Trèo Cao

Bị Vu Khống

2024-12-27 22:26:24

Chung Văn ham hư vinh lại độc miệng, không chịu nổi khi thấy các cô gái khác sống tốt hơn mình. Trình Hi lười cãi vã với cô ta, lặng lẽ đi vào ký túc xá.

Chung Văn bị bẽ mặt, đá vào thùng rác trong góc tường để trút giận.

Trong phòng ký túc xá, An Nhiên thở hổn hển sau buổi tập thể dục nhịp điệu: “Chủ nhiệm khoa báo tiết mục của cậu rồi, cậu sẽ biểu diễn một điệu múa solo tại lễ tốt nghiệp."

Trình Hi lôi chiếc áo lót trong túi áo ra, giấu xuống dưới gối: “Không múa.”

“Các nữ sinh tranh nhau vị trí trung tâm sân khấu, vậy mà cậu không múa sao?” An Nhiên cuộn tấm thảm tập lại, dựng nó ở góc ban công, “Nghe nói anh Chu tự tay chỉ định.”

Trình Hi khựng lại, cô nắm chặt lấy chiếc gối.

Bao năm qua, Chu Cảnh Thần chưa từng xem cô múa. Chỉ nhớ là cô biết múa.

Hôm đó trong bồn tắm, anh ép cô thử những động tác khó, ngay cả anh là người dẫn dắt nhưng cũng phải chật vật, trong khi ấy cô lại rất dễ dàng tiếp nhận.

Cô có nền tảng vũ đạo, cơ thể dẻo dai như một sợi mì. Dẫu còn non nớt, nhưng không có tư thế nào là cô không kiểm soát được cả.

“Anh Chu còn đặc biệt đến xem bảng ảnh của sinh viên xuất sắc, rồi hỏi thăm về cậu đấy.” Buổi chiều An Nhiên có hẹn, cô ngồi trên ghế trang điểm.

“Anh ấy hỏi gì?” Trình Hi không kiềm được sự tò mò.

“Hỏi thành tích học tập của cậu, quan hệ với bạn bè có tốt không. Lạ thật đấy, hiệu trưởng cứ tưởng anh ấy quen cậu, nhưng anh ấy bảo là không quen, chỉ là tiện hỏi thôi.”

Lồng ngực Trình Hi như bị thủng một lỗ, như bị khoét ra một mảng máu thịt.

Cô chưa từng kể với ai về mối quan hệ của mình với Chu gia.

Ngay cả khi bà Chu có ý muốn chào hỏi hiệu trưởng và nhờ quan tâm đến cô hơn, cô cũng từ chối. Cô đỗ vào trường là nhờ điểm số, không muốn bản thân trở thành người dựa vào mối quan hệ.

Nhưng bây giờ Chu Cảnh Thần lại phủi tay như chưa từng quen biết, khiến cô bừng tỉnh.

Phụ nữ có thể vì lên giường mà phụ thuộc vào tình yêu hơn, còn trong mắt đàn ông, chỉ là tình yêu qua đường. Không cần thiết phải bộc lộ, cũng không đáng để gánh chịu rủi ro.

Buổi sáng, Trình Hi thi xong, cô về ký túc xá nằm cả chiều. Lúc chạng vạng, Chung Văn lạch cạch dọn dẹp tủ quần áo. Trình Hi im lặng không lên tiếng, Chung Văn tưởng cô ngủ rồi, rón rén lục ngăn kéo tủ của cô.

Trình Hi chẳng có món đồ quý giá nào, cái túi xách kia cũng trả cho Chu Cảnh Thần rồi, nên cô không khóa ngăn kéo.

Chung Văn nhẹ nhàng kéo, ngăn kéo mở ra.

Bên trong có một hộp trang sức hình vuông, đựng một sợi dây chuyền vàng 18K trị giá ba nghìn tệ, ngoài ra còn có mấy chiếc vòng tay và kẹp tóc mua ở chợ trên phố.

Chung Văn khinh thường cười rồi leo lên giường, gọi video với anh chàng "lốp dự phòng": “Em đoán cái túi kia là giả thôi, gã đàn ông đó lừa cô ta. Con bé đó lại chưa từng trải đời, không phân biệt được hàng nhái. Hoặc là cô ta thuê đấy, chẳng phải dạo này có rất nhiều quý cô giả danh hay sao? Thuê túi, thuê xe sang, thuê phòng khách sạn năm sao, ghép nhóm chụp ảnh sống ảo rồi đăng lên mạng khoe mẽ.”

Lúc này, Trình Hi tắt đèn ngủ trên đầu giường. Chung Văn sững người, lập tức im bặt.



(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đêm đông ở miền Bắc dài lê thê, bảy giờ sáng trời vẫn còn lờ mờ. Trình Hi đang ngủ say, An Nhiên đạp vào thang giường, chọc mạnh vào người cô: “Trình Hi! Trong nhóm lớp có tin đồn về cậu đấy!”

Cô trở mình, An Nhiên giơ màn hình điện thoại ra trước mặt cô: “Cậu yêu đương với ông chú già à?"

Trình Hi mơ màng, ngơ ngác: “Ông chú già nào?”

“Chung Văn tung tin, cậu bước xuống từ một chiếc xe sang, người đàn ông hơn năm mươi tuổi rồi, đầu hói, bụng phệ, răng vàng khè, dùng túi Hermes giả để lừa sắc cậu.”

Tin như sét đánh ngang tai khiến Trình Hi tỉnh ngủ, cô vội khoác áo phao xuống nhà ăn tìm Chung Văn.

Lớp tài chính có tiết học buổi sáng, một nửa lớp đang ăn sáng. Mấy người ngồi tụm lại một bàn, rì rầm bàn tán.

Trình Hi vừa xuất hiện, mọi người đồng loạt im lặng.

“Chung Văn đâu? Cậu ấy tắt máy rồi!”

Cả đám lắc đầu nguầy nguậy.

Trình Hi lại tìm đến cô quản lý ký túc xá, được biết lúc hơn sáu giờ, Chung Văn được một chiếc BMW 7 của Học viện âm nhạc bên cạnh đón đi trượt băng ở Nguyệt Lượng Loan.

Cuối tuần nào Chung Văn cũng ở ngoài trường, nếu không đi ngăn cô ta lại, thì chỉ đợi đến thứ Hai, tin đồn không biết sẽ được lan truyền thành thế nào nữa.

Trình Hi bắt một chiếc taxi chạy thẳng đến Nguyệt Lượng Loan.

Sân trượt băng không có nhiều người lắm, Chung Văn đang ôm ấp tình tứ với một anh chàng đi giày thể thao AJ, mặc áo khoác LV, cạnh quầy bán khoai lang nướng ven đường. Trình Hi xuống xe, chạy thẳng vào cổng sắt, túm lấy Chung Văn: “Cậu nói linh tinh cái gì trong lớp thế? Cậu ngứa miệng à?”

Chung Văn có bạn trai là những gã giang hồ, có cả những công tử con nhà tài phiệt. Cô ta quen thói kiêu căng, Trình Hi công khai khiến cô ta bị mất mặt. Cô ta tức giận: “Cậu không có bố mẹ, không phải có đàn ông nuôi thì ngồi được trong xe sang à? Cái túi Hermes fake cũng phải bán mấy nghìn tệ, cấu lấy đâu ra tiền?”

Bạn bè cô ta cũng hùa theo cười ầm lên.

Trình Hi không biết giải thích thế nào, lại không chịu được việc bị vu khống, đẩy mạnh Chung Văn một cái: “Chuyện không liên quan đến cậu, đừng có bịa đặt! Lo cho bản thân cậu đi, dịp Giáng Sinh cậu ở ký túc xá nói chuyện nhạy cảm với du học sinh người Anh, bạn trai cậu có biết không?”

Chung Văn tức giận vung tay lên định tát, đột nhiên có tiếng còi xe vang lên bên đường.

Tài xế của Chu Cảnh Thần đứng ngoài sân băng, chiếc Hồng Kỳ L9 đen bóng loáng đang bật đèn cảnh báo nguy hiểm.

“Cô Trình, tôi đưa cô đi học.” Ánh mắt tài xế sắc lạnh nhìn quanh một lượt, uy hiếp đám người đó, ai biết điều thì im lặng.

Tài xế là một cựu cảnh sát đặc nhiệm, chuyện đánh nhau với đám đông chẳng là gì, là người mà Chu Hoài Khang tự tay tuyển chọn. Thế hệ trước, Chu gia có một người con trai và ba người con gái, Chu Hoài Khang là con trai duy nhất. Đến Chu Cảnh Thần thì chỉ có một cậu con trai. Là con trai duy nhất trong nhà, mọi việc từ ăn uống đến sinh hoạt hàng ngày đều rất thận trọng, sợ bị người khác hãm hại.

Thân thủ của Chu Cảnh Thần cũng không phải dạng vừa, từ nhỏ đã được huấn luyện, đánh hai ba người một lúc chẳng có gì khó.

Trình Hi không ngờ hôm nay anh lại đi qua Nguyệt Lượng Loan, lúc này cô đang nắm chặt cổ áo Chung Văn thì buông ra.

“Chung Văn, tôi không động đến cậu, sau này cậu đừng bôi nhọ tôi nữa.” Cô lạnh lùng quay người bỏ đi.

Một anh chàng trong nhóm có hiểu biết nhiều, nhận ra lai lịch của chiếc xe kia, tốt bụng nhắc nhở Chung Văn: “Cậu biết gia thế của cô ấy không? Đừng đối đầu với cô ấy nữa.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Cô ta có gia thế quái gì chứ! Bố cô ta đi ngoại tình, mẹ cô ta tức phát điên rồi.”

“Bạn trai cô ta là một ông già thật à?” Anh chàng không tin, “Ngộ nhỡ tin tức của cậu sai, chúng ta sẽ gặp rắc rối to đấy! Chủ xe Hồng Kỳ L9 đấy, bố tôi cũng không dám đụng vào đâu, cả thành phố chỉ có 7 chiếc thôi.”

Chung Văn cũng chỉ là đoán mò, không có căn cứ gì, lập tức á khẩu không nói được gì.

Trình Hi đến phía sau chiếc Hồng Kỳ, Chu Cảnh Thần mặc bộ vest sang trọng, sơ mi xám, thắt cà vạt, tóc cắt gọn gàng, sống mũi cao, mắt đeo kính bảo vệ gọng vàng.

Một tay anh cầm bản thiết kế, tay kia day day thái dương, có vẻ như đã họp suốt đêm, nhìn qua cũng thấy là đang rất mệt mỏi.

Trình Hi run lập cập vì lạnh, lòng bàn tay lại toát mồ hôi, cô lau lau vào khăn quàng cổ, can đảm lên tiếng trước: “Sao anh lại ở đây?”

Chu Cảnh Thần tháo kính, xoa sống mũi: “Lên xe đi.”

Trình Hi cúi người chui lên xe, trong xe có hơi ấm, chẳng mấy chốc lông mi và lông mày của cô đã bắt đầu đọng lại những giọt nước.

“Giỏi thật đấy.” Chu Cảnh Thần gập bản thiết kế lại, mắt nhìn cô, không vui cũng không giận.

Cô im lặng lau nước trên mặt. Chu Cảnh Thần đưa cho cô một chiếc khăn tay. Chiếc khăn tay có nền trắng, thêu hình trúc xanh. Là thêu tay thủ công.

Anh thích cây thông và cây trúc, trong sân sau ở nhà riêng cũng trồng trúc cảnh và thông lùn. Giống như con người anh, thanh cao, kỷ luật và đầy kiên nhẫn.

“Tại sao không động thủ?”

Giọng anh dịu lại, Trình Hi cũng không cứng đầu nữa: “Chung Văn tung tin đồn.”

Chu Cảnh Thần là người thông minh, không tiếp tục hỏi nữa.

Viền mắt cô đỏ ửng vì lạnh, đầu mũi cũng đỏ, trông thật đáng thương, Chu Cảnh Thần nắm lấy tay cô, xoa xoa để làm ấm. Trình Hi rút tay ra nhưng không được.

Anh nắm tay cô cả đoạn đường.

Khi dừng đèn đỏ ở ngã tư, Chu Cảnh Thần bảo tài xế lái xe đến khách sạn.

Trình Hi cứng đờ người: “Đến khách sạn làm gì?”

Lần đầu tiên của họ cũng là xảy ra ở khách sạn. Chu Cảnh Thần lúc đó cuồng nhiệt và bá đạo, vừa khiến Trình Hi cảm thấy lạ lẫm, vừa khiến cô cảm thấy lúng túng.

Cô chẳng thể hình dung được những cảm giác khó tả đó. Từ sợ hãi, đến say mê, rồi đến sa ngã. Cô bị anh làm cho say mê đến mơ màng.

Trình Hi hiểu rằng, loại cảm giác cuồng loạn này, một khi đã nếm thử thì sẽ bị nghiện.

“Tắm nước nóng thôi.” Chu Cảnh Thần biết cô đang nghĩ sai, “Tránh cảm lạnh.”

Cô thả lỏng lưng, căng thẳng ban nãy cũng dần biến mất.

“Tôi cũng tắm, để thư giãn.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0