Em Lấy Được Anh...
2024-12-27 22:26:24
“Bá Nam?” Bên đàng trai thất hẹn, bà Chu đã không vui rồi, sau đó lại nghe thấy cái tên không đúng nữa: “Không phải cậu hai Bá Văn sao?”
Bà Diệp rất thản nhiên: “Lỗi tại tôi không hỏi rõ, con trai út Bá Văn nhà tôi đã có bạn gái rồi, còn con cả Bá Nam thì vẫn độc thân.”
Bà Chu tỏ vẻ ngờ vực: “Tôi nhớ hình như cậu ấy đã đính hôn năm ngoái rồi mà?”
“Đúng là từng đính hôn, cô gái ấy có nhan sắc, học vấn cũng tốt, đáng tiếc là con ngoài giá thú. Mẹ con bé qua đời rồi mới được nhận tổ quy tông. Nhà họ Diệp ban đầu không biết chuyện, sau khi hiểu rõ nội tình, chúng tôi đã quyết định hủy hôn.”
Nhắc đến chuyện hôn sự đó, bà Diệp tỏ rõ vẻ khó chịu: “Vợ lẽ thì không thể đường hoàng xuất hiện, con riêng thì chỉ xứng với con riêng, không thể sánh ngang với con của chính thất được, đây là quy tắc.”
Trình Hi đang ở một bên rửa tách trà.
Trong giới hào môn luôn có thứ bậc. Con riêng là tầng lớp thấp nhất. Một số gia đình truyền thống danh giá thà cưới người dân bình thường còn hơn là cưới con riêng, bởi họ cho rằng điều đó làm tổn hại gia phong. Dù có kết hôn cũng sẽ không tổ chức lễ cưới, không cho vào gia phả, mọi sự phân biệt đối xử đều được thể hiện rõ ràng.
Nhà họ Diệp không thiếu tiền, điều họ quan tâm là danh tiếng. Vì thế, tiêu chuẩn chọn con dâu phải là con gái chính thất của các gia đình môn đăng hộ đối.
“Bá Nam hơn Trình Hi mười tuổi…” Bà Chu hơi đắn đo: “Cậu ấy còn lớn hơn Cảnh Thần một tuổi.”
Bà Diệp không quá để tâm: “Tôi chỉ muốn mai mối thử, hợp hay không là do duyên phận của chúng nó.”
“Trình Hi đúng là con một, nhưng hoàn cảnh của con bé…” Bà Chu ngập ngừng: “Diệp tổng có đồng ý không? Dù sao Bá Nam cũng là con trưởng.”
Bà Diệp nhấp một ngụm trà: “Tôi và lão Diệp không có ý kiến gì.”
Bà Chu nhận ra điểm mấu chốt: “Vậy còn Bá Nam thì sao?”
“Hôn nhân của nó do Diệp gia quyết định.”
Trình Hi rót trà xong, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Con trưởng, con dâu, cháu đích tôn là dòng dõi chính thống cao quý nhất trong hào môn. Những người này tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, nên nhất định phải chọn người môn đăng hộ đối. Cô thì không có đủ tư cách.
Bà Diệp nâng cao giá trị của cô chỉ vì nhắm vào nhà họ Chu. Bà ta muốn thăm dò xem Trình Hi có vị trí thế nào trong lòng vợ chồng Chu Hoài Khang. Vì thế bà ta không để cậu con cả lộ diện ngay, mà đích thân ra mặt trước để xem xét tình hình.
“Hi Nhi, hôm nào gặp Bá Nam một lần nhé?” Bà Chu dò xét ý cô.
Trình Hi khẽ mím môi, không tiện từ chối thẳng, sợ bị cho là không biết điều: “Con bình thường phải đi học, thực tập, không có ngày nghỉ, sợ là sẽ làm lỡ thời gian của anh Diệp...”
“Mấy giờ con tan học, làm ở đâu, nếu Bá Nam không bận, nó có thể đi đón con.” Bà Diệp cười, lại chuyển hướng câu chuyện sang bà Chu: “Hi Nhi xinh đẹp, hai nhà lại có giao tình, sao chị không nghĩ đến chuyện để cháu làm con dâu?”
Dường như có một bàn tay thô ráp bóp nghẹt lấy cổ cô, Trình Hi bật người ngồi thẳng dậy.
Bà Chu nghe xong thì cười lớn, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười, vội vàng xua tay: “Hi Nhi là em gái của Cảnh Thần, tôi đã nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, Cảnh Thần nó không có ý nghĩ đó đâu.”
Trình Hi cuộn mấy ngón tay lại, nhưng chúng cứng đờ đến mức gần như không thể cong lại được.
Câu nói ấy cứ lặp lại bên tai cô “Nó không có ý nghĩ đó đâu.”
Cô cũng biết điều đó. Nhưng trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy nhói đau. May mắn thay, cô kịp thời ngừng lại, trở về đúng vị trí của mình, không để bản thân lún sâu vào.
Suốt bữa ăn, Trình Hi luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm. Sống lưng lạnh toát, như thể vừa lăn qua đống lửa rồi lại ngâm mình trong hố băng, hết nóng lại đến lạnh.
Cô nhìn sang phòng đối diện, Chu Cảnh Thần đang rất nhã nhặn gỡ xương cá cho cô gái. Miếng cá được anh đặt gọn gàng vào đĩa. Cô gái cười dịu dàng, anh gắp cho món gì, cô ấy ăn món đó. Rõ ràng là đang cố gắng lấy lòng anh.
Anh cũng tỏ ra rất tập trung.
Trình Hi khẽ thở phào, là do cô quá nhạy cảm. Chu Cảnh Thần căn bản không có tâm trí để ý đến người khác.
Giữa bữa ăn, Trình Hi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra cô thấy có thêm một người nữa, là Tần Thương.
Tần Thương là một sinh viên xuất sắc về thể thao, là một trong những cậu ấm trong trường. Trình Hi cùng hai người bạn đang thực tập tại công ty của gia đình cậu ta. Nhà họ Tần sớm đã đạt được mức tự do tài chính, nhưng khi đứng trước nhà họ Chu, vẫn phải cúi mình tỏ ra cung kính.
Ngay cả những gia đình giàu có nhất trong giới thượng lưu, cũng chẳng đủ tư cách chen chân vào nhà họ Chu.
Tần Thương ngẩn người, không nghĩ sẽ gặp Trình Hi ở đây. Cậu ta không biết rõ thân phận của cô nên cũng không dám tùy tiện chào hỏi.
“Nhà máy của Tần gia hoạt động rất tốt, tôi rất ấn tượng.” Bà Chu đột nhiên nói với Tần Thương. Anh ta vội vàng hoàn hồn, không cẩn thận để khuỷu tay chạm vào ngực của Trình Hi.
Trình Hi đang định rót trà, thì cả ấm trà bất ngờ đổ vào phần trước áo sơ mi của cô.
“Có bị bỏng không?” Bà Chu nhíu mày.
“Không, nước chỉ âm ấm thôi ạ.” Trình Hi cầm hộp giấy, quay lưng lau dọn chỗ nước trà tràn ra.
Bà Chu vốn không ưa người trẻ tuổi bất cẩn và vụng về, biểu cảm của bà thoáng vẻ không hài lòng.
Chiếc áo sơ mi mỏng, sau khi bị ướt đã làm đường nét cùng màu sắc của nội y bên trong lộ ra mờ mờ. Trình Hi vòng tay ôm lấy ngực để che đi.
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đi vào, cúi nửa người: “Anh Chu bảo tôi mang áo đến.”
Cô kinh ngạc, khẽ ngã người ra sau rồi nhìn về phía đối diện.
Chu Cảnh Thần cũng vừa trở lại từ nhà vệ sinh mới ngồi xuống, anh cầm một ly rượu vang đỏ trên tay nhưng không uống, chỉ lắc nhẹ ly rượu. Cô gái nói trò chuyện về sở thích và trải nghiệm đi du học, anh đáp lại vài câu, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, vừa đủ để không khí giữa hai người được thoải mái nhưng vẫn giữ được chừng mực.
Ngay cả một cái nhìn cũng không dành cho Trình Hi. Thật khó hiểu tại sao anh lại biết được ngực cô bị ướt.
Chiếc áo là một chiếc gile đồng phục. Trình Hi cài cúc, vừa vặn che được chỗ “hớ hênh”.
“Anh Chu nhờ tôi chuyển lời.” Nhân viên phục vụ cúi người, ghé sát tai cô: “Chúc cô xem mắt thành công.”
Trình Hi thoáng giật mình. Câu chúc phúc nghe có vẻ tốt đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn người. Cứ như ẩn chứa điều gì đó thâm sâu.
“Chu phu nhân.” Tần Thương cố gắng lấy lòng: “Bố cháu cũng đang tiếp khách ở Minh Viên. Cháu gọi ông ấy lên đây mời rượu được không ạ?”
“Không cần đâu.” Bà Chu không nhìn Tần Thương, vạch trần luôn: “Là vì giành thầu đúng không? Chọn hợp tác với nhà máy nào thì đều có quy trình riêng. Hiện tại Cảnh Thần đang có hẹn, cậu đừng đi tìm nó.”
Tần Thương cười gượng, nói vài lời khách sáo rồi ngượng ngùng rời đi.
Anh ta vừa đi khỏi, Trình Hi nhận được điện thoại từ chủ nhiệm khoa, bảo cô nhanh chóng về trường.
Phần áo bị ướt giờ đã gần khô, cô cởi chiếc gile trả lại cho nhân viên phục vụ, nhỏ giọng giải thích với bà Chu: “Dì Chu, ở trường con có tiết, con không xin nghỉ được ạ.”
Nam chính của buổi hẹn không ở đây, bữa ăn này vốn dĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì nên bà Chu cũng không giữ cô ở lại.
Trình Hi bước ra khỏi phòng ăn, đúng lúc cửa thang máy vừa đóng. Cô vội chạy đến nhấn nút, cánh cửa từ từ mở ra.
Chu Cảnh Thần đứng đó, ánh đèn trắng phủ xuống người anh. Nhìn anh có vẻ khó gần, toát ra vài phần u sầu.
Dù chẳng nói lời nào, trông anh vẫn uy nghiêm khiến người ta vừa kính sợ vừa không thể rời mắt.
Trình Hi dừng lại. Cô hoàn toàn không để ý anh đã kết thúc cuộc hẹn từ lúc nào.
Chu Cảnh Thần liếc nhìn cô: “Em vào không?”
Cô bước vào trong.
Không khí trong thang máy kín mít, toàn là mùi hương của Chu Cảnh Thần.
“Buổi hẹn thuận lợi chứ?” Anh bất ngờ lên tiếng.
Tâm trạng Trình Hi không tốt, thấp giọng trả lời: “Anh ta không đến.”
“Không vừa ý em à?”
Cô nhìn bóng mình trong cửa thang máy: “Anh có vừa ý đối tượng xem mắt không?”
“Bình thường.”
Trình Hi không nói gì nữa.
Chu Cảnh Thần yêu cầu khắt khe đối với mọi thứ trong cuộc sống, rất ít khi anh cảm thấy hài lòng, chỉ có “bình thường” và “không vừa ý”.
Đạt được mức bình thường, mười phần thì có tám chín phần có thể tiếp tục phát triển.
“Chúc mừng nhé.” Cô nhịn nửa ngày, mãi mới thốt ra được ba từ.
Chu Cảnh Thần nhét tay vào túi quần, cũng nhìn vào bóng cô trong cửa thang máy: “Hẹn lần sau rồi à?”
“Ừm.”
“Nhà họ Diệp chủ động à?”
Không nói được ai là người chủ động, lần này không gặp được, nhưng vì lịch sự, chắc chắn sẽ hẹn lại.
Trình Hi nói: “Cứ để thuận theo tự nhiên thôi.”
“Xem ra em khá hài lòng.”
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng giọng Chu Cảnh Thần có chút lạnh lẽo khó nhận ra.
Thang máy xuống đến tầng một, Trình Hi bước ra trước, anh ở phía sau hỏi hỏi với theo: “Người đàn ông mặc áo khoác jeans là ai?”
Cô dừng lại: “Là bạn học em.”
Những chiếc đèn cầu trong đại sảnh xoay tròn, ánh sáng neon chiếu lên mặt Chu Cảnh Thần, anh thấy chói mắt liền quay mặt đi.
“Bá Nam xuất sắc hơn em trai hắn, em lấy anh ta, coi như là trèo cao rồi đấy.”
Bà Diệp rất thản nhiên: “Lỗi tại tôi không hỏi rõ, con trai út Bá Văn nhà tôi đã có bạn gái rồi, còn con cả Bá Nam thì vẫn độc thân.”
Bà Chu tỏ vẻ ngờ vực: “Tôi nhớ hình như cậu ấy đã đính hôn năm ngoái rồi mà?”
“Đúng là từng đính hôn, cô gái ấy có nhan sắc, học vấn cũng tốt, đáng tiếc là con ngoài giá thú. Mẹ con bé qua đời rồi mới được nhận tổ quy tông. Nhà họ Diệp ban đầu không biết chuyện, sau khi hiểu rõ nội tình, chúng tôi đã quyết định hủy hôn.”
Nhắc đến chuyện hôn sự đó, bà Diệp tỏ rõ vẻ khó chịu: “Vợ lẽ thì không thể đường hoàng xuất hiện, con riêng thì chỉ xứng với con riêng, không thể sánh ngang với con của chính thất được, đây là quy tắc.”
Trình Hi đang ở một bên rửa tách trà.
Trong giới hào môn luôn có thứ bậc. Con riêng là tầng lớp thấp nhất. Một số gia đình truyền thống danh giá thà cưới người dân bình thường còn hơn là cưới con riêng, bởi họ cho rằng điều đó làm tổn hại gia phong. Dù có kết hôn cũng sẽ không tổ chức lễ cưới, không cho vào gia phả, mọi sự phân biệt đối xử đều được thể hiện rõ ràng.
Nhà họ Diệp không thiếu tiền, điều họ quan tâm là danh tiếng. Vì thế, tiêu chuẩn chọn con dâu phải là con gái chính thất của các gia đình môn đăng hộ đối.
“Bá Nam hơn Trình Hi mười tuổi…” Bà Chu hơi đắn đo: “Cậu ấy còn lớn hơn Cảnh Thần một tuổi.”
Bà Diệp không quá để tâm: “Tôi chỉ muốn mai mối thử, hợp hay không là do duyên phận của chúng nó.”
“Trình Hi đúng là con một, nhưng hoàn cảnh của con bé…” Bà Chu ngập ngừng: “Diệp tổng có đồng ý không? Dù sao Bá Nam cũng là con trưởng.”
Bà Diệp nhấp một ngụm trà: “Tôi và lão Diệp không có ý kiến gì.”
Bà Chu nhận ra điểm mấu chốt: “Vậy còn Bá Nam thì sao?”
“Hôn nhân của nó do Diệp gia quyết định.”
Trình Hi rót trà xong, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Con trưởng, con dâu, cháu đích tôn là dòng dõi chính thống cao quý nhất trong hào môn. Những người này tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp, nên nhất định phải chọn người môn đăng hộ đối. Cô thì không có đủ tư cách.
Bà Diệp nâng cao giá trị của cô chỉ vì nhắm vào nhà họ Chu. Bà ta muốn thăm dò xem Trình Hi có vị trí thế nào trong lòng vợ chồng Chu Hoài Khang. Vì thế bà ta không để cậu con cả lộ diện ngay, mà đích thân ra mặt trước để xem xét tình hình.
“Hi Nhi, hôm nào gặp Bá Nam một lần nhé?” Bà Chu dò xét ý cô.
Trình Hi khẽ mím môi, không tiện từ chối thẳng, sợ bị cho là không biết điều: “Con bình thường phải đi học, thực tập, không có ngày nghỉ, sợ là sẽ làm lỡ thời gian của anh Diệp...”
“Mấy giờ con tan học, làm ở đâu, nếu Bá Nam không bận, nó có thể đi đón con.” Bà Diệp cười, lại chuyển hướng câu chuyện sang bà Chu: “Hi Nhi xinh đẹp, hai nhà lại có giao tình, sao chị không nghĩ đến chuyện để cháu làm con dâu?”
Dường như có một bàn tay thô ráp bóp nghẹt lấy cổ cô, Trình Hi bật người ngồi thẳng dậy.
Bà Chu nghe xong thì cười lớn, như thể vừa nghe được một câu chuyện cười, vội vàng xua tay: “Hi Nhi là em gái của Cảnh Thần, tôi đã nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, Cảnh Thần nó không có ý nghĩ đó đâu.”
Trình Hi cuộn mấy ngón tay lại, nhưng chúng cứng đờ đến mức gần như không thể cong lại được.
Câu nói ấy cứ lặp lại bên tai cô “Nó không có ý nghĩ đó đâu.”
Cô cũng biết điều đó. Nhưng trong lòng ít nhiều vẫn cảm thấy nhói đau. May mắn thay, cô kịp thời ngừng lại, trở về đúng vị trí của mình, không để bản thân lún sâu vào.
Suốt bữa ăn, Trình Hi luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm. Sống lưng lạnh toát, như thể vừa lăn qua đống lửa rồi lại ngâm mình trong hố băng, hết nóng lại đến lạnh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô nhìn sang phòng đối diện, Chu Cảnh Thần đang rất nhã nhặn gỡ xương cá cho cô gái. Miếng cá được anh đặt gọn gàng vào đĩa. Cô gái cười dịu dàng, anh gắp cho món gì, cô ấy ăn món đó. Rõ ràng là đang cố gắng lấy lòng anh.
Anh cũng tỏ ra rất tập trung.
Trình Hi khẽ thở phào, là do cô quá nhạy cảm. Chu Cảnh Thần căn bản không có tâm trí để ý đến người khác.
Giữa bữa ăn, Trình Hi vào nhà vệ sinh, lúc đi ra cô thấy có thêm một người nữa, là Tần Thương.
Tần Thương là một sinh viên xuất sắc về thể thao, là một trong những cậu ấm trong trường. Trình Hi cùng hai người bạn đang thực tập tại công ty của gia đình cậu ta. Nhà họ Tần sớm đã đạt được mức tự do tài chính, nhưng khi đứng trước nhà họ Chu, vẫn phải cúi mình tỏ ra cung kính.
Ngay cả những gia đình giàu có nhất trong giới thượng lưu, cũng chẳng đủ tư cách chen chân vào nhà họ Chu.
Tần Thương ngẩn người, không nghĩ sẽ gặp Trình Hi ở đây. Cậu ta không biết rõ thân phận của cô nên cũng không dám tùy tiện chào hỏi.
“Nhà máy của Tần gia hoạt động rất tốt, tôi rất ấn tượng.” Bà Chu đột nhiên nói với Tần Thương. Anh ta vội vàng hoàn hồn, không cẩn thận để khuỷu tay chạm vào ngực của Trình Hi.
Trình Hi đang định rót trà, thì cả ấm trà bất ngờ đổ vào phần trước áo sơ mi của cô.
“Có bị bỏng không?” Bà Chu nhíu mày.
“Không, nước chỉ âm ấm thôi ạ.” Trình Hi cầm hộp giấy, quay lưng lau dọn chỗ nước trà tràn ra.
Bà Chu vốn không ưa người trẻ tuổi bất cẩn và vụng về, biểu cảm của bà thoáng vẻ không hài lòng.
Chiếc áo sơ mi mỏng, sau khi bị ướt đã làm đường nét cùng màu sắc của nội y bên trong lộ ra mờ mờ. Trình Hi vòng tay ôm lấy ngực để che đi.
Đúng lúc này, một nhân viên phục vụ nhẹ nhàng đi vào, cúi nửa người: “Anh Chu bảo tôi mang áo đến.”
Cô kinh ngạc, khẽ ngã người ra sau rồi nhìn về phía đối diện.
Chu Cảnh Thần cũng vừa trở lại từ nhà vệ sinh mới ngồi xuống, anh cầm một ly rượu vang đỏ trên tay nhưng không uống, chỉ lắc nhẹ ly rượu. Cô gái nói trò chuyện về sở thích và trải nghiệm đi du học, anh đáp lại vài câu, không nhiệt tình cũng không lạnh nhạt, vừa đủ để không khí giữa hai người được thoải mái nhưng vẫn giữ được chừng mực.
Ngay cả một cái nhìn cũng không dành cho Trình Hi. Thật khó hiểu tại sao anh lại biết được ngực cô bị ướt.
Chiếc áo là một chiếc gile đồng phục. Trình Hi cài cúc, vừa vặn che được chỗ “hớ hênh”.
“Anh Chu nhờ tôi chuyển lời.” Nhân viên phục vụ cúi người, ghé sát tai cô: “Chúc cô xem mắt thành công.”
Trình Hi thoáng giật mình. Câu chúc phúc nghe có vẻ tốt đẹp nhưng lại khiến người ta cảm thấy rợn người. Cứ như ẩn chứa điều gì đó thâm sâu.
“Chu phu nhân.” Tần Thương cố gắng lấy lòng: “Bố cháu cũng đang tiếp khách ở Minh Viên. Cháu gọi ông ấy lên đây mời rượu được không ạ?”
“Không cần đâu.” Bà Chu không nhìn Tần Thương, vạch trần luôn: “Là vì giành thầu đúng không? Chọn hợp tác với nhà máy nào thì đều có quy trình riêng. Hiện tại Cảnh Thần đang có hẹn, cậu đừng đi tìm nó.”
Tần Thương cười gượng, nói vài lời khách sáo rồi ngượng ngùng rời đi.
Anh ta vừa đi khỏi, Trình Hi nhận được điện thoại từ chủ nhiệm khoa, bảo cô nhanh chóng về trường.
Phần áo bị ướt giờ đã gần khô, cô cởi chiếc gile trả lại cho nhân viên phục vụ, nhỏ giọng giải thích với bà Chu: “Dì Chu, ở trường con có tiết, con không xin nghỉ được ạ.”
Nam chính của buổi hẹn không ở đây, bữa ăn này vốn dĩ cũng chẳng có ý nghĩa gì nên bà Chu cũng không giữ cô ở lại.
Trình Hi bước ra khỏi phòng ăn, đúng lúc cửa thang máy vừa đóng. Cô vội chạy đến nhấn nút, cánh cửa từ từ mở ra.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chu Cảnh Thần đứng đó, ánh đèn trắng phủ xuống người anh. Nhìn anh có vẻ khó gần, toát ra vài phần u sầu.
Dù chẳng nói lời nào, trông anh vẫn uy nghiêm khiến người ta vừa kính sợ vừa không thể rời mắt.
Trình Hi dừng lại. Cô hoàn toàn không để ý anh đã kết thúc cuộc hẹn từ lúc nào.
Chu Cảnh Thần liếc nhìn cô: “Em vào không?”
Cô bước vào trong.
Không khí trong thang máy kín mít, toàn là mùi hương của Chu Cảnh Thần.
“Buổi hẹn thuận lợi chứ?” Anh bất ngờ lên tiếng.
Tâm trạng Trình Hi không tốt, thấp giọng trả lời: “Anh ta không đến.”
“Không vừa ý em à?”
Cô nhìn bóng mình trong cửa thang máy: “Anh có vừa ý đối tượng xem mắt không?”
“Bình thường.”
Trình Hi không nói gì nữa.
Chu Cảnh Thần yêu cầu khắt khe đối với mọi thứ trong cuộc sống, rất ít khi anh cảm thấy hài lòng, chỉ có “bình thường” và “không vừa ý”.
Đạt được mức bình thường, mười phần thì có tám chín phần có thể tiếp tục phát triển.
“Chúc mừng nhé.” Cô nhịn nửa ngày, mãi mới thốt ra được ba từ.
Chu Cảnh Thần nhét tay vào túi quần, cũng nhìn vào bóng cô trong cửa thang máy: “Hẹn lần sau rồi à?”
“Ừm.”
“Nhà họ Diệp chủ động à?”
Không nói được ai là người chủ động, lần này không gặp được, nhưng vì lịch sự, chắc chắn sẽ hẹn lại.
Trình Hi nói: “Cứ để thuận theo tự nhiên thôi.”
“Xem ra em khá hài lòng.”
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng giọng Chu Cảnh Thần có chút lạnh lẽo khó nhận ra.
Thang máy xuống đến tầng một, Trình Hi bước ra trước, anh ở phía sau hỏi hỏi với theo: “Người đàn ông mặc áo khoác jeans là ai?”
Cô dừng lại: “Là bạn học em.”
Những chiếc đèn cầu trong đại sảnh xoay tròn, ánh sáng neon chiếu lên mặt Chu Cảnh Thần, anh thấy chói mắt liền quay mặt đi.
“Bá Nam xuất sắc hơn em trai hắn, em lấy anh ta, coi như là trèo cao rồi đấy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro