Trèo Cao

Không Quen

2024-12-27 22:26:24

Trèo cao.

Người phụ nữ có gia cảnh bình thường, lấy chồng nhà giàu so với việc lấy chồng có điều kiện ngang hoặc thấp hơn mình, quả thực sẽ sáng lạn và may mắn hơn nhiều, ít nhất đó cũng là một con đường vượt qua giai cấp và thay đổi được cuộc sống hiện tại.

Con người luôn hướng về nơi cao hơn, có nhiều người ngưỡng mộ hơn.

Khẩu khí của Trình Hi bình thản, không có gì thay đổi: “Cậu cả nhà họ Diệp 30 tuổi chưa kết hôn, chắc chắn tiêu chuẩn cao, có gả hay không không phải do em quyết định.”

Cửa thang máy chỉ còn hở một khe nhỏ, cô không nhịn được ngước mắt nhìn lên.

Gương mặt Chu Cảnh Thần anh tuấn, chính trực hiện lên trong ánh sáng, không giấu được vẻ trầm mặc và lạnh lùng.

Ngay sau đó, cửa thang máy hoàn toàn đóng lại.



Trình Hi là đi cùng bà Chu đến Minh Viên, bà Chu chưa về, xe cũng vẫn ở lại nên cô gọi taxi về trường.

Trong văn phòng, ngoài chủ nhiệm khoa, Chung Văn cũng có mặt. Cô ta đang dựa người vào góc tường, trưng ra vẻ mặt đáng thương như sắp khóc.

Trình Hi bước vào, cô ta còn không khách khí mà lườm cô một cái.

Cô hiểu ngay. Tin đồn đã đến tai lãnh đạo khoa rồi.

“Chủ nhiệm.” Sắc mặt của Trình Hi không thay đổi: “Em không có bám vào đại gia.”

“Đương nhiên là không rồi!” Chủ nhiệm tỏ ra hòa nhã, “Là Chung Văn hiểu lầm thôi, tôi hiểu tính cách của em, thậm chí cả thời gian học đại học em còn chưa yêu ai có đúng không? Các giảng viên đều đánh giá em rất cao.”

Chủ nhiệm khoa vừa lấy một cốc nước từ máy lọc nước, vừa hòa giải: “Trình Hi này, em chịu oan ức rồi, khoa quyết định phạt cảnh cáo nghiêm khắc đối với Chung Văn, thông báo phê bình toàn trường, vậy có được không?”

Trình Hi không có phản ứng gì.

Chủ nhiệm khoa uống một ngụm nước, “Nếu không được, chỉ còn cách đuổi học bạn ấy, dù sao ảnh hưởng của chuyện này gây ra cũng rất nghiêm trọng.”

Chung Văn nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng nghẹn ngào nói lời xin lỗi: “Chúng ta là bạn cùng phòng ba năm rồi, tôi nhất thời hồ đồ, mong cậu tha thứ.”

Tình cảnh này khiến Trình Hi rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan.

Chung Văn vào khoa Tài chính chỉ để kiếm tấm bằng đại học. Bây giờ các gia đình giàu có lớn nhỏ đều rất coi trọng học vấn, mà chuyên ngành Tài chính – Thương mại lại có ích cho việc kinh doanh của người đàn ông, sẽ dễ kiếm chồng hơn. Chung Văn chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, chỉ sợ bị đuổi học, giấc mộng hào môn sẽ tan vỡ.

Nếu Trình Hi làm căng, ngộ nhỡ Chung Văn bị đuổi học thật, đám bạn bè lêu lổng ngoài trường của cô ta cũng không phải dạng dễ đối phó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Thật là phiền phức.

“Thông báo phê bình đi ạ.”

Sau khi Chung Văn rời đi, Trình Hi đứng đấy trầm ngâm một lúc: “Chủ nhiệm, có ai tìm thầy chưa?”

Chủ nhiệm xoa xoa tay, cười: “Có.”

Những chuyện tình cảm lộn xộn trong trường đại học, mỗi ngày một kiểu, lãnh đạo trường chẳng buồn quan tâm. Bốn người một phòng ký túc xá, ba nhóm chat riêng, luôn có chỗ không ưa nhau. Trừ khi mọi chuyện ầm ĩ quá, hoặc có nhân vật quan trọng nào đó ra mặt, họ mới bắt tay vào điều tra.

“Trưa nay trợ lý của anh Chu đã đến trường.” Chủ nhiệm khoa không khỏi nhìn Trình Hi bằng con mắt khác, “Bố em trước đây là tài xế của Chu gia à?”

Quả nhiên là anh đã cử trợ lý đến dẹp yên cơn sóng gió này.

Thực ra, uy tín của Chu Cảnh Thần đã đủ để giải quyết việc này rồi, lãnh đạo khoa nhất định sẽ nể mặt anh. Nhưng anh lại vòng qua mượn thế lực của Chu gia, chẳng qua là không muốn dính dáng đến cô mà thôi.

Mười phần thì có đến tám chín phần là anh đang chuẩn bị kết hôn rồi.

Trình Hi trở về ký túc xá, thấy Chung Văn đang phát quà.

“Bạn trai tớ mua từ nước ngoài về, phiên bản Châu Âu không giống bản trong nước, ngoài cửa hàng không mua được đâu.” Chung Văn giả vờ không nhìn thấy Trình Hi, lớn tiếng khoe: “Anh ấy mua một chiếc túi Hermes da cá sấu, đắt hơn của Trình Hi…”

An Nhiên nhận được một lọ mặt nạ trứng cá, một cô bạn cùng phòng khác nhận được kem dưỡng. Chung Văn gác chân phải lên bàn, sơn móng bằng sơn CL, giọng điệu chế nhạo: “Trình Hi về rồi kìa, đồ dưỡng da đắt thế này chắc cậu chưa dùng bao giờ đâu nhỉ, tôi không tặng cậu đâu nhé.”

“Tôi không cần cậu tặng.” Trình Hi bưng chậu quần áo đi giặt.

Khi bố cô còn sống, cô không thiếu thứ gì. Vợ chồng Chu Hoài Khang luôn đối xử hào phóng với tài xế và người giúp việc. Dù bố cô đã qua đời, Chu gia vẫn không bạc đãi mẹ con cô. Phí điều dưỡng của mẹ cô, cô không có đủ khả năng chi trả, chỉ có thể dựa vào sự giúp đỡ của Chu gia. Còn những thứ khác, là do không muốn nhận.

Đến trước cửa phòng giặt đồ, Trình Hi nghe thấy hai cô gái khoa Ngoại ngữ đang bàn tán về chuyện Chung Văn xin lỗi.

“Cô ta có dám không xin lỗi không? Bố nuôi của Trình Hi lợi hại lắm, là đại gia chính hiệu, còn bạn trai của Chung Văn chỉ là phú nhị đại thôi.”

“Chắc ông ta già lắm nhỉ?”

“Một lão già xấu hoắc…”

“Nhiều người theo đuổi Trình Hi như thế mà cậu ấy lại nghĩ không thông, cứ bám lấy lão già vừa béo vừa xấu, thế mà cậu ấy cũng chịu được…”

Trình Hi mạnh tay ném cái chậu vào bồn nước, mở vòi nước thật mạnh, nước bắn tứ tung khiến câu nói dang dở của hai cô gái kia bị chặn lại. Họ đưa mắt nhìn nhau rồi rời đi.

Cô sớm biết thủ đoạn của Chung Văn thâm độc đến đâu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bên ngoài thì giả vờ tỏ vẻ hối lỗi, sau lưng lại rêu rao rằng mình bị oan để lấy lòng thương hại của mọi người, tiện thể khiến cho mọi người ghét cô, cô lập cô.

Nhưng dù sao thì cũng đã phải xin lỗi rồi. Đối với Chung Văn, đó là một sự xỉ nhục lớn.

Vì ngày mai phải đến Tập đoàn Bắc Hàng, cả đêm Trình Hi ngủ không yên. Dạo này số lần cô gặp Chu Cảnh Thần quá nhiều rồi. Càng gặp nhiều, càng xao động, càng dễ đi lệch khỏi quỹ đạo.

Tần Thương biết giám đốc bộ phận sẽ dẫn cô theo, liền chủ động đề nghị đi cùng, biến Trình Hi thành trợ lý tạm thời của cậu ta.

“Hôm đó sao cậu lại đi ăn cùng Chu phu nhân?”

Tần Thương lái xe rất ẩu, Trình Hi nắm chặt dây an toàn: “Chu tổng tài trợ phòng tập múa và thư viện, chủ nhiệm khoa bảo tôi đến cảm ơn Chu phu nhân.”

Dù sao thì Tần gia và Chu gia cũng không thân thiết, Chu gia còn khá coi thường Tần gia nữa. Trình Hi nói gì mà chẳng được, Tần Thương đâu có cách nào để kiểm chứng.

Muốn gặp Chu Cảnh Thần phải đặt lịch trước. Lễ tân sắp xếp lịch dựa theo năng lực của phía người đặt. Doanh nghiệp có tiềm lực tốt sẽ được hẹn vào khung giờ đẹp để gặp mặt bàn bạc; tiềm lực tầm trung thì tranh thủ gặp vào giờ nghỉ trưa; còn yếu hơn thì không có cơ hội.

Tần Thương chỉ đặt được mười phút giờ nghỉ trưa. Không phải là một khung giờ đẹp, mà thời gian lại khá gấp gáp.

“Giai cấp là nền tảng mà tổ tiên đã gây dựng lên, một hai thế hệ nỗ lực cũng không thể vượt qua được.” Tần Thương ngả người trên sofa ở khu vực nghỉ ngơi, thở dài lẩm bẩm: “Chu gia có phải là có hậu thuẫn chính trị không nhỉ?”

Trình Hi kiểm tra tài liệu lần cuối, đối chiếu dữ liệu thị trường. Đúng mười hai giờ, Chu Cảnh Thần xuất hiện đúng giờ hẹn.

Anh bước ra từ phòng họp, bị một nhóm quản lý trung niên mặc vest chỉnh tề vây quanh. Đây là lần đầu tiên Trình Hi nhìn thấy dáng vẻ của Chu Cảnh Thần ở công ty.

Tinh anh, uy nghiêm, bá đạo.

Cà vạt thắt gọn gàng, khuy áo sơ mi cài sát cổ. Phong thái đĩnh đạc, nghiêm túc toát ra từ từng lỗ chân lông, khiến người ta không khỏi xao lòng.

Sự lạnh lùng, điềm tĩnh của anh dường như đã ăn sâu vào xương tủy, ngay cả khi ngủ cũng không thay đổi.Thậm chí, dáng vẻ khi ngủ của Chu Cảnh Thần còn thanh thoát, nho nhã hơn cả phụ nữ.

Chỗ ngồi của Trình Hi khá dễ thấy, Chu Cảnh Thần nhanh chóng nhận ra cô, bước chân thoáng dừng lại, nhưng không để ý đến cô.

“Chu tổng!” Tần Thương đi lên chắn trước mặt anh, “Công ty Vạn Lợi chúng tôi đã đặt lịch hẹn rồi.”

Chu Cảnh Thần có đôi mắt tinh tường, khả năng nhớ mặt cũng xuất sắc. Anh nhận ra người này là anh chàng mặc áo khoác jeans ở nhà hàng Danh Viên: “Con trai sếp của Trình Hi phải không?”

“Là tôi!” Tần Thương vui mừng, nhưng ngay sau đó lại nghi hoặc: “Anh quen Trình Hi sao?”

“Quen.”

“À không quen.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0