặn đều có cả. Vậy mà, vì theo đuổi Trình Hi, cậu đã giữ mình trong sạch suốt một năm nay.
Sự thay đổi từ một cô gái thành một người phụ nữ, không thể nào qua được mắt cậu.
Tần Thương đạp phanh xe, giữ chặt vai Trình Hi: “Cậu yêu rồi phải không?”
Trình Hi khẽ run, phản ứng đó đã chứng minh suy đoán của cậu là đúng.
Đóa hoa này, đã có người đàn ông khác nhanh tay hái mất.
“Là Chu tổng?”
“Không phải!” Trong mắt Trình Hi thoáng một tia hoảng loạn.
Tần Thương nghe xong thì buông tay. Vừa rồi anh quá tức giận, làm mất hết lý trí.
Trình Hi xuất thân từ gia đình đơn thân, mẹ cô đang sống dở chết dở ở viện điều dưỡng. Còn Chu Cảnh Thần lại thuộc dòng dõi quyền quý, hai người hoàn toàn không cùng một thế giới. Làm sao cô có thể với được anh ta?
Tần Thương khởi động lại xe, giọng buồn bã: “Tiểu Hi, tôi không để tâm chuyện cậu từng yêu ai, nhưng tôi để tâm chuyện sau này cậu sẽ yêu ai. Nếu cậu có thể yêu họ, tại sao không thể yêu tôi?”
Những lời cậu ta nói, Trình Hi hoàn toàn không nghe thấy. Cả người cô đã ướt đẫm mồ hôi, tay chân mềm nhũn.
Quả nhiên chuyện nam nữ không thể giấu mãi được. Che giấu giỏi đến mấy, cuối cùng vẫn để lộ dấu vết.
Bà Chu nhạy bén như thế, sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro