Trèo Cao

Cả Hai Đều Rung...

2024-12-27 22:26:24

Xe đi vào khách sạn, Trình Hi theo Chu Cảnh Thần lên tầng.

Phòng hành chính hạng sang nằm ở tầng 33, tầng cao nhất.

Chu Cảnh Thần ngồi xuống cạnh cửa sổ sát đất, ngón tay gõ nhịp nhè nhẹ lên mép bàn.

Nhịp gõ ấy tựa như đang gõ vào trái tim Trình Hi.

Lúc chỉ có hai người, anh luôn giữ vẻ bình thản, còn cô lại không thể che giấu được sự bối rối của mình. Ở phương diện này, quả thực đàn ông thoải mái hơn phụ nữ rất nhiều.

“Tài xế mua sữa đậu nành rồi, em tắm đi rồi ra uống.”

Căn phòng yên tĩnh đến mức nghe rõ cả tiếng kim rơi. Im lặng đến ngột ngạt.

Chu Cảnh Thần nhìn cô một lúc lâu, nhiệt độ trong phòng càng lúc càng cao, anh tháo cà vạt vứt sang một bên: “Đi tắm đi.”

Trình Hi chạy vào nhà tắm, khóa cửa lại, bàn chân cô hơi loạng choạng.

Bầu không khí giữa cô và Chu Cảnh Thần cứ như một sợi tơ mỏng, mơ hồ và khó nắm bắt. Vô tình làm đứt, nó sẽ tuột khỏi tầm tay.

Trình Hi treo áo rét lên tay nắm cửa, vặn vòi sen mới phát hiện không mang khăn tắm. Cô lại mở cửa đi ra: “Trong xe anh có khăn không?”

Chu Cảnh Thần ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, Trình Hi mới nhận ra anh đang nói chuyện điện thoại.

“Con ở cùng cô gái nào à?” Bà Chu nghe thấy liền hỏi.

“Vâng.” Bị bắt tại trận, nhưng anh không phủ nhận.

Từ trước đến nay, bên cạnh Chu Cảnh Thần không có nhân viên nữ, ngay cả trợ lý và thư ký cũng đều là đàn ông, bà Chu biết rõ điều này. Bởi nếu nhân viên nữ tiếp xúc lâu sẽ khó tránh khỏi việc phát sinh tham vọng.

Một khi mạo hiểm ra tay với anh, mục tiêu chắc chắn sẽ một bước lên mây, dựa vào đứa con để trở thành Chu phu nhân. Khi ấy không đơn giản chỉ là chuyện tiền bạc nữa rồi.

Đầu dây bên kia im lặng hồi lâu.

“Con đang ở đâu?”

“Khách sạn.”

“Không về nhà con à?”

“Không.”

“Coi như con vẫn có chừng mực.”

Dường như bà Chu đã chuẩn bị tâm lý từ trước. Anh bận rộn với công việc nên thờ ơ với mọi thứ, nhưng dù sao cũng đang ở độ tuổi sức sống dồi dào, thỉnh thoảng có một, hai đêm buông thả cũng là chuyện bình thường.

“Làm nghề gì?”

Chu Cảnh Thần bắt chéo chân, tay vuốt vuốt nếp gấp trên quần: “Nữ sinh.”

Trình Hi sợ đến nín thở, cô sợ bà Chu lại nghe thấy bất kỳ âm thanh nào từ cô.

“Thành niên chưa?”

“Hai mươi.”

Bà Chu đang ở trong trung tâm thương mại, có chương trình quảng cáo mỹ phẩm, tiếng ồn rất lớn: “Cô gái kia đã đồng ý gặp mặt rồi.”

“Mẹ sắp xếp thời gian đi.”

Thái độ của Chu Cảnh Thần vừa không mong đợi, vừa không bất mãn, mọi chuyện đến đâu thì đến, anh bình thản chấp nhận.

Bà Chu suy nghĩ một hồi: “Vậy hai ngày nữa được không?”

Anh chỉ “Ừ” một tiếng.

“Con phải chú ý giữ chừng mực đấy.” Bà Chu không muốn mọi chuyện rắc rối thêm: “Phải bù đắp cô gái kia cái gì, thì cứ bù đắp thật nhiều, đừng để thiếu. Điều tối kỵ nhất là dây dưa, con phải giải quyết dứt điểm ngay lập tức, từ nay không còn liên quan gì nữa.”

Chu Cảnh Thần bình tĩnh tắt điện thoại, nhìn Trình Hi, “Ở trong túi trên đầu giường.”

Thảo nào khi nãy anh xách một cái túi từ cốp xe vào, hóa ra là khăn tắm.

Khá chu đáo. Biết cách chăm sóc phụ nữ, chu đáo không phóng túng, muốn tiền có tiền, muốn ngoại hình có ngoại hình, không có người phụ nữ nào là không thích.

“Đồ dùng của khách sạn không sạch sẽ.” Chu Cảnh Thần nhìn cô bằng ánh mắt mơ hồ: “Em bị bệnh, tôi cũng gặp rắc rối.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trình Hi thấy lỗ tai mình lùng bùng, chẳng nghe được gì cả.

Ẩn ý của Chu Cảnh Thần đã rõ ràng lắm rồi.

Chỉ cần là thời điểm thích hợp và cả hai đều rung động, anh sẽ không gạt bỏ mối quan hệ cấm kỵ nguy hiểm này.

“Chọn ngày gặp mặt chưa?”

“Chọn rồi.”

Trình Hi mân mê cái khóa túi đựng khăn, trong đầu hiện lên gương mặt xinh đẹp đầy quyến rũ của cô gái kia, “Anh thích phụ nữ đẹp à?”

“Không thì gì?” Chu Cảnh Thần xoay xoay điện thoại, màn hình lúc sáng lúc tối theo mỗi lần chạm của ngón tay cái, “Em thích đàn ông xấu à?”

Trình Hi kéo mạnh cái khóa, làm nó bật tung ra, không kéo lại được. Cô đành lấy tay che đi chiếc khóa hỏng.

“Đẹp là điều quan trọng, nhưng không phải là quan trọng nhất.” Chu Cảnh Thần tựa lưng vào ghế sofa.

Trình Hi buông thõng cánh tay: “Gia thế mới là quan trọng nhất.”

“Em nghĩ thế à?”

Cô hơi nghiêng người sang một bên.

Chu Cảnh Thần ngồi ngược sáng từ cửa sổ sát đất, ánh sáng bị tấm rèm mỏng chặn lại, khiến khuôn mặt anh bí ẩn vừa khó đoán.

Trình Hi nhẹ nhàng bước vào phòng tắm.

Chu Cảnh Thần duyệt xong chồng tài liệu cuối cùng, ngửa đầu vận động vai và cổ cho thoải mái.

Ánh mắt anh vô tình lướt qua, thấy Trình Hi thả tóc, cô đang phơi khăn. Cổ chân trắng mịn, thon dài của cô đã hết bầm, đeo một chiếc lắc bạc có chiếc chuông nhỏ xinh, trông như những mầm măng non mà anh rất thích ăn.

Quả thực là một sự quyến rũ không thể diễn tả được.

Chu Cảnh Thần đứng dậy, cởi áo sơ mi, xương quai xanh đỏ ửng đầy mê hoặc. Anh quay người, sống lưng chuyển động mạnh mẽ, anh đặt thắt lưng lên sofa.

Phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào. Nước được bật lên ở mức lớn nhất.

Trình Hi lật xem cuốn tạp chí du lịch quốc tế của khách sạn để giết thời gian.

“Khăn tắm.” Chu Cảnh Thần gọi cô.

Cô bước đến gần: “Hết khăn mới rồi.”

Tiếng nước chảy từ vòi sen rất lớn, át đi giọng nói của người đàn ông: “Cái em vừa dùng.”

Giống như gợi dây đàn căng hết cỡ, cô không tự chủ được khẽ run lên.

“Trình Hi?” Chu Cảnh Thần lại gọi.

Cô nắm chặt chiếc khăn ướt phơi trên giá, mở cửa hé ra ba phần, hơi nước mờ mịt xộc cả lên mặt cô. Chu Cảnh Thần thò tay ra, nước từ cánh tay thon gầy của anh từ từ chảy dọc xuống theo đường cong cơ bắp săn chắc.

Cầm lấy chiếc khăn, anh tiện thể nắm lấy tay cô.

Không giống với lúc nắm tay cô để sưởi ấm ở trong xe kia, lúc này anh là đàn ông cô là phụ nữ.

Một người đàn ông cởi trần, cơ thể nóng rực.

Cô rụt tay lại giấu ra sau lưng.

Qua lớp cửa kính mờ mờ, đường nét cơ thể Chu Cảnh Thần lộ ra mạnh mẽ và cuốn hút.

“Dép.”

Trình Hi đi ra cửa, lấy một đôi dép mới đưa cho anh.

Trong phòng đầy hơi nước, ngột ngạt đến mức cô gần như không thở nổi.

“Còn cần gì nữa không?”

Chu Cảnh Thần nhận lấy đôi dép, “Không cần.”

Trình Hi rời đi như trút được gánh nặng

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mười phút sau, tài xế mua đồ ăn sáng về, còn đưa cho cô một chiếc hộp giấy hình vuông: “Là đồ của Chu tổng.”

Cô đặt lại nguyên xi lên chồng tài liệu vừa được ký duyệt.

Trước khi tài xế rời đi, Chu Cảnh Thần hé cửa nói vọng ra: “Tiểu Dương, đưa cho tôi.”

Trình Hi cầm một cốc sữa đậu, “Tài xế đi rồi, anh cần gì?”

Tiếng nước chảy trong phòng tắm ngừng lại, vang lên giọng nói rõ ràng của anh: “Có cái hộp không?”

“Có.”

“Đưa tôi.”

Nhãn mác của chiếc hộp quét qua cổ tay, theo phản xạ, Trình Hi nhìn xuống, là quần lót nam, chất liệu cotton kháng khuẩn. Một cái tam giác, một cái boxer.

Lòng cô rối bời.

Chu Cảnh Thần, khí chất nghiêm nghị và đúng mực, cũng có một mặt khác không ai biết, đầy dục vọng và hoang dại.

Với vóc dáng của anh, quần tam giác không phù hợp chút nào, nó quá nhỏ. Nếu xảy ra phản ứng, ngay cả quần boxer cũng khó mà chịu nổi.

Anh mặc quần xong, vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, “Em đang nghĩ gì thế?”

Trình Hi luống cuống như bị bắt quả tang: “Nghĩ đáp án bài kiểm tra hôm qua.”

“Nói dối.” Ánh mắt Chu Cảnh Thần như chiếc móc câu, thâm sâu khó đoán, đăm đăm nhìn cô như muốn kéo tâm trí cô dậy sóng.

“Tài xế mua nhầm, tôi chưa từng mặc loại đó.”

Trình Hi cúi đầu, không trả lời.

“Chật quá sẽ bị bó.”

Anh lấy khăn ấm đắp mặt, thư giãn tinh thần. Đây là chiếc khăn mà cô dùng lúc tắm.

Nhìn dáng vẻ anh vùi mặt vào chiếc khăn, cô bất giác liên tưởng đến cảnh tượng khác, xấu hổ đến mức đỏ bừng cả mặt.

“Anh…” Cô muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

“Em thích không?” Chu Cảnh Thần ngắt lời.

Cô sững sờ.

“Từng thấy đàn ông mặc chưa?”

Cô lắc đầu, rồi lại gật.

“Thấy ở đâu?”

Ánh đèn dìu dịu chiếu vào Chu Cảnh Thần, trông anh cũng dịu dàng hơn ngày thường rất nhiều.

Trình Hi thành thật đáp: “Ở bể bơi.”

Chu Cảnh Thần kẹp lấy một lọn tóc dài của cô, vuốt qua vành tai, để cả khuôn mặt cô hiện rõ dưới ánh đèn.

“Biết bơi không?”

Lần này cô thật thà lắc đầu: “Không biết.”

“Tôi dạy em.” Chu Cảnh Thần khẽ chạm vào dái tai cô, ngón tay anh có một lớp chai sần, không dày cũng không mỏng, hơi thô thô, dấu vết để lại từ những năm tháng làm việc và rèn rũa.

Mỗi nơi anh chạm tới đều trở nên vô cùng nhạy cảm, khiến trái tim Trình Hi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lát sau, Chu Cảnh Thần mở lòng bàn tay ra, là một chiếc kẹp tóc gắn ngọc trai.

“Qúa cẩu thả.”

Cô quên gỡ chiếc kẹp tóc khi gội đầu, để nó rối lẫn vào tóc mà không hề hay biết.

“Cảm ơn anh.”

Trình Hi cài lại lọn tóc lòa xòa. Chiếc kẹp nhỏ với viên ngọc trai nhỏ tròn trịa và tinh xảo. Trán cô cũng nhỏ. Chu Cảnh Thần lại nhìn xuống chiếc lắc bạc có chuông nhỏ trên chân cô, có một luồng tê dại chạy dọc sống lưng.

Đáy mắt anh thoáng ẩn hiện một trận sóng ngầm.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0