Là Quan Tâm Hay...
2024-12-27 22:26:24
Chu Cảnh Thần đang đi thị sát ở trụ sở chính của công ty, trợ lý nghe điện thoại thay anh.
Kiểm tra lịch trình ngày Chủ nhật, trợ lý nói rằng Chu tổng tăng ca cả ngày.
“Ơ?” Bà Chu ngạc nhiên: “Hi Nhi, nó không đi cùng con à?”
Cô đi một mình, đáng lẽ không nên quên tên cửa hàng, phải nhớ rõ đường đi.
Trình Hi lo lắng: “Tăng ca nên đi muộn,… anh ấy không xuống xe ạ.”
“Thảo nào.” Bà Chu lẩm bẩm, “Nếu con không tư đo, sao có thể vừa vặn như vậy, dù làm gấp nhưng đường kim mũi chỉ rất tỉ mỉ.”
Chu Cảnh Thần ở bên kia ngừng kiểm tra, anh nghe điện thoại: “Mẹ cần tên cửa hàng à? Cửa hàng may Tô Châu Hà.”
“Váy giá bao nhiêu?”
“Ba nghìn.”
Những loại “hàng rẻ” này không vừa mắt bà Chu, bà là khách VIP của những thương hiệu xa xỉ hàng đầu. Nhiều siêu mẫu đã trình diễn riêng cho bà, bà không bao giờ thử đồ, chỉ báo số đo, người mẫu mặc lên, bà chọn món nào là quẹt thẻ lấy ngay.
Nhưng những món đồ xa xỉ đó chỉ được bà cất ở nhà mẹ đẻ để ngắm cho thỏa mãn, rất ít khi để người khác thấy, tránh gây phiền phức cho Chu Hoài Khang.
Nếu không phải chiếc váy này có đường may rất tinh xảo thì bà thật sự lười không muốn hỏi.
“Con và cô nữ sinh Đại học đó bị bắt gặp ở khách sạn à?” Bà Chu bỗng nhiên thay đổi chủ đề.
Chu Cảnh Thần im lặng một giây, “Ai nói với mẹ?”
“Con không cần quan tâm, con xử lý xong chưa?”
Trình Hi không để ý, cô nghịch chiếc váy. Chu Cảnh Thần trả lời: “Xử lý rồi.”
“Cô ấy có hiểu chuyện không?” Bà Chu không yên tâm.
“Cũng hiểu chuyện như Hi Nhi.”
Trình Hi nghẹn lại, cô không hiểu tại sao Chu Cảnh Thần lại nhắc đến cô làm gì. Là tìm sự kích thích chăng?
“Con thật sự hiếm khi khen phụ nữ.” Bà Chu không nghĩ nhiều, biểu cảm cũng trở nên ôn hòa: “Hi Nhi rất hợp với phong cách Trung Hoa, mắt con không tệ.”
Trong điện thoại có tiếng trao đổi xì xào của các quản lý cấp cao, Chu Cảnh Thần đến chỗ yên tĩnh, “Mẹ đưa máy cho Trình Hi đi.”
Bà Chu đưa điện thoại cho cô.
“Hợp không?”
Điện thoại nóng ran. Cảm giác như hơi thở của anh đang rất gần..
Trình Hi ho nhẹ: “Hợp.”
“C, một thước chín, hai quả bưởi lớn.” Chu Cảnh Thần hạ giọng, cố ý kiềm chế.
Cách ví von tuy hơi táo bạo nhưng cũng rất chính xác. “C” là vòng ngực, “một thước chín” là vòng eo, “hai quả bưởi lớn” là vòng ba. Vòng ba của Trình Hi nổi tiếng trong khoa Tài chính, là thứ được trời ban.
Chu Cảnh Thần là đàn ông, đương nhiên nhìn ra những đường nét đặc trưng của phụ nữ.
Mặt cô nóng bừng, nuốt nước miếng: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Anh lại khôi phục thái độ nghiêm túc, chính trực của một người đàn ông đứng đắn.
“Cảnh Thần rất kiên nhẫn với con.” Bà Chu hài lòng, “Hi Nhi đáng yêu, cậu hai nhà họ Diệp chắc chắn sẽ thích.”
Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Bà Chu không nghe rõ Chu Cảnh Thần đã nói gì trong điện thoại. Nếu không thì có lẽ bà đã phát điên lên rồi. Người con trai mà bà tự hào nhất, trong sạch không một vết nhơ, lại có thể làm ra chuyện hoang đường như thế. Bà Chu chắc chắn không chấp nhận nổi việc Chu Cảnh Thần có mối quan hệ đi quá giới hạn với con gái của tài xế.
Tối hôm đó, Trình Hi ở lại nhà họ Chu.
Cô luôn thấp thỏm để ý đến gara dưới lầu. Mặc dù ngày thường Chu Cảnh Thần ở biệt thự riêng trong thành phố, nhưng ngày mai anh cũng phải đi xem mắt, rất có thể anh sẽ về nhà cho tiện.
May thay, anh không về.
…
Bà Diệp chọn địa điểm gặp mặt tại Minh Viên trên phố Tây, là một nhà hàng lâu đời với đầu bếp hoàng gia trứ danh, nơi các quý bà và các công tử nhà quyền quý thường xuyên lui tới để thưởng thức những món ăn độc đáo được phục vụ riêng.
Món đặc trưng của nhà hàng là “Tương Bát Tiên”, được đồn là món yêu thích của các quý tộc Bát Kỳ Mãn Châu. Dù thật giả khó phân, nhưng ở tầng lớp thượng lưu, ăn uống không phải chỉ vì món ăn, mà còn vì phong cách và đẳng cấp. Kiếm tiền từ túi họ là dễ nhất.
Đi qua hành lang dài, có sáu phòng VIP. Đèn trong phòng số ba và số bốn đang sáng, cửa đều mở. Phòng số bốn là phòng bà Diệp đã đặt, còn phòng số ba có một đôi nam nữ đang ngồi.
Trình Hi khẽ nín thở.
Ba ngày không gặp, vết răng dưới cằm Chu Cảnh Thần đã hoàn toàn biến mất.
Trên đường tới đây cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh, cảm xúc lại không ngừng trào dâng.
Đối tượng xem mắt của anh còn xinh đẹp hơn trong ảnh. Đeo một đôi hoa tai ngọc trai, tóc búi lỏng tự nhiên. Người ta thường nói, chỉ có những cô gái có cuộc sống giàu sang mới có thời gian chăm sóc mái tóc, cũng như việc họ có thể tự chọn cho mình một đôi giày vừa chân.
Ánh mắt Chu Cảnh Thần rất chuẩn xác.
Chỉ qua một tấm ảnh, đã chọn ra được viên ngọc.
“Cảnh Thần…” Bà Chu cao giọng gọi anh.
Anh quay đầu lại, Trình Hi khẽ cụp mắt xuống.
Bốn mắt giao nhau, nhưng lại chẳng nhìn thẳng vào nhau.
Bà Chu vỗ nhẹ vào vai cô, “Đi chào anh Cảnh Thần đi.”
Cô lắc đầu: “Đừng làm phiền anh ấy.”
“Mấy năm nữa chú Chu con nghỉ hưu, người đi trà lạnh, nghỉ hưu rồi thì chẳng còn quyền thế gì nữa. May mà thế lực của Cảnh Thần vững chắc, sau này sẽ quan tâm đến con.”Bà Chu chân thành nói: “Sau khi nó kết hôn, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều là hai vợ chồng quyết định với nhau. Vì vậy, con và chị dâu phải sống tốt với nhau, chị dâu và em chồng bất hòa thì anh Cảnh Thần của con cũng khó xử.”
Đôi vai Trình Hi sụp xuống: “Con nhớ rồi ạ.”
Chu Cảnh Thần lặng lẽ quan sát hai người.
Thân hình của Trình Hi nhỏ nhắn, thắt lưng mảnh mai. Dù bà Chu chăm sóc bản thân rất tốt nhưng cơ thể vẫn hơi đẫy đà, điều này càng khiến dáng vẻ mỏng manh yếu đuối của cô nổi bật hơn. Bộ đồ kết hợp áo trắng và váy đen càng tạo nên ấn tượng mạnh mẽ. Sự hiện diện của cô, dù Chu Cảnh Thần có muốn làm ngơ thì cũng không thể.
Anh đứng dậy, từng bước đi tới, khiến tim Trình Hi run lên từng hồi.
Cô ngửi thấy hương trà gỗ trầm thoang thoảng..
Trong trường Đại học, các nam sinh dùng đủ loại nước hoa và kem dưỡng, từ nồng nàn, tươi mát đến ngọt ngào của hương hoa quả. Thơm thì thơm thật đấy, nhưng ngửi nhiều cũng thấy chán. Riêng Chu Cảnh Thần, cho dù là những sản phẩm bình dân ít ai biết đến, dùng trên cơ thể anh, cũng đều toát ra phong thái quý phái khó tả.
“Trò chuyện lâu chưa?” Bà Chu hỏi anh.
“Mới nói vài câu.”
Hệ thống sưởi ấm trong nhà hàng làm không khí rất ấm áp, khiến cổ họng Trình Hi hơi khô: “Anh Cảnh Thần.”
Chu Cảnh Thần hờ hững đáp: “Lạnh không?”
“Trong xe không lạnh.”
“Bên ngoài lạnh, khoác thêm áo ngoài vào.” Giọng điệu anh như một người lớn đang dạy bảo cô: “Cơ thể con gái yếu đuối.”
Không rõ đây là sự quan tâm thật lòng hay chỉ là màn kịch diễn trước mặt bà Chu, Trình Hi mơ hồ gật đầu.
“Quan hệ chưa chắc chắn, nên con không để cô ấy qua gặp mẹ.” Chu Cảnh Thần quay lại phòng số ba, bà Chu đứng ngoài cửa phòng số bốn, chỉ cách cô gái kia một bức tường.
Cô gái không đi ra, bà Chu cũng không vội vàng.
Cha mẹ của hai bên đều là những nhân vật tầm cỡ, có mối quan hệ trong công việc. Nếu thành đôi thì sẽ là chuyện vui lớn, còn nếu không thành, sau này có hợp tác thì cũng chỉ xem như lần đầu gặp gỡ, tránh làm cô gái kia khó xử.
Bà Diệp ở trong phòng nghe thấy tiếng nói, lập tức ra ngoài chào hỏi.
Trong các buổi tụ họp trong thành phố này, bất kể là phu nhân quan chức hay các phú bà giàu có, đều coi bà Chu là trung tâm.
Mạng lưới giao tiếp của bà Chu rất ổn định. Hai, ba bà vợ nhà giàu hạng hai sẽ tôn vinh một người hạng nhất, xung quanh là hàng chục bà hạng ba lo việc rót trà, điều tiết không khí. Người ở hạng nhất luôn là ngôi sao sáng chói, được tôn kính, nâng niu.
Về phần các bà lớn cùng đẳng cấp với bà Chu, hiếm khi họ xuất hiện cùng một nơi, trừ khi cùng chồng đi tham dự sự kiện, họ phải giả vờ hòa nhã, nếu không sẽ như nước với lửa, khó mà hòa hợp được.
Thực tế, nhà họ Diệp cũng được coi là danh môn vọng tộc bậc nhất, chỉ thiếu một chút quyền lực. Vì thế, địa vị của bà Diệp đương nhiên không thể so được với sự quyền quý của bà Chu.
Nguyên tắc ngầm trong giới: được gọi là “phu nhân”, nghĩa là quyền thế lớn; được gọi là “thái thái”, nghĩa là rất giàu có. Bà Chu được gọi là “phu nhân”, còn bà Diệp là “thái thái”.
Trình Hi đứng ngoài cửa, hương gỗ trầm nam tính từ hành lang bị gió thổi vào, len lỏi từng chút khiến cô ngồi cũng không yên.
Chốc lát, Chu Cảnh Thần quay lại phòng số ba.
Bà Diệp đích thân kéo ghế mời bà Chu ngồi xuống, rồi chăm chú nhìn Trình Hi: “Hi Nhi phải không?”
Trình Hi khẽ cúi người: “Chào dì Diệp.”
Bà Diệp nhìn cô hồi lâu, không nói tốt, cũng chẳng nói không tốt. Trong các cuộc gặp gỡ xem mắt giữa những người có gia thế, hai bên thường tỏ ra kiêu kỳ, không muốn để đối phương nhìn thấu.
“Bá Nam có cuộc họp đột xuất, không thể đến được, nó nhờ tôi gửi lời xin lỗi.” Bà Diệp đặt một tấm ảnh lên bàn: “Tôi có mang theo ảnh của nó.”
Bà Chu đã từng gặp cậu cả nhà họ Diệp, nhưng Trình Hi thì chưa.
Quả thực là một người đàn ông phong độ, khí chất không thua kém Chu Cảnh Thần, nhưng vẫn có nét gì đó khác biệt.
Cậu cả nhà họ Diệp từng là lính chiến đấu trong quân đội, trải qua nhiều năm huấn luyện, làn da dám nắng khỏe khoắn, mái tóc cắt gọn gang, mặc áo khoác da sẫm màu, ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào ống kính.
Anh ta toát lên phong thái kỷ luật thép như thể đã ăn sâu vào máu thịt. Đúng chuẩn tuýp đàn ông mạnh mẽ và cứng rắn.
Kiểm tra lịch trình ngày Chủ nhật, trợ lý nói rằng Chu tổng tăng ca cả ngày.
“Ơ?” Bà Chu ngạc nhiên: “Hi Nhi, nó không đi cùng con à?”
Cô đi một mình, đáng lẽ không nên quên tên cửa hàng, phải nhớ rõ đường đi.
Trình Hi lo lắng: “Tăng ca nên đi muộn,… anh ấy không xuống xe ạ.”
“Thảo nào.” Bà Chu lẩm bẩm, “Nếu con không tư đo, sao có thể vừa vặn như vậy, dù làm gấp nhưng đường kim mũi chỉ rất tỉ mỉ.”
Chu Cảnh Thần ở bên kia ngừng kiểm tra, anh nghe điện thoại: “Mẹ cần tên cửa hàng à? Cửa hàng may Tô Châu Hà.”
“Váy giá bao nhiêu?”
“Ba nghìn.”
Những loại “hàng rẻ” này không vừa mắt bà Chu, bà là khách VIP của những thương hiệu xa xỉ hàng đầu. Nhiều siêu mẫu đã trình diễn riêng cho bà, bà không bao giờ thử đồ, chỉ báo số đo, người mẫu mặc lên, bà chọn món nào là quẹt thẻ lấy ngay.
Nhưng những món đồ xa xỉ đó chỉ được bà cất ở nhà mẹ đẻ để ngắm cho thỏa mãn, rất ít khi để người khác thấy, tránh gây phiền phức cho Chu Hoài Khang.
Nếu không phải chiếc váy này có đường may rất tinh xảo thì bà thật sự lười không muốn hỏi.
“Con và cô nữ sinh Đại học đó bị bắt gặp ở khách sạn à?” Bà Chu bỗng nhiên thay đổi chủ đề.
Chu Cảnh Thần im lặng một giây, “Ai nói với mẹ?”
“Con không cần quan tâm, con xử lý xong chưa?”
Trình Hi không để ý, cô nghịch chiếc váy. Chu Cảnh Thần trả lời: “Xử lý rồi.”
“Cô ấy có hiểu chuyện không?” Bà Chu không yên tâm.
“Cũng hiểu chuyện như Hi Nhi.”
Trình Hi nghẹn lại, cô không hiểu tại sao Chu Cảnh Thần lại nhắc đến cô làm gì. Là tìm sự kích thích chăng?
“Con thật sự hiếm khi khen phụ nữ.” Bà Chu không nghĩ nhiều, biểu cảm cũng trở nên ôn hòa: “Hi Nhi rất hợp với phong cách Trung Hoa, mắt con không tệ.”
Trong điện thoại có tiếng trao đổi xì xào của các quản lý cấp cao, Chu Cảnh Thần đến chỗ yên tĩnh, “Mẹ đưa máy cho Trình Hi đi.”
Bà Chu đưa điện thoại cho cô.
“Hợp không?”
Điện thoại nóng ran. Cảm giác như hơi thở của anh đang rất gần..
Trình Hi ho nhẹ: “Hợp.”
“C, một thước chín, hai quả bưởi lớn.” Chu Cảnh Thần hạ giọng, cố ý kiềm chế.
Cách ví von tuy hơi táo bạo nhưng cũng rất chính xác. “C” là vòng ngực, “một thước chín” là vòng eo, “hai quả bưởi lớn” là vòng ba. Vòng ba của Trình Hi nổi tiếng trong khoa Tài chính, là thứ được trời ban.
Chu Cảnh Thần là đàn ông, đương nhiên nhìn ra những đường nét đặc trưng của phụ nữ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mặt cô nóng bừng, nuốt nước miếng: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Anh lại khôi phục thái độ nghiêm túc, chính trực của một người đàn ông đứng đắn.
“Cảnh Thần rất kiên nhẫn với con.” Bà Chu hài lòng, “Hi Nhi đáng yêu, cậu hai nhà họ Diệp chắc chắn sẽ thích.”
Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
Bà Chu không nghe rõ Chu Cảnh Thần đã nói gì trong điện thoại. Nếu không thì có lẽ bà đã phát điên lên rồi. Người con trai mà bà tự hào nhất, trong sạch không một vết nhơ, lại có thể làm ra chuyện hoang đường như thế. Bà Chu chắc chắn không chấp nhận nổi việc Chu Cảnh Thần có mối quan hệ đi quá giới hạn với con gái của tài xế.
Tối hôm đó, Trình Hi ở lại nhà họ Chu.
Cô luôn thấp thỏm để ý đến gara dưới lầu. Mặc dù ngày thường Chu Cảnh Thần ở biệt thự riêng trong thành phố, nhưng ngày mai anh cũng phải đi xem mắt, rất có thể anh sẽ về nhà cho tiện.
May thay, anh không về.
…
Bà Diệp chọn địa điểm gặp mặt tại Minh Viên trên phố Tây, là một nhà hàng lâu đời với đầu bếp hoàng gia trứ danh, nơi các quý bà và các công tử nhà quyền quý thường xuyên lui tới để thưởng thức những món ăn độc đáo được phục vụ riêng.
Món đặc trưng của nhà hàng là “Tương Bát Tiên”, được đồn là món yêu thích của các quý tộc Bát Kỳ Mãn Châu. Dù thật giả khó phân, nhưng ở tầng lớp thượng lưu, ăn uống không phải chỉ vì món ăn, mà còn vì phong cách và đẳng cấp. Kiếm tiền từ túi họ là dễ nhất.
Đi qua hành lang dài, có sáu phòng VIP. Đèn trong phòng số ba và số bốn đang sáng, cửa đều mở. Phòng số bốn là phòng bà Diệp đã đặt, còn phòng số ba có một đôi nam nữ đang ngồi.
Trình Hi khẽ nín thở.
Ba ngày không gặp, vết răng dưới cằm Chu Cảnh Thần đã hoàn toàn biến mất.
Trên đường tới đây cô đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thật sự nhìn thấy anh, cảm xúc lại không ngừng trào dâng.
Đối tượng xem mắt của anh còn xinh đẹp hơn trong ảnh. Đeo một đôi hoa tai ngọc trai, tóc búi lỏng tự nhiên. Người ta thường nói, chỉ có những cô gái có cuộc sống giàu sang mới có thời gian chăm sóc mái tóc, cũng như việc họ có thể tự chọn cho mình một đôi giày vừa chân.
Ánh mắt Chu Cảnh Thần rất chuẩn xác.
Chỉ qua một tấm ảnh, đã chọn ra được viên ngọc.
“Cảnh Thần…” Bà Chu cao giọng gọi anh.
Anh quay đầu lại, Trình Hi khẽ cụp mắt xuống.
Bốn mắt giao nhau, nhưng lại chẳng nhìn thẳng vào nhau.
Bà Chu vỗ nhẹ vào vai cô, “Đi chào anh Cảnh Thần đi.”
Cô lắc đầu: “Đừng làm phiền anh ấy.”
“Mấy năm nữa chú Chu con nghỉ hưu, người đi trà lạnh, nghỉ hưu rồi thì chẳng còn quyền thế gì nữa. May mà thế lực của Cảnh Thần vững chắc, sau này sẽ quan tâm đến con.”Bà Chu chân thành nói: “Sau khi nó kết hôn, chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà đều là hai vợ chồng quyết định với nhau. Vì vậy, con và chị dâu phải sống tốt với nhau, chị dâu và em chồng bất hòa thì anh Cảnh Thần của con cũng khó xử.”
Đôi vai Trình Hi sụp xuống: “Con nhớ rồi ạ.”
Chu Cảnh Thần lặng lẽ quan sát hai người.
Thân hình của Trình Hi nhỏ nhắn, thắt lưng mảnh mai. Dù bà Chu chăm sóc bản thân rất tốt nhưng cơ thể vẫn hơi đẫy đà, điều này càng khiến dáng vẻ mỏng manh yếu đuối của cô nổi bật hơn. Bộ đồ kết hợp áo trắng và váy đen càng tạo nên ấn tượng mạnh mẽ. Sự hiện diện của cô, dù Chu Cảnh Thần có muốn làm ngơ thì cũng không thể.
Anh đứng dậy, từng bước đi tới, khiến tim Trình Hi run lên từng hồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cô ngửi thấy hương trà gỗ trầm thoang thoảng..
Trong trường Đại học, các nam sinh dùng đủ loại nước hoa và kem dưỡng, từ nồng nàn, tươi mát đến ngọt ngào của hương hoa quả. Thơm thì thơm thật đấy, nhưng ngửi nhiều cũng thấy chán. Riêng Chu Cảnh Thần, cho dù là những sản phẩm bình dân ít ai biết đến, dùng trên cơ thể anh, cũng đều toát ra phong thái quý phái khó tả.
“Trò chuyện lâu chưa?” Bà Chu hỏi anh.
“Mới nói vài câu.”
Hệ thống sưởi ấm trong nhà hàng làm không khí rất ấm áp, khiến cổ họng Trình Hi hơi khô: “Anh Cảnh Thần.”
Chu Cảnh Thần hờ hững đáp: “Lạnh không?”
“Trong xe không lạnh.”
“Bên ngoài lạnh, khoác thêm áo ngoài vào.” Giọng điệu anh như một người lớn đang dạy bảo cô: “Cơ thể con gái yếu đuối.”
Không rõ đây là sự quan tâm thật lòng hay chỉ là màn kịch diễn trước mặt bà Chu, Trình Hi mơ hồ gật đầu.
“Quan hệ chưa chắc chắn, nên con không để cô ấy qua gặp mẹ.” Chu Cảnh Thần quay lại phòng số ba, bà Chu đứng ngoài cửa phòng số bốn, chỉ cách cô gái kia một bức tường.
Cô gái không đi ra, bà Chu cũng không vội vàng.
Cha mẹ của hai bên đều là những nhân vật tầm cỡ, có mối quan hệ trong công việc. Nếu thành đôi thì sẽ là chuyện vui lớn, còn nếu không thành, sau này có hợp tác thì cũng chỉ xem như lần đầu gặp gỡ, tránh làm cô gái kia khó xử.
Bà Diệp ở trong phòng nghe thấy tiếng nói, lập tức ra ngoài chào hỏi.
Trong các buổi tụ họp trong thành phố này, bất kể là phu nhân quan chức hay các phú bà giàu có, đều coi bà Chu là trung tâm.
Mạng lưới giao tiếp của bà Chu rất ổn định. Hai, ba bà vợ nhà giàu hạng hai sẽ tôn vinh một người hạng nhất, xung quanh là hàng chục bà hạng ba lo việc rót trà, điều tiết không khí. Người ở hạng nhất luôn là ngôi sao sáng chói, được tôn kính, nâng niu.
Về phần các bà lớn cùng đẳng cấp với bà Chu, hiếm khi họ xuất hiện cùng một nơi, trừ khi cùng chồng đi tham dự sự kiện, họ phải giả vờ hòa nhã, nếu không sẽ như nước với lửa, khó mà hòa hợp được.
Thực tế, nhà họ Diệp cũng được coi là danh môn vọng tộc bậc nhất, chỉ thiếu một chút quyền lực. Vì thế, địa vị của bà Diệp đương nhiên không thể so được với sự quyền quý của bà Chu.
Nguyên tắc ngầm trong giới: được gọi là “phu nhân”, nghĩa là quyền thế lớn; được gọi là “thái thái”, nghĩa là rất giàu có. Bà Chu được gọi là “phu nhân”, còn bà Diệp là “thái thái”.
Trình Hi đứng ngoài cửa, hương gỗ trầm nam tính từ hành lang bị gió thổi vào, len lỏi từng chút khiến cô ngồi cũng không yên.
Chốc lát, Chu Cảnh Thần quay lại phòng số ba.
Bà Diệp đích thân kéo ghế mời bà Chu ngồi xuống, rồi chăm chú nhìn Trình Hi: “Hi Nhi phải không?”
Trình Hi khẽ cúi người: “Chào dì Diệp.”
Bà Diệp nhìn cô hồi lâu, không nói tốt, cũng chẳng nói không tốt. Trong các cuộc gặp gỡ xem mắt giữa những người có gia thế, hai bên thường tỏ ra kiêu kỳ, không muốn để đối phương nhìn thấu.
“Bá Nam có cuộc họp đột xuất, không thể đến được, nó nhờ tôi gửi lời xin lỗi.” Bà Diệp đặt một tấm ảnh lên bàn: “Tôi có mang theo ảnh của nó.”
Bà Chu đã từng gặp cậu cả nhà họ Diệp, nhưng Trình Hi thì chưa.
Quả thực là một người đàn ông phong độ, khí chất không thua kém Chu Cảnh Thần, nhưng vẫn có nét gì đó khác biệt.
Cậu cả nhà họ Diệp từng là lính chiến đấu trong quân đội, trải qua nhiều năm huấn luyện, làn da dám nắng khỏe khoắn, mái tóc cắt gọn gang, mặc áo khoác da sẫm màu, ánh mắt long lanh nhìn thẳng vào ống kính.
Anh ta toát lên phong thái kỷ luật thép như thể đã ăn sâu vào máu thịt. Đúng chuẩn tuýp đàn ông mạnh mẽ và cứng rắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro