Trèo Cao

Bị Kẹt Ở Trong...

2024-12-27 22:26:24

Buổi tối Trình Hi không có khẩu vị, chỉ ăn một bát cháo. Bầu không khí giữa bà Chu và Chu Cảnh Thần có chút căng thẳng.

Chọn vợ thì phải chọn người đức hạnh. Mặc dù bà Chu khá thoáng, nhưng việc Chu Cảnh Thần không chọn con dâu đúng ý bà nên cũng ít nhiều khiến bà cảm thấy thất vọng.

Bà Chu muốn thuyết phục thử, anh đặt đũa xuống, lập tức rời khỏi bàn.

Phòng của Chu Cảnh Thần ở cạnh phòng của Trình Hi, là một căn phòng riêng biệt, có phòng làm việc bảo mật bên trong.

Khi anh đi ngang qua, phòng của Trình Hi không đóng cửa. Bên trong vang lên bản nhạc giao hưởng phương Tây, cô đang nằm sấp trên chăn, nhặt dây sạc rơi dưới khe hở đầu giường. Hai chân đan chéo, kẽ nhấc lên, mép váy để lộ đường viền quần lót màu tím, ôm sát đùi nắng nõn.

Chu Cảnh Thần nuốt khan, nhìn đi chỗ khác.

Sau khi tắm, anh cầm một túi đồ đi ra ngoài, gõ cửa.

“Ngủ chưa?”

Trình Hi ngẩn cả người. Là Chu Cảnh Thần.

Cô ngồi dậy: “Có việc gì à?”

“Trả đồ cho em.”

Tim Trình Hi đập thình thịch: “Anh treo ngoài cửa đi.”

Bên ngoài không có động tĩnh, một lát sau, giọng Chu Cảnh Thần nhỏ hơn: “Là đồ lót.”

Mặt cô nóng bừng, nhanh chóng mặc áo ngủ vào rồi mở cửa.

Đối diện là cầu thang, bà Chu đang xem tivi ở tầng một, hễ mà ngẩng đầu là nhìn thấy ngay. Rõ ràng Chu Cảnh Thần cũng nhận ra điều này, anh nắm tay cô, nhẹ nhàng đẩy vào phòng rồi đóng cửa lại.

Trình Hi bất giác thấy chột dạ, kéo tay anh ra: “Anh mau đi đi.”

Sức lực giữa nam và nữ quá chênh lệch, cô kéo mãi mà anh chẳng hề nhúc nhích.

“Đồ lót giặt sạch rồi.” Đèn bàn sáng lờ mờ, trong ánh sáng mờ ảo ấy, hơi thở Chu Cảnh Thần nằng nặng.

Lúc anh cúi xuống, chiếc áo sơ mi ôm sát lồng ngực, tấm lưng cong lên lộ rõ phần xương rắn chắc, thân hình vừa vặn, không quá đô con. Mùi sữa tắm nam thoang thoảng tỏa ra.

Đầu ngón tay Trình Hi chạm vào đồ lót, thấy nóng như lửa, dường như có thể đốt cháy cả tay cô.

“Chân đã bôi thuốc chưa?”

Cô căng thẳng đến mức co rụt cả ngón chân lại: “Dì Chu đang ở dưới lầu.”

“Em bôi thuốc xong, tôi sẽ đi.”

Trình Hi ngồi xuống, kéo ống quần lên. Cô không thích ngủ trên giường cao nên ngủ dưới đệm. Lúc này Chu Cảnh Thần đứng nhìn, bóng anh bao trùm lấy cô, có một loại áp đảo không thể nào trốn thoát được.

Cô tháo băng, dùng ngón tay cái tán đều thuốc mỡ.

“Thuốc gì vậy?”

“Tiêu sưng tan máu bầm.”

Chu Cảnh Thần thản nhiên: “Bôi lên chân cũng được à?”

“Cũng được…”

Đó là thuốc của anh mua.

Trình Hi chỉ bôi một chút rồi ném vào ngăn kéo tủ.

“Còn khó chịu không?”

Cô không rõ anh đang hỏi về điều gì, chỉ lúng túng đáp lại: “Không khó chịu nữa.”

“Hi Nhi?” Lúc này bà Chu ở ngoài cửa gọi cô.

Ngay sau đó, đèn trong phòng tắt ngúm.

Bóng tối đột ngột bao trùm, Trình Hi hoảng loạn: “Chu Cảnh Thần ...”

Anh phản ứng nhanh nhẹn, đưa tay bịt miệng cô lại.

“Hi Nhi, sao lại tắt đèn rồi?”

Bỗng cửa bị đẩy vào, Trình Hi vội hét lên: “Dì Chu! Con không mặc đồ.”



Bà Chu bật cười, biết cô hay ngại nên lùi ra.

“Ý của chú Chu con là, nhân lúc chú có nhiều mối quan hệ tốt, tìm cho con một người đàn ông có gia thế tốt. Đàn ông tốt không phải lúc nào cũng có, nếu không cùng tầng lớp rất khó tiếp cận được.”

Chu Cảnh Thần im lặng đứng cạnh giường, nhìn chằm chằm vào cánh cửa khép hờ. Có lẽ là quá tối, sắc mặt anh cũng tối đi.

Hồi lâu, anh cúi xuống, chống hai tay xuống giường bên cạnh cô: “Đừng lên tiếng.”

Một luồng khí nóng ẩm phả vào tai cô, Trình Hi không khỏi nổi da gà, mặt kề sát mặt anh.

Bà Chu lắng nghe một lát rồi nói tiếp: “Là cậu con trai thứ hai nhà họ Diệp, tốt nghiệp Đại học Công an, có công việc ổn định, hơn con sáu tuổi, nhân phẩm tốt, tiền đồ sáng lạn, chú Chu con rất vừa ý.”

Nhà họ Diệp thuộc dòng dõi danh giá trong thành phố, thuộc thế hệ lão thành cách mạng.

Đời thứ ba sinh được hai người con trai, con cả nổi tiếng hơn, cùng ngành với Chu Cảnh Thần. Chính vì nhà họ mà ngành Hàng không vũ trụ đã thu hút đông đảo sinh viên, trước đây ngành khoa học kỹ thuật thường chỉ có con trai, bây giờ đã có rất nhiều nữ sinh đăng ký học.

Cậu con trai thứ hai nhà họ Diệp thì ngược lại, kín tiếng hơn nhiều.

“Con đồng ý không?”

Đôi mắt Chu Cảnh Thần sâu thẳm, như một cái hố đen không thấy đáy.

Trình Hi run rẩy đối diện ánh mắt anh. Chỉ còn thiếu chút nữa là anh đã hôn cô.

“Năm ba thực tập nhiều, sang năm hẵng tính ạ.”

Cô không đối phó được tình cảnh nguy hiểm này, Chu Cảnh Thần nhắc cái gì, cô nói lại cái đó: “Nói em buồn ngủ rồi, muốn đi ngủ.”

Một lúc sau, Chu Cảnh Thần đi ra, xác nhận bà Chu đã đi khỏi hành lang, anh quay đầu lại, nhìn Trình Hi một cái rồi rời đi.

Cửa mở rồi lại đóng, Trình Hi như vừa được vớt từ dưới nước lên, cả người ướt đẫm mồ hôi. Cô hoàn hồn, cầm lấy túi đựng đồ lót. Mùi hương tươi mát và quyến rũ, đậm chất nữ tính. Có lẽ anh đã cố tình mua loại dành riêng cho nữ, hoặc… chỗ anh ở, đã bắt đầu chuẩn bị đồ dùng cho phụ nữ.

Trình Hi thất thần một lúc lâu, gấp gọn đồ lót rồi nhét vào túi áo khoác.



Sáng hôm sau, bà Chu tự tay nấu món pudding đậu mặn và xíu mại mà Trình Hi thích ăn.

Bà Chu không chỉ nấu ăn giỏi mà EQ cũng rất cao, cách bà kiểm soát chồng thực sự cao tay. Không ít những quý bà giàu có đã tìm bà để học hỏi kinh nghiệm, làm thế nào để đối phó những “bông hoa dại” ở bên ngoài, khiến chồng một lòng vì gia đình.

Bà chưa bao giờ khoe mình, chỉ khen Chu Hoài Khang là người có trách nhiệm, là một người chồng tốt và là một người cha tuyệt vời. Danh tiếng của Chu Hoài Khang trong giới thượng lưu được coi là một nhân vật trong sạch, và công lao của bà Chu là không thể thiếu.

Trình Hi xuống nhà, không lâu sau Chu Cảnh Thần cũng đi xuống.

Anh vừa mới dậy, tóc còn chưa được chải, lòa xòa chẳng ra hình dạng gì. Giọng mũi khàn khàn, râu cũng chưa kịp cạo, từ cằm đến thái dương toát lên sắc xanh, vô cùng quyến rũ.

Trình Hi tiếp tục cúi đầu uống canh.

Bà Chu vừa múc cháo trong nồi vừa nói: “Nếu con không hợp với cậu hai nhà họ Diệp, vậy nhà họ Lý thì sao? Cuối tuần bà Lý hẹn dì đi uống trà, con đi cùng nhé.”

“Dì Chu, học kỳ này con bận lắm, để nghỉ hè đi ạ.”

“Nghỉ hè à…” Bà Chu tính ngày, “Tháng Năm Lý gia sẽ chuyển công tác vào Nam, gặp càng sớm càng tốt.”

Trình Hi sững người: “Dì muốn con cũng vào Nam ạ?”

Bà Chu cười: “Nếu con nhớ nhà, nhớ dì và chú Chu con, con có thể quay về bất cứ lúc nào.”

Đầu óc Trình Hi trống rỗng.

Có thể là bà Chu đã phát hiện ra điều gì rồi chăng? Nên mới nóng lòng muốn dập tắt ngọn lửa này, tránh những rắc rối về sau.

Cô nắm chặt chiếc thìa, cảm thấy đồ ăn thật nhạt nhẽo vô vị.

“Con thực tập ở đâu?”

Trình Hi nuốt miếng lòng trắng trứng trong miệng: “Ở công ty của nhà bạn học con.”

“Tăng lương rồi nhỉ? Cái túi con đeo không rẻ.”

Cô bừng tỉnh. Thì ra không phải là bà Chu nghi ngờ cô và Chu Cảnh Thần, mà là nghi ngờ cô ham tiền, bán rẻ bản thân.”

“Cái túi đó…là hàng nhái ạ.”

Bà Chu nửa tin nửa ngờ. Hàng thật và hàng giả, bà phân biệt được.

Rõ ràng là hàng thật.



Có điều, không loại trừ khả năng không nhìn kỹ, nên nhìn nhầm.

Chu Cảnh Thần đánh răng rửa mặt xong, cầm lấy chiếc áo khoác từ người giúp việc rồi đi vào phòng ăn: “Thực tập hay đi học?”

Trình Hi như nắm được cọng rơm cứu mạng, vội vàng đứng dậy: “Có bài kiểm tra ạ.”

“Kiểm tra gì?”

“Đầu tư chứng khoán.”

Anh hỏi thăm qua loa rồi giơ tay xem đồng hồ: “Đi cùng đi.”

Bà Chu ngăn lại: “Mẹ và Hi Nhi còn chưa nói chuyện xong.”

“Con đến tập đoàn, tiện đường đưa cô ấy.”

Chu Cảnh Thần là kiểu người đã nói là làm. Trong công việc, không ai dám cãi lời anh. Ở nhà, anh biết suy nghĩ cho đại cục, trừ việc hôn nhân, những chuyện nhỏ khác thì vợ chồng Chu Hoài Khang đều nghe theo anh.

Trình Hi đội mũ xong, chào tạm biệt bà Chu rồi đi theo Chu Cảnh Thần ra sân.

Hôm nay anh không lái chiếc Hồng Kỳ L9 mà đổi sang một chiếc xe màu bạc. Trình Hi không biết thương hiệu, chỉ biết là không phải loại phổ thông.

Chu Cảnh Thần đưa cho cô một chiếc thẻ VIP của Ngân hàng Trung Quốc: “Em không muốn nợ Chu gia quá nhiều, số tiền này không liên quan đến họ.”

Trình Hi nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, lờ mờ hiểu ra điều gì đó.

Hai ngày nay, có lẽ Chu Cảnh Thần đã nghiêm túc suy nghĩ về mối quan hệ của anh và cô, cũng hồi tưởng lại cảm giác thân mật với cô, rất hòa hợp và hiểu rõ về nhau. So với việc làm quen một “người mới”, rõ ràng “người cũ” khiến anh yên tâm và dễ dàng hơn nhiều.

Cô khống chế trái tim đang loạn nhịp, hỏi: “Chẳng phải anh muốn kết hôn rồi hay sao?”

“Không nhanh vậy đâu.”

Chu Cảnh Thần nghiêng người tựa vào ghế, ánh tuyết từ bên ngoài hắt vào chói lóa.

“Phù hợp hay không còn phải xem xét thêm.”

Trình Hi thuận miệng tiếp lời anh: “Nếu phù hợp thì sao?”

“Phù hợp thì sẽ có cách sắp xếp phù hợp.”

Cô hoàn toàn hiểu ý anh.

Trong tình cảm của đàn ông, không chỉ có yêu, hận, danh phận, mà còn có cả ham muốn thể xác.

Danh chính ngôn thuận có sự an toàn của danh chính ngôn thuận. Còn mối quan hệ lén lút lại có sự kích thích riêng của sự lén lút.

“Em không cần.” Cô quay mặt đi.

Chu Cảnh Thần nhét tấm thẻ vào ống tay áo khoác của cô: “Em không cần, nhưng mẹ em cần.”

Trình Hi rút tấm thẻ, định ném trả lại anh, anh nhanh tay giữ lấy cổ tay cô: “Thẻ là thẻ, chuyện khác là chuyện khác, không phải là một chuyện.”

Trình Hi thở dốc, lồng ngực phập phồng, mềm mại chạm vào mu bàn tay Chu Cảnh Thần.

“Tài xế ở đây, đừng gây chuyện.” Cái chạm vừa rồi làm anh cảm thấy nóng, vừa nới lỏng cổ áo, vừa buông tay cô ra.

Suốt quãng đường về trường, chẳng ai nói câu nào. Bầu không khí trong xe ngột ngạt đến nghẹt thở.

Đến trường, Trình Hi xuống xe: “Túi cất ở tủ gương trong nhà vệ sinh.”

Chu Cảnh Thần hạ cửa kính xe, không đợi anh trả lời, Trình Hi nhanh chân rời đi.

“Trình Hi!”

Chung Văn ôm một chồng sách, chạy tới từ hướng nhà ăn, chặn cô lại: “Hôm qua cậu trốn học à?”

Tim Trình Hi đập mạnh.

Thực ra mỗi tháng Chu Cảnh Thần cũng chỉ đưa đón cô một, hai lần. Mỗi lần đều dừng ở quán nướng cách trường ba trăm mét. Trình Hi tự ra vào trường, chỉ sợ bị bạn học phát hiện.

Khuôn viên trường đại học là nơi yêu đương và nhiều tin đồn nhảm nhất. Cô đã rất cẩn thận rồi, nhưng vẫn không giấu được Chung Văn.

“Bạn trai cậu à?” Chung Văn cười nham hiểm: “Chiếc xe đó hơn hai trăm triệu tệ, cậu giỏi thật đấy.”

Trình Hi lảng tránh cô ta: “Không phải.”

“Thế là người bao nuôi cậu à?” Giọng Chung Văn đầy khiêu khích: “ Cậu gọi ông ấy là daddy à, ông ta chắc lớn tuổi lắm nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trèo Cao

Số ký tự: 0