Cô Nhờ Anh, Anh...
2024-12-27 22:26:24
Cùng một thời khắc nhưng hai câu trả lời của anh lại hoàn toàn trái ngược nhau, khiến Tần Thương càng thêm nghi hoặc.
Chu Cảnh Thần liếc nhìn Trình Hi: “Mẹ tôi từng nhắc đến cô ấy.”
Tần Thương dồn hết tâm trí vào việc giành thầu, bất kỳ động thái nhỏ nào cũng làm cậu ta phấn khích không kiểm soát được: “Chu phu nhân rất thích Trình Hi.”
“Rất thích.” Chu Cảnh Thần đi về phía thang máy.
Tần Thương lập tức theo sau. Thang máy dành riêng cho quản lý cấp cao đã lên tầng 2, nhưng từ tầng 16 đến tầng thượng, Chu Cảnh Thần không đợi mà đi vào thang máy dành cho nhân viên. Bên trong có một nhóm nhân viên, đa số đều lên tầng 8 để đến nhà ăn.
Tần Thương đứng chắn ở bên trái phía sau lưng Trình Hi, giúp cô không bị người ta chen lấn. Chu Cảnh Thần đứng bên phải phía trước cô. Nhân viên liên tục chào hỏi anh, nhưng không có ai dám cười đùa.
Chào hỏi xong, trong thang máy tự dưng im bặt. Từ quản lý cấp cao đến nhân viên cấp thấp, dường như tất cả đều e ngại anh.
Thang máy dừng lại ở tầng 5, có vài nhân viên đi ra. Khoảnh khắc người ta chen lấn nhau đi ra, Trình Hi cảm thấy da mình lành lạnh. Cô cúi đầu nhìn, là chiếc đồng hồ đeo tay của Chu Cảnh Thần vừa chạm vào cô. Lúc đó, mu bàn tay anh vẫn dán vào cánh tay cô.
Lông mày Trình Hi hơi nhíu lại, lặng lẽ liếc nhìn anh. Chu Cảnh Thần tỏ ra như không có chuyện gì, nghiêng người sang một bên. Dưới cằm anh có thoáng chút màu xanh nhạt, đuôi mắt không có nếp nhăn, có lẽ là vì anh ít khi cười. Đàn ông nhà họ Chu trông không già, Chu Hoài Khang cũng trẻ hơn bảy tám tuổi so với tuổi thật. Trên truyền thông tin tức, Trình Hi thường thấy Chu Hoài Khang luôn xuất hiện với tinh thần và phong thái tràn đầy sức sống. Đúng là gen di truyền tốt của gia tộc.
Trên tường ở hành lang tầng thượng treo bảng sơ lược về toàn bộ ban lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Bắc Hàng. Trong ba Tổng kỹ sư, Chu Cảnh Thần đứng ở vị trí trung tâm, là người duy nhất dưới 35 tuổi giữ chức vụ giám đốc thường trực.
Lý lịch và thành tích của anh được liệt kê dài dằng dặc: người thiết kế chính của các linh kiện máy bay vận tải, trưởng nhóm phát triển dòng máy bay dân dụng, người sáng lập dự án phần mềm quy mô lớn.
Trình Hi không nói câu nào, tay cầm chặt tập hồ sơ.
Văn phòng của Chu Cảnh Thần nằm ở cuối hành lang. Cửa kính lớn phủ một lớp rèm sáo. Anh kéo ghế làm việc, tháo một chiếc khuy áo vest, rồi bắt đầu ký tài liệu.
Những động tác hết sức bình thường, nhưng khi anh làm, lại toát lên phong thái rất đặc biệt. Là một loại sức hút rất hấp dẫn mà không phải ai cũng có được.
“Ngồi đi.”
Tần Thương ngồi đối diện anh: “Năm 2009, Tập đoàn Bắc Hàng đã từng hợp tác với công ty Vạn Lợi chúng tôi.”
Tay Chu Cảnh Thần vẫn đang ký các tài liệu khẩn, dường như nghe, lại như không nghe.
“Hai bên hợp tác được năm năm rưỡi, chất lượng linh kiện của Vạn Lợi chúng tôi tuyệt đối đáng tin cậy.” Tần Thương cẩn trọng trình bày.
“Năm 2017 tôi mới nhậm chức.”
Hàm ý rõ ràng, chuyện hợp tác từ trước năm 2009 là do Tổng kỹ sư nhiệm kỳ trước phụ trách, không liên quan gì đến anh.
Không chấp nhận.
Tần Thương cố kìm nén sự lúng túng: “Vậy có tiện để tôi mời anh dùng bữa không?”
“Dạo này tôi bận, có gì thì nói ở đây đi.” Chốt hạ một câu.
Tần Thương quay đầu, nháy mắt ra hiệu cho Trình Hi.
Cô cắn răng bước tới, vừa đưa tài liệu vừa trình bày về công ty: “Vạn Lợi có dòng vốn lưu động 18 triệu, hai nhà máy, 170 nhân viên cùng các kỹ thuật viên cao cấp chuyên sản xuất linh kiện…”
“Đã nộp hồ sơ đấu thầu chưa?” Chu Cảnh Thần lập tức cắt ngang.
“Nộp rồi.”
“Đợi kết quả đánh giá của hội đồng quản trị.” Anh nói bằng giọng điệu công việc.
Trình Hi lại rơi vào im lặng.
Tính cách của Chu Cảnh Thần, Vạn Lợi không rõ, nhưng cô thì đã quá rõ rồi. Dù có là bạn gái hay bố vợ lần lượt đến cầu xin thì cũng chưa chắc anh đã đồng ý. Huống hồ là cô, không có quan hệ gì cả. Nịnh nọt xin xỏ là điều mà Chu Cảnh Thần ghét nhất.
“Chu tổng, hết mười phút rồi ạ.” Thư ký gõ cửa nhắc nhở.
Tần Thương bất lực, không thể lay chuyển được Chu Cảnh Thần. Nếu đấu thầu bằng thực lực, Vạn Lợi không có ưu thế, đã định trước sẽ chỉ là kẻ chạy theo sau mà thôi.
“Chu tổng, tôi xin phép đi trước.”
Tần Thương đi ra trước, Trình Hi đang định đi theo thì Chu Cảnh Thần gọi cô lại: “Còn chuyện gì khác không?”
Cô ngẩn người: “Không ạ.”
Chu Cảnh Thần ngẩng đầu lên, chậm rãi nói ra bốn chữ: “Chỉ vì đấu thầu?”
Trình Hi “Ừm” một tiếng, “Anh có muốn xem thêm thông tin chi tiết về Vạn Lợi…”
“Để đó.” Anh lại cắt ngang, đôi mắt bình thản không một gợn sóng, nhưng ngữ khí thì không mấy dễ chịu.
Trình Hi cũng không biết mình đã chọc giận anh chỗ nào nữa.
Cô đặt tài liệu lên bàn làm việc, ánh mắt của Chu Cảnh Thần nhìn theo cô: “Qúa trình đầu thầu có quy trình công khai, đừng có dùng thủ đoạn, lúc thực tập ở công ty, em đã học được chiêu này rồi sao?”
Trình Hi không lên tiếng.
Anh thu dọn tài liệu trên bàn rồi cởi áo khoác ngoài: “Chiều tôi phải đi công tác, cùng xuống dưới đi.”
Chu Cảnh Thần đi công tác một tuần để xử lý công việc ở chi nhánh.
Xuống đến tầng 1, xe của Tần Thương vẫn ở đó nhưng không thấy người đâu.
Trình Hi mở Wechat, cậu ta gửi tin nhắn bảo đang ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
“Tiểu Hi cao lên rồi, chắc phải 1m65 rồi nhỉ?”
Bị gọi tên bất ngờ, cô quay người lại: “Thầy Hồ.”
Thầy Hồ là thầy của Chu Cảnh Thần, là chuyên gia trong lĩnh vực hàng không, được hưởng trợ cấp từ nhà nước, hiện đang là nghiên cứu viên đặc biệt của Tập đoàn Bắc Hàng. Năm Chu Cảnh Thần 22 tuổi vào làm kỹ sư ở Bắc Hàng, chính là nhờ ông giới thiệu.
“Cao lắm cũng chỉ 1m6 thôi.” Chu Cảnh Thần liếc nhìn cô.
“1m64,3.” Cô sửa lại từng chữ một.
Chu Cảnh Thần cười: “Thế à? Cũng cao phết đấy.”
Thầy Hồ cảm thán rằng thời gian trôi nhanh quá: “Thầy còn nhớ hồi Tiểu Hi mười bốn tuổi, vừa thấp vừa gầy, giờ đã lớn thành cô gái xinh đẹp rồi. Cảnh Thần, cậu cũng ngoài ba mươi rồi đấy.”
Chu Cảnh Thần không có biểu cảm gì, càng không đáp lại.
Lúc này, Tần Thương chạy từ bên ngoài vào, tay cầm chai sữa để trong túi áo bông để giữ ấm: “Vị táo đỏ mà cậu thích uống này.”
Cậu ta vẫn theo đuổi Trình Hi, theo đuổi một năm rồi.
Trình Hi rất rõ chuyện này.
Tần Thương không phải người xấu, giống như cậu con trai ngốc nghếch của nhà địa chủ. Dù thích cô nhưng chưa bao giờ làm gì quá đáng. Ở công ty, nhân viên thường xuyên đi tiệc bàn chuyện hợp đồng, đôi khi gặp phải những khách hàng không đứng đắn, Tần Thương sẽ đích thân nhờ giám đốc “tomboy” sắp xếp hạn chế cho Trình Hi đi tiếp khách.
Cô không ghét cậu ta, nhưng cũng chưa từng đáp lại tình cảm.
“Tôi không uống.” Trình Hi từ chối.
Thư ký kéo theo một chiếc vali đi xuống. Chu Cảnh Thần chào tạm biệt thầy Hồ rồi đi nhanh ra đại sảnh.
Tần Thương cầm chai sữa, đẩy qua đẩy lại với Trình Hi, Trình Hi sắp không chịu nổi nữa, tài xế của Chu Cảnh Thần đứng dưới bậc thềm gọi cô: “Cô Trình, Chu tổng mời cô lên xe.”
“Ngồi xe Chu tổng á?” Tần Thương kinh ngạc.
Đây là Hồng Kỳ L9, người bình thường chạm vào thôi cũng khó. Kể cả nhà họ Tần với tài sản hàng tỷ cũng chẳng thể nào mua được Hồng Kỳ L9, cũng chỉ có thể ước mà không thể với tới.
Tài xế không để ý đến Tần Thương, chỉ nhìn vào Trình Hi.
Cô vẫn đứng im tại chỗ.
Cửa kính xe hạ xuống, trên mặt Chu Cảnh Thần là một nụ cười xã giao, mang theo khí thế áp đảo của người có địa vị cao: “Cậu Tần, tôi đang duyệt hồ sơ đấu thầu của Vạn Lợi, cần nhân viên giải thích thêm.”
Tần Thương tưởng rằng tình hình đã có chuyển biến tốt, liền phấn khởi giục Trình Hi.
Cô không còn cách nào khác đành đi vòng sang ghế lái phụ, một trước một sau với Chu Cảnh Thần.
“Cô Trình, mời cô ngồi ghế sau.” Tài xế ngồi ở ghế lái ra hiệu cho cô.
Trình Hi nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, trên đầu gối anh là tập tài liệu của Vạn Lợi, hình như thật sự có ý định cho Vạn Lợi một cơ hội.
Cô xuống xe, ngồi vào ghế sau.
Vừa ổn định chỗ ngồi, Chu Cảnh Thần nói: “Nếu em muốn gả vào Diệp gia, ở bên ngoài nên chú ý giữ chừng mực. Diệp gia không chấp nhận bất cứ vết nhơ nào.”
Trình Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em và Tần Thương không có quan hệ riêng tư.”
Chu Cảnh Thần im lặng, không khí trong xe trở nên ngột ngạt kinh khủng.
Xe chạy qua cầu Đông Giang, màn hình điện thoại của Chu Cảnh Thần sáng lên.
Người gọi đến là tên của một cô gái, Quan Tịnh.
Trình Hi mơ hồ nhớ đến giọng nói của cô ta, chính là cô gái mà Chu Cảnh Thần xem mắt ở Danh Viên.
“Anh có thể đến đón em không? Em đang ở bệnh viện phụ sản.”
Trong xe yên tĩnh, âm lượng điện thoại lại lớn, Trình Hi nghe rõ từng câu từng chữ.
Bệnh viện phụ sản. Đây là một nơi rất nhạy cảm giữa nam và nữ.
Có lẽ là sau lần gặp mặt, thái độ thờ ơ của Chu Cảnh Thần khiến cô gái không thể kiên nhẫn được nữa, cô ta châm một mồi lửa, tìm cách nhanh chóng chiếm được sự chú ý của anh.
Chu Cảnh Thần liếc nhìn Trình Hi: “Mẹ tôi từng nhắc đến cô ấy.”
Tần Thương dồn hết tâm trí vào việc giành thầu, bất kỳ động thái nhỏ nào cũng làm cậu ta phấn khích không kiểm soát được: “Chu phu nhân rất thích Trình Hi.”
“Rất thích.” Chu Cảnh Thần đi về phía thang máy.
Tần Thương lập tức theo sau. Thang máy dành riêng cho quản lý cấp cao đã lên tầng 2, nhưng từ tầng 16 đến tầng thượng, Chu Cảnh Thần không đợi mà đi vào thang máy dành cho nhân viên. Bên trong có một nhóm nhân viên, đa số đều lên tầng 8 để đến nhà ăn.
Tần Thương đứng chắn ở bên trái phía sau lưng Trình Hi, giúp cô không bị người ta chen lấn. Chu Cảnh Thần đứng bên phải phía trước cô. Nhân viên liên tục chào hỏi anh, nhưng không có ai dám cười đùa.
Chào hỏi xong, trong thang máy tự dưng im bặt. Từ quản lý cấp cao đến nhân viên cấp thấp, dường như tất cả đều e ngại anh.
Thang máy dừng lại ở tầng 5, có vài nhân viên đi ra. Khoảnh khắc người ta chen lấn nhau đi ra, Trình Hi cảm thấy da mình lành lạnh. Cô cúi đầu nhìn, là chiếc đồng hồ đeo tay của Chu Cảnh Thần vừa chạm vào cô. Lúc đó, mu bàn tay anh vẫn dán vào cánh tay cô.
Lông mày Trình Hi hơi nhíu lại, lặng lẽ liếc nhìn anh. Chu Cảnh Thần tỏ ra như không có chuyện gì, nghiêng người sang một bên. Dưới cằm anh có thoáng chút màu xanh nhạt, đuôi mắt không có nếp nhăn, có lẽ là vì anh ít khi cười. Đàn ông nhà họ Chu trông không già, Chu Hoài Khang cũng trẻ hơn bảy tám tuổi so với tuổi thật. Trên truyền thông tin tức, Trình Hi thường thấy Chu Hoài Khang luôn xuất hiện với tinh thần và phong thái tràn đầy sức sống. Đúng là gen di truyền tốt của gia tộc.
Trên tường ở hành lang tầng thượng treo bảng sơ lược về toàn bộ ban lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Bắc Hàng. Trong ba Tổng kỹ sư, Chu Cảnh Thần đứng ở vị trí trung tâm, là người duy nhất dưới 35 tuổi giữ chức vụ giám đốc thường trực.
Lý lịch và thành tích của anh được liệt kê dài dằng dặc: người thiết kế chính của các linh kiện máy bay vận tải, trưởng nhóm phát triển dòng máy bay dân dụng, người sáng lập dự án phần mềm quy mô lớn.
Trình Hi không nói câu nào, tay cầm chặt tập hồ sơ.
Văn phòng của Chu Cảnh Thần nằm ở cuối hành lang. Cửa kính lớn phủ một lớp rèm sáo. Anh kéo ghế làm việc, tháo một chiếc khuy áo vest, rồi bắt đầu ký tài liệu.
Những động tác hết sức bình thường, nhưng khi anh làm, lại toát lên phong thái rất đặc biệt. Là một loại sức hút rất hấp dẫn mà không phải ai cũng có được.
“Ngồi đi.”
Tần Thương ngồi đối diện anh: “Năm 2009, Tập đoàn Bắc Hàng đã từng hợp tác với công ty Vạn Lợi chúng tôi.”
Tay Chu Cảnh Thần vẫn đang ký các tài liệu khẩn, dường như nghe, lại như không nghe.
“Hai bên hợp tác được năm năm rưỡi, chất lượng linh kiện của Vạn Lợi chúng tôi tuyệt đối đáng tin cậy.” Tần Thương cẩn trọng trình bày.
“Năm 2017 tôi mới nhậm chức.”
Hàm ý rõ ràng, chuyện hợp tác từ trước năm 2009 là do Tổng kỹ sư nhiệm kỳ trước phụ trách, không liên quan gì đến anh.
Không chấp nhận.
Tần Thương cố kìm nén sự lúng túng: “Vậy có tiện để tôi mời anh dùng bữa không?”
“Dạo này tôi bận, có gì thì nói ở đây đi.” Chốt hạ một câu.
Tần Thương quay đầu, nháy mắt ra hiệu cho Trình Hi.
Cô cắn răng bước tới, vừa đưa tài liệu vừa trình bày về công ty: “Vạn Lợi có dòng vốn lưu động 18 triệu, hai nhà máy, 170 nhân viên cùng các kỹ thuật viên cao cấp chuyên sản xuất linh kiện…”
“Đã nộp hồ sơ đấu thầu chưa?” Chu Cảnh Thần lập tức cắt ngang.
“Nộp rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đợi kết quả đánh giá của hội đồng quản trị.” Anh nói bằng giọng điệu công việc.
Trình Hi lại rơi vào im lặng.
Tính cách của Chu Cảnh Thần, Vạn Lợi không rõ, nhưng cô thì đã quá rõ rồi. Dù có là bạn gái hay bố vợ lần lượt đến cầu xin thì cũng chưa chắc anh đã đồng ý. Huống hồ là cô, không có quan hệ gì cả. Nịnh nọt xin xỏ là điều mà Chu Cảnh Thần ghét nhất.
“Chu tổng, hết mười phút rồi ạ.” Thư ký gõ cửa nhắc nhở.
Tần Thương bất lực, không thể lay chuyển được Chu Cảnh Thần. Nếu đấu thầu bằng thực lực, Vạn Lợi không có ưu thế, đã định trước sẽ chỉ là kẻ chạy theo sau mà thôi.
“Chu tổng, tôi xin phép đi trước.”
Tần Thương đi ra trước, Trình Hi đang định đi theo thì Chu Cảnh Thần gọi cô lại: “Còn chuyện gì khác không?”
Cô ngẩn người: “Không ạ.”
Chu Cảnh Thần ngẩng đầu lên, chậm rãi nói ra bốn chữ: “Chỉ vì đấu thầu?”
Trình Hi “Ừm” một tiếng, “Anh có muốn xem thêm thông tin chi tiết về Vạn Lợi…”
“Để đó.” Anh lại cắt ngang, đôi mắt bình thản không một gợn sóng, nhưng ngữ khí thì không mấy dễ chịu.
Trình Hi cũng không biết mình đã chọc giận anh chỗ nào nữa.
Cô đặt tài liệu lên bàn làm việc, ánh mắt của Chu Cảnh Thần nhìn theo cô: “Qúa trình đầu thầu có quy trình công khai, đừng có dùng thủ đoạn, lúc thực tập ở công ty, em đã học được chiêu này rồi sao?”
Trình Hi không lên tiếng.
Anh thu dọn tài liệu trên bàn rồi cởi áo khoác ngoài: “Chiều tôi phải đi công tác, cùng xuống dưới đi.”
Chu Cảnh Thần đi công tác một tuần để xử lý công việc ở chi nhánh.
Xuống đến tầng 1, xe của Tần Thương vẫn ở đó nhưng không thấy người đâu.
Trình Hi mở Wechat, cậu ta gửi tin nhắn bảo đang ở cửa hàng tiện lợi bên cạnh.
“Tiểu Hi cao lên rồi, chắc phải 1m65 rồi nhỉ?”
Bị gọi tên bất ngờ, cô quay người lại: “Thầy Hồ.”
Thầy Hồ là thầy của Chu Cảnh Thần, là chuyên gia trong lĩnh vực hàng không, được hưởng trợ cấp từ nhà nước, hiện đang là nghiên cứu viên đặc biệt của Tập đoàn Bắc Hàng. Năm Chu Cảnh Thần 22 tuổi vào làm kỹ sư ở Bắc Hàng, chính là nhờ ông giới thiệu.
“Cao lắm cũng chỉ 1m6 thôi.” Chu Cảnh Thần liếc nhìn cô.
“1m64,3.” Cô sửa lại từng chữ một.
Chu Cảnh Thần cười: “Thế à? Cũng cao phết đấy.”
Thầy Hồ cảm thán rằng thời gian trôi nhanh quá: “Thầy còn nhớ hồi Tiểu Hi mười bốn tuổi, vừa thấp vừa gầy, giờ đã lớn thành cô gái xinh đẹp rồi. Cảnh Thần, cậu cũng ngoài ba mươi rồi đấy.”
Chu Cảnh Thần không có biểu cảm gì, càng không đáp lại.
Lúc này, Tần Thương chạy từ bên ngoài vào, tay cầm chai sữa để trong túi áo bông để giữ ấm: “Vị táo đỏ mà cậu thích uống này.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cậu ta vẫn theo đuổi Trình Hi, theo đuổi một năm rồi.
Trình Hi rất rõ chuyện này.
Tần Thương không phải người xấu, giống như cậu con trai ngốc nghếch của nhà địa chủ. Dù thích cô nhưng chưa bao giờ làm gì quá đáng. Ở công ty, nhân viên thường xuyên đi tiệc bàn chuyện hợp đồng, đôi khi gặp phải những khách hàng không đứng đắn, Tần Thương sẽ đích thân nhờ giám đốc “tomboy” sắp xếp hạn chế cho Trình Hi đi tiếp khách.
Cô không ghét cậu ta, nhưng cũng chưa từng đáp lại tình cảm.
“Tôi không uống.” Trình Hi từ chối.
Thư ký kéo theo một chiếc vali đi xuống. Chu Cảnh Thần chào tạm biệt thầy Hồ rồi đi nhanh ra đại sảnh.
Tần Thương cầm chai sữa, đẩy qua đẩy lại với Trình Hi, Trình Hi sắp không chịu nổi nữa, tài xế của Chu Cảnh Thần đứng dưới bậc thềm gọi cô: “Cô Trình, Chu tổng mời cô lên xe.”
“Ngồi xe Chu tổng á?” Tần Thương kinh ngạc.
Đây là Hồng Kỳ L9, người bình thường chạm vào thôi cũng khó. Kể cả nhà họ Tần với tài sản hàng tỷ cũng chẳng thể nào mua được Hồng Kỳ L9, cũng chỉ có thể ước mà không thể với tới.
Tài xế không để ý đến Tần Thương, chỉ nhìn vào Trình Hi.
Cô vẫn đứng im tại chỗ.
Cửa kính xe hạ xuống, trên mặt Chu Cảnh Thần là một nụ cười xã giao, mang theo khí thế áp đảo của người có địa vị cao: “Cậu Tần, tôi đang duyệt hồ sơ đấu thầu của Vạn Lợi, cần nhân viên giải thích thêm.”
Tần Thương tưởng rằng tình hình đã có chuyển biến tốt, liền phấn khởi giục Trình Hi.
Cô không còn cách nào khác đành đi vòng sang ghế lái phụ, một trước một sau với Chu Cảnh Thần.
“Cô Trình, mời cô ngồi ghế sau.” Tài xế ngồi ở ghế lái ra hiệu cho cô.
Trình Hi nhìn người đàn ông ngồi ở ghế sau qua gương chiếu hậu, trên đầu gối anh là tập tài liệu của Vạn Lợi, hình như thật sự có ý định cho Vạn Lợi một cơ hội.
Cô xuống xe, ngồi vào ghế sau.
Vừa ổn định chỗ ngồi, Chu Cảnh Thần nói: “Nếu em muốn gả vào Diệp gia, ở bên ngoài nên chú ý giữ chừng mực. Diệp gia không chấp nhận bất cứ vết nhơ nào.”
Trình Hi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Em và Tần Thương không có quan hệ riêng tư.”
Chu Cảnh Thần im lặng, không khí trong xe trở nên ngột ngạt kinh khủng.
Xe chạy qua cầu Đông Giang, màn hình điện thoại của Chu Cảnh Thần sáng lên.
Người gọi đến là tên của một cô gái, Quan Tịnh.
Trình Hi mơ hồ nhớ đến giọng nói của cô ta, chính là cô gái mà Chu Cảnh Thần xem mắt ở Danh Viên.
“Anh có thể đến đón em không? Em đang ở bệnh viện phụ sản.”
Trong xe yên tĩnh, âm lượng điện thoại lại lớn, Trình Hi nghe rõ từng câu từng chữ.
Bệnh viện phụ sản. Đây là một nơi rất nhạy cảm giữa nam và nữ.
Có lẽ là sau lần gặp mặt, thái độ thờ ơ của Chu Cảnh Thần khiến cô gái không thể kiên nhẫn được nữa, cô ta châm một mồi lửa, tìm cách nhanh chóng chiếm được sự chú ý của anh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro