Trèo Cao

Sao Không Gọi N...

2024-12-27 22:26:24

Trình Hi theo Chu Cảnh Thần ra khỏi thang máy, gặp một đôi vợ chồng trung niên ở đại sảnh, họ cố ý dừng lại chờ anh.

Nếu gặp ở trên đường thì không có gì đáng lo, nhưng đây lại là ở khách sạn, lại còn vừa tắm xong, thật dễ khiến người ta phải nghĩ ngợi. Hơn nữa, bà Chu biết anh đang “hẹn hò” với nữ sinh, kết quả lại lộ ra nữ sinh đó chính là cô, chẳng phải là rối càng thêm rối hay sao.

Trình Hi hoảng hốt chạy về hướng ngược lại, Chu Cảnh Thần giữ tay cô lại, “Chạy cái gì?”

“Nếu dì Chu…”

“Càng chột dạ, họ càng tò mò, càng đoán ra thân phận của em, quanh đây có đầy camera, em chạy thoát không?”

Cô lo đến nghẹn ngào: “Anh Cảnh Thần…”

Từ khi Trình Hi trưởng thành, cô đã không còn gọi anh như vậy nữa. Lời vừa thốt ra, gượng gạo và yếu ớt mà mềm mại. Tiếng thì thầm bất lực ấy chứa đựng một cảm giác quyến rũ rất đặc biệt.

Chu Cảnh Thần ôm cô, kéo áo vest che kín phần trên của cô.

Đôi vợ chồng bước đến cười: “Chu tổng.”

“Giám đốc Ngụy.”

Là cấp dưới của Chu Cảnh Thần.

Trình Hi áp sát vào ngực anh, không nhúc nhích.

“Đi công tác à?”

“Giải quyết việc riêng thôi.”

“Tuần sau cậu đi công tác, tài liệu tôi đã chuẩn bị xong, đưa cho trợ lý của cậu rồi.”

“Cảm ơn.” Chu Cảnh Thần khẽ gật đầu.

“Chu tổng có tin vui à?”

Chu Cảnh Thần vốn muốn nhanh chóng rời đi, nhưng khốn nỗi đối phương chưa nói xong, anh bước chậm lại, “Nếu có tin vui, tôi sẽ báo cho giám đốc Ngụy đầu tiên, đáng tiếc không phải là hôm nay.”

Giọng anh trầm thấp vang lên, khiến Trình Hi bất giác cứng đờ người.

Chu Cảnh Thần nhận ra cô không có sức mà bước nữa, cánh tay vòng qua eo cô, vừa kéo vừa đỡ xuống bậc thang, đặt cô ngồi vào ghế sau.

Xe của đôi vợ chồng kia đỗ ngay bên cạnh, chỉ cách có nửa mét. Cửa sổ xe đối diện với Trình Hi, áo vest lại mở ra, góc nghiêng mặt cô lộ ra qua khe hở không được áo che khuất.

Danh tiếng của cậu công tử nhà họ Chu luôn trong sạch, nhưng chuyện tình cảm thầm kín không công khai lại là chủ đề thú vị. Cấp dưới giả vờ không quan tâm đến người phụ nữ trong lòng anh,

Chu Cảnh Thần điều chỉnh lại tư thế ngồi, giữ đầu cô tựa vào bụng mình để vạt áo che kín cô.

“Giám đốc Ngụy, chúng ta không cùng đường.”

Đối phương hiểu ý: “Chu tổng, cáo từ.”

Chu Cảnh Thần kéo cửa kính xe.

Không gian trong xe chật hẹp, anh cảm nhận rõ được hơi thở của Trình Hi nóng hổi. Một bên người anh tê dại, như có thứ gì chạm sâu vào xương tủy.

Chu Cảnh Thần không kìm được mà nhớ lại đêm đó cô khóc nức nở, gọi tên anh, “Chu Cảnh Thần.” Tiếng gọi đứt quãng, nhưng rõ ràng từng chữ. Cơ bắp của anh co thắt, như thể có dòng điện chạy qua.

Chu Cảnh Thần lại mở cửa sổ xe, gió Tây Bắc lạnh giá ùa vào, làm đầu óc anh tỉnh táo hẳn, “Ngồi dậy đi.”

Trình Hi nằm úp lâu nên cổ cô đã sớm đau nhức, nghe vậy liền lập tức ngồi bật dậy, “Họ nhìn rõ tôi rồi sao?”

“Rõ rồi.”

Mặt cô tái mét.

“Dọa em thôi.” Anh bật cười thành tiếng: “Nhát gan.”

Chu Cảnh Thần không hay cười, Trình Hi và anh cũng ít khi gặp nhau, cả năm không thấy anh cười một lần. Lần này, nụ cười lần đầu tiên, chỉ lóe lên trong chốc lát rồi tắt ngúm.

“Anh không sợ dì Chu, nhưng em sợ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Anh cởi áo vest, ném lên ghế lái phụ. Một loạt động tác lộn xộn khiến khóa quần bị bung một nửa, áo sơ mi được nhét vào thắt lưng giờ cũng nhăn nhúm, trông vừa lôi thôi vừa ngang tàng.

“Có gì mà phải sợ.”

Trong xe thoang thoảng một loại mùi đặc biệt, là hỗn hợp mùi mồ hôi và hormone.

“Anh là con trai của Chu gia, nên không sợ.” Trình Hi lau mồ hôi trong lòng bàn tay, “Anh phạm lỗi, cũng không ai dám trách anh.”

“Phạm lỗi gì?”

Đồng tử anh tối đen như mực, tựa như một hồ nước sâu hun hút. Chỉ cần sơ sẩy sẽ bị chết đuối ở trong đó.

Trình Hi không trả lời được.

Đối với Chu Cảnh Thần, sai lầm lớn đến đâu cũng không phải là lỗi.

Nhưng với cô thì khác. Điều cấm kỵ, trái cấm, đều là lỗi. Người ta sẽ cho rằng cô có bụng dạ xấu xa, làm bộ làm tịch giả vờ từ chối. Cho rằng cô chỉ muốn trèo cao, bám víu lấy chỗ dựa quyền lực.

“Sau này chúng ta ít liên lạc, ít tiếp xúc…” Trình Hi quay mặt đi, nửa câu sau còn chưa nói ra đã bị nghẹn lại.

Chu Cảnh Thần nghiêng người về phía trước, đôi môi lướt qua chóp mũi cô. Cô hoảng hốt, ngửa lưng ra phía sau.

“Vừa rồi em gọi tôi là gì?”

Ngón tay Trình Hi bấu chặt vào ghế da, nheo mắt lại. Chu Cảnh Thần cúi xuống, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể đè xuống người cô.

“Sao không gọi nữa?”

Trình Hi không chống đỡ nổi nữa, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.

Nếu cô ngã, Chu Cảnh Thần cũng sẽ ngã theo, rồi cả hai sẽ rơi vào tư thế dây dưa không lối thoát. Giữa ban ngày ban mặt, cả hai đều hoàn toàn tỉnh táo, Trình Hi không đủ can đảm để gần gũi đến mức ấy.

Cô bắt đầu run lên vì mệt.

Chu Cảnh Thần lại vô cùng thản nhiên, vòng eo săn chắc vững vàng phô ra trước mặt cô. Thể lực của anh rất tốt, điều này thể hiện rõ qua sự bền bỉ của anh ở trên giường, minh chứng cho thấy khả năng chịu đựng phi thường của anh.

“Gọi không?”

Anh thật sự nguy hiểm, nguy hiểm đến mức chỉ cần một cái chạm cũng đủ để bùng cháy.

“Anh Cảnh Thần…”

Trước mắt cô là những đường gân nổi rõ trên mu bàn tay anh. Chu Cảnh Thần dựa vào cửa xe, bắp tay rắn chắc ép chặt đến mức làm cô đau nhức.

“Ừm.” Anh giữ nguyên tư thế đầy ám muội đó.

Tài xế ở bên ngoài hút thuốc cách đó không xa, hút một hơi rồi dụi tắt điếu thuốc và lên xe. Chu Cảnh Thần lập tức rời khỏi người cô, như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra.

Ánh nắng xiên vào chiếu lên bờ vai rộng của anh, chiếc áo sơ mi xám phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

Vẫn là sự nguy hiểm nhưng mê hoặc lòng người.

Chu Cảnh Thần đưa cô đến trước cửa công ty thực tập, đưa chiếc túi Kelly qua cửa sổ: “Đừng trả lại nữa.”

Khi Trình Hi cầm lấy quai túi, chiếc Hồng Kỳ L9 cũng lao vút đi cuốn theo một đống bụi mù phía sau.

Thực ra cô cũng rất hiểu tính cách của Chu Cảnh Thần, quà đã tặng đi rồi thì không có chuyện trả lại. Nếu trả lại anh, chẳng khác nào làm mất mặt anh.

Huống hồ, số người nhận được quà từ Chu Cảnh Thần chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu cô không nhận, thì chẳng phải là quá kiêu căng sao.



Trình Hi dành cả cuối tuần để viết hồ sơ đấu thầu.

Tập đoàn mời thầu là công ty hàng không của Chu Cảnh Thần, dự định sẽ sản xuất một lô linh kiện, lợi nhuận ròng rất cao, là miếng mồi béo bở mà các đối thủ trong ngành đang rình rập.

Công ty mà cô thực tập không có nhiều lợi thế, tỷ lệ thắng rất thấp.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sáng thứ Hai, giám đốc chặn cửa thu hồ sơ đấu thầu, yêu cầu mỗi nhân viên cả chính thức và thực tập đều phải nộp một bản: “Có mười sáu công ty tham gia đấu thầu, chúng ta mạnh thứ tám trong tổng số.”

“Vậy thì còn tranh giành gì nữa…”

“Trừ khi bảy công ty đứng đầu bị phá sản…”

Các đồng nghiệp tụ tập lại xì xào than vãn.

“Dùng mối quan hệ thì sao!” Một đồng nghiệp nam đưa ra ý kiến: “Ai quen các lãnh đạo cấp cao của công ty Bắc Hàng không? Dùng mỹ nhân kế, nam nhân kế, hy sinh vì công ty cũng đáng mà.”

“Sếp tổng của Bắc Hàng có tính khí thế nào, mọi người nghe nói chưa?” Giám đốc nghiêm túc nói: “Đám quản lý cấp cao kiếm cơm dưới tay anh ta, ai dám bật đèn xanh chứ?”

Trình Hi không quan tâm, ngồi một góc ăn sáng. Giám đốc gõ lên bàn cô, “Ngày kia cô đi cùng tôi đến công ty Bắc Hàng, một doanh nghiệp mời Chu tổng ăn cơm, anh ta không từ chối, nếu may mắn anh ta nhận lời, nói chuyện trực tiếp có thể sẽ có hy vọng.”

Suýt nữa thì cô bị nghẹn: “Tôi chưa từng tham gia buổi tiệc xã giao nào…”

“Đây là cơ hội tốt để rèn luyện trong công việc, thực tập sinh còn tranh nhau đi đấy!” Giám đốc dặn dò xong thì vội vã rời đi.

Đồng nghiệp nhanh chóng vây quanh Trình Hi: “Bà chị tomboy đó dẫn cô đi ăn với Chu tổng à?”

Biệt danh của giám đốc là “Bà chị tomboy”.

“Cô thật à xui xẻo…chắc chắn là bà chị tomboy lừa cô là mọi người đều tranh nhau đi nhỉ? Thực ra là bà ấy không tìm được người nên mới kéo cô đi… Chu tổng rất nghiêm khắc, đối thủ dùng mỹ nhân kế đủ kiểu, mà anh ta vẫn không bị lừa… Cô gái đó là hoa hậu giao thiệp của các thương gia, không có người đàn ông nào là cô ta không cưa đổ được, thế mà lần đó lại thành trò cười…”

Tâm trạng của Trình Hi bị đồng nghiệp làm cho rối tung lên, cả ngày không tập trung làm việc được. Đến năm giờ chiều mới tan làm, người giúp việc của Chu gia lại gọi điện bảo cô về một chuyến.

Cô gần như kiệt sức sau khi ra khỏi ga tàu điện ngầm.

Chu Cảnh Thần nhét chìa khóa xe Audi A6 vào ngăn phụ của túi Kelly, xe được đem đến tiệm 4S để sơn lại, thay gương chiếu hậu, tuần tới có thể dùng được.

Ở trường Đại học, nữ sinh giàu nhất lái Porsche 911, một cậu em bảnh trai theo đuổi cô ta từ năm nhất đến năm ba, tổ chức lễ tỏ tình rầm rộ đúng vào ngày hội cựu sinh viên. Chu Cảnh Thần đã chứng kiến toàn bộ, hỏi Trình Hi có ai theo đuổi cô không, Trình Hi trả lời qua loa cho xong, anh cũng không hỏi tiếp nữa.

Có rất nhiều người theo đuổi cô, có người chỉ muốn chơi đùa, cũng có người thật lòng.

Tiếc là trong lòng Trình Hi chỉ có một người mà cô không thể với tới.

Cô cũng không muốn dùng người mới thay thế người cũ, vừa không có trách nhiệm, lại không công bằng.

Cho đến bây giờ, cô vẫn chưa có một mảnh tình nào vắt vai.

Trình Hi về đến nhà họ Chu, bà Chu đang ở ngoài ban công cho cá ăn. Cô nhận lấy cốc trà táo đỏ từ người giúp việc, vừa uống một ngụm thì bà Chu chỉ vào hộp quà trên ghế sofa trong phòng khách: “Cho con đó, Hi Nhi, ngày mai đi gặp mặt cậu hai nhà họ Diệp nhé.”

Cô ngậm ngụm trà đó, mặt tối sầm lại.

Bà Chu không nói suông, bà thật sự nghiêm túc.

Trong hộp là một chiếc váy xếp ly màu đen với họa tiết chìm, áo sơ mi vải satin trơn màu trắng.

Bà Chu khá truyền thống, không thích đồ lòe loẹt hay thời thượng, bà muốn sự trang nhã, đứng đắn, phù hợp với gia thế của Chu gia.

Trình Hi thử đồ trước gương, từng đường nét trên cơ thể như được đo tỉ mỉ, ba vòng vừa vặn, không thừa không thiếu một ly, vừa thoải mái lại vừa tôn dáng.

“Cảnh Thần đặt mẫu ở cửa hàng nào thế? Dì cũng muốn đặt một chiếc sườn xám.” Bà Chu cúi xuống kéo vạt váy, “Đầu xuân hội họp nhiều, mặc sườn xám sẽ nổi bật hơn đầm dạ hội.”

Vừa nghe là Chu Cảnh Thần đặt, lòng Trình Hi bỗng ngổn ngang.

Rõ ràng là anh trong lúc say rượu, lại có thể dùng tay đo được số đo của cô.

Là Tổng kỹ sư nghiên cứu máy bay, một chiếc đinh vít cũng không thể sai sót, huống chi là một con người.

“Hi Nhi, tên cửa hàng là gì thế?”

Trình Hi lộ vẻ khó xử, Chu Cảnh Thần chưa bao giờ dẫn cô đến cửa hàng, thậm chí còn chưa từng hỏi số đo ba vòng của cô.

Anh âm thầm chuẩn bị tất cả.

Cô ấp úng: “Con quên rồi…”

Bà Chu bấm số gọi cho Chu Cảnh Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0