Sự Mập Mờ Khiến...
2024-12-27 22:26:24
Chu Cảnh Thần im lặng.
“Là bồi thường sao?”
“Là quà.” Anh quay lưng về phía cửa sổ hành lang, nét mặt ảm đạm khó nhìn ra: “Tuần sau là sinh nhật em, tôi đi công tác nên tặng trước.”
Trình Hi không nói gì. Sinh nhật của cô là vào tháng Hai. Ngay cả sinh nhật của cô, Chu Cảnh Thần cũng nhớ sai.
Quen biết nhiều năm, thậm chí còn đã thân mật trên giường, vậy mà trong lòng anh, cô chẳng có chút vị trí nào.
“Muốn xe không?” Chu Cảnh Thần dường như mất kiên nhẫn, nhưng đối với phụ nữ, anh vẫn giữ được sự điềm đạm, “Tôi có một chiếc Audi trong gara, em dùng đi.”
Chiếc Audi A6 đó, là chiếc xe đầu tiên của anh, chỉ chạy chơi vài lần rồi đổi sang xe mới cao cấp hơn. Tuy nhiên, nó được bảo dưỡng cẩn thận, vẫn còn mới khoảng tám mươi phần trăm.
Trình Hi vừa thi bằng lái xe xong, quả thực cũng đang chọn một chiếc xe. Xe cũ mà bị va chạm cũng đỡ tiếc, hơn nữa chiếc Audi này còn có ý nghĩa kỷ niệm.
Lúc cô đang phân vân, ở khúc quanh hành lang xuất hiện một nhóm người, dẫn đầu là chủ nhiệm khoa Tài chính. Trình Hi giả vờ như không quen Chu Cảnh Thần, đi lướt qua anh.
“Trình Hi, em không đi chụp ảnh tập thể à?”
Chủ nhiệm khoa chặn cô lại, quay đầu nhìn thấy Chu Cảnh Thần: “Anh Chu, cùng đến nhà ăn dùng bữa nhé?”
“Không cần đâu, chiều nay tôi có việc riêng rồi.”
Chủ nhiệm khoa tỏ vẻ tiếc nuối: “Câu lạc bộ có chuẩn bị một tiết mục múa, còn đang định mời anh thưởng thức.”
Chu Cảnh Thần lịch sự đáp: “Để dịp khác nhé.”
“Trình Hi là trưởng câu lạc bộ, từng đoạt giải trong cuộc thi múa cấp thành phố!” Chủ nhiệm khoa đầy tự hào, vỗ vai Trình Hi: “Mỗi dịp kỷ niệm thành lập trường, cô ấy đều biểu diễn tiết mục múa.”
Chu Cảnh Thần vốn không hứng thú nói chuyện, nghe đến đây mới lơ đãng hỏi: “Sao bạn học Trình năm nay không biểu diễn vậy?”
Chủ nhiệm khoa bất lực: “Trình Hi không muốn lên sân khấu, tôi cũng không khuyên được cô ấy.”
“Tại sao không muốn?” Chu Cảnh Thần ngừng lại, quay người đi.
Chủ nhiệm khoa nhận ra anh không vui. Các nữ sinh khác đều mong được biểu diễn trước mặt Chu Cảnh Thần, ngộ nhỡ lọt vào mắt xanh của anh, anh khen một câu thôi cũng đủ tiêu chuẩn để trở thành một cán bộ văn nghệ. Lần đầu tiên gặp người không biết trân trọng như vậy.
Chủ nhiệm khoa đẩy Trình Hi ra, cô không đứng vững, suýt ngã vào lòng Chu Cảnh Thần. Anh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, hạ giọng hỏi: “Là vì tôi ở đây sao?”
Hơi thở của anh phảng phất vị đắng nhẹ của trà. Chu Cảnh Thần có một thói quen, uống một cốc trà Phổ Nhĩ đặc vào buổi sáng để tỉnh táo tinh thần .
Trình Hi cứng ngắc lùi lại một bước: “Chân em bị thương.”
Chu Cảnh Thần liếc mắt xuống, cổ chân cô được quấn một lớp băng dày cộp.
“Anh Chu, lễ tốt nghiệp tháng Sáu tới, Trình Hi nhất định sẽ biểu diễn!” Chủ nhiệm khoa giải vây cho cô.
Chu Cảnh Thần không nói sẽ đến hay là không, chỉ bình tĩnh đi xuống tầng một.
Chủ nhiệm khoa thở phào nhẹ nhõm: “Vị này tuy không khó tính, nhưng cũng đừng bao giờ đắc tội với anh ta. Đại học thực ra là một xã hội thu nhỏ, phải biết đối nhân xử thế.”
Trình Hi im lặng.
“Nếu anh ta muốn đến xem biểu diễn, em nhảy tốt, năm tư em ứng cử vào hội sinh viên, rất dễ trúng cử.” Chủ nhiệm khoa nhìn cô, “Tôi thấy bình thường em thông minh nhanh nhẹn, nên mới chỉ bảo em.”
“Cảm ơn chủ nhiệm.” Trình Hi khiêm tốn cười. Cô biết chủ nhiệm có ý tốt.
Người trưởng thành nói chuyện thực tế, cạnh tranh về hoàn cảnh. Có những lời của một số người còn đáng giá hơn cả vàng. Đặc biệt là lời của người nhà họ Chu.
Sau khi rời đi, Trình Hi nhận được tin nhắn của Chu Cảnh Thần, bảo cô về nhà một chuyến. Dạo này bà Chu giục khá nhiều, không về thì không được.
Cô chạy về ký túc xá, lấy chiếc túi trong ngăn kéo, lên xe đưa cho Chu Cảnh Thần.
“Đắt quá, không phù hợp dùng trong trường học.”
Anh tựa tay lên cửa sổ xe, mắt nhắm hờ: “Vứt vào thùng rác đi.”
Trình Hi nghẹn lời.
Từ khi tài sản của bố cô bị tịch thu, gia đình cô cũng mất đi nguồn thu nhập. Cô hiểu rõ sự túng quẫn khi không có tiền, đâu có nỡ vứt chiếc túi hai mươi vạn tệ.
Chu Cảnh Thần càng biết cô không nỡ.
Trình Hi phớt lờ anh.
Xe đi qua một ngã tư, gần đến nhà họ Chu, Chu Cảnh Thần đột nhiên hỏi: “Em múa thể loại gì?”
“Múa cổ điển.”
Anh nghiêng đầu, nhìn eo nhỏ và cánh tay cô, mềm mại và mảnh khảnh. Nhưng lại có sự dẻo dai và sức bền, là vóc dáng của một người học múa.
Chu Cảnh Thần không có thói quen tầm thường của giới thượng lưu, nhưng vẫn giao thiệp với họ. Những người này rất thích vũ công, đặc biệt là những người đã có mười mấy năm luyện tập bài bản, cơ thể mềm dẻo đến mức có thể uốn cong ở mọi tư thế.
“Em sẽ biểu diễn trong lễ tốt nghiệp chứ?”
Trình Hi mím môi: “Hôm đó anh đến không?”
“Có thời gian thì đến.”
Chu Cảnh Thần trước nay vẫn luôn như vậy. Mập mờ không rõ ràng, ngọt ngào không phô trương. Để lại dư vị, đồng thời giữ lại đường lui.
Xe rẽ vào tiểu khu, nhà họ Chu nằm ở khu số I – một căn nhà sân vườn phong cách Huệ Châu, rộng bốn trăm mét vuông. Ngói xám tường trắng, bức bình phong ở cửa ra vào treo một chữ “Phúc” lớn màu đỏ, toát lên vẻ sang trọng và bề thế.
Tài xế dừng xe, lấy chổi quét sạch tuyết trước cửa xe, Chu Cảnh Thần mới bước xuống. Đôi giày da bóng loáng, không dính một chút tuyết hay bùn đất.
Chu Cảnh Thần đi làm về thì sống ở căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố, nhưng cuối tuần thì phải về Chu gia, cả nhà quây quần ăn cơm, xem tin tức, và báo cáo công việc cho Chu Hoài Khang.
Đây là quy tắc do ông cụ Chu đặt ra.
Cây hồng trong sân phủ một lớp sương trắng, Chu Cảnh Thần đi ngang qua, giơ tay hái một quả to đưa cho Trình Hi.
“Hồng chín rồi.”
Cô vừa chạm vào đã cảm nhận được lớp băng lạnh toát. Trong kỳ kinh nguyệt không được ăn đồ lạnh.
Trình Hi lắc đầu.
Anh cầm trong tay: “Không thích ăn à?”
“Hai ngày nữa thì ăn.”
Trình Hi cũng không biết anh có hiểu không, nhưng cô chắc chắn rằng mình không thể có thai được.
Chu Cảnh Thần bước lên bậc thềm, mở cửa gỗ màu đỏ, dặn dò người giúp việc đang ra đón: “Nấu canh lê đi, cổ họng Trình Hi không được tốt.”
Lập tức cô nhớ lại cảnh đêm đó, Chu Cảnh Thần nằm trong bồn tắm, ấn chặt gáy cô xuống. Cơ bụng anh cứng ngắc, rắn chắc, làm môi cô tê dại vì đau.
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, đau đến mức Chu Cảnh Thần toát mồ hôi trán, nhưng anh vẫn không buông lỏng, giọng khan khan gọi tên cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.
Anh không hề né tránh cô, thản nhiên nhắc lại chuyện đó, giống như nó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bình thường.
Trình Hi đỏ bừng mặt.
Vào phòng khách, bà Chu đang nói chuyện điện thoại với thư ký của Chu Hoài Khang. Thư ký nói rằng đang ở khách sạn Kinh Tây đối diện đài truyền hình, đã ăn vịt quay, ngày mai sẽ về nhà.
Trình Hi có một người bạn làm phục vụ ở khách sạn Kinh Tây, nơi này chỉ đón tiếp những nhân vật tầm cỡ, ra vào phải kiểm tra giấy thông hành, an ninh nghiêm ngặt. Thậm chí còn không được chụp hình phòng hay đồ ăn.
Chu Cảnh Thần cũng đã từng tham gia hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh ở đó.
“Nhắc lão Chu nhớ uống thuốc hạ huyết áp, bớt hút thuốc đi. Việc của Cảnh Thần để tôi lo, yên tâm.”
Kết thúc cuộc gọi, bà Chu ra hiệu cho Trình Hi ngồi xuống, ánh mắt lập tức dừng trên chiếc túi xách của cô.
Phụ kiện đi kèm với chiếc túi này có giá khoảng tầm năm trăm nghìn tệ, còn đắt hơn cả chiếc túi. Từ khi bắt đầu đi thực tập, Trình Hi không nhận tiền sinh hoạt phí của Chu gia nữa, tiền lương cô kiếm được còn chẳng mua nổi cái dây đeo của túi.
Cô nhận ra ánh mắt của bà Chu, khẽ điều chỉnh tư thế, che khuất chiếc túi.
Bà Chu cười trìu mến: “Đã ba tháng không về rồi nhỉ? Chú Chu con nhớ con rồi đấy.”
“Con cũng nhớ chú Chu.”
“Hi Nhi, tiền chữa bệnh của mẹ con có đủ dùng không?”
Vợ chồng Chu Hoài Khang thường gọi cô là “Hi Nhi”, có âm cuối nhẹ nhàng, trong trẻo. Chu Cảnh Thần thì chưa bao giờ gọi cô như vậy, ngoại trừ lúc anh đang run rẩy trên giường, đã gọi một lần duy nhất.
“Hi Nhi.”
Hơi thở dồn dập, gân xanh nổi lên. Tràn ngập dục vọng nam tính.
Gọi đến mức cô mềm nhũn cả người.
Bà Chu vẫn tiếp tục: “ Viện điều dưỡng tốn kém lắm, nếu không đủ phải bảo dì. Con cứ chuyên tâm học hành, không vội kiếm tiền.”
Trình Hi định thần lại: “Đủ ạ, dì Chu.”
“Hi Nhi, có đang yêu ai không?”
Ánh mắt bà Chu sắc lẹm, khiến cô rung mình.
“Vẫn chưa ạ…”
“Có thích ai không?”
Trình Hi thấp thỏm không yên.
Lúc này Chu Cảnh Thần đang ngồi trên ghế sofa đơn ở phía đối diện, ung dung cài lại khuy tay áo. Người giúp việc hỏi anh muốn ăn gì, anh nói một món miền Nam.
Trước đây, Chu Hoài Khang thường xuyên bị điều chuyển chức vụ, bà Chu cũng bận, nên anh ở nhà ông ngoại ở miền Nam. Tốt nghiệp cấp hai anh mới quay về miền Bắc, biết nói tiếng địa phương truyền thống.
Vì thế, anh vừa có dáng người cao lớn, khí chất mạnh mẽ của đàn ông miền Bắc, vừa có nước da trắng và sự lanh lợi của người miền Nam. Một sự kết hợp hoàn hảo giữa hai miền.
“Con không thích ai cả.” Trình Hi lơ đãng, ánh mắt lảng tránh bà Chu.
Bà Chu lại liếc nhìn cái túi đó, nhưng không vạch trần nó.
Cô gái trẻ sĩ diện cao, không kiềm lòng được trước cám dỗ mà đi sai đường, chuyện này thấy quá nhiều ở trường đại học.
“Có khó khăn gì mà ngại tìm dì, thì hãy tìm Cảnh Thần và chị dâu…”
Chị dâu…
Trình Hi nắm chặt chiếc gối sofa, đến mức các khớp tay kêu răng rắc.
Bà Chu nghiêm túc nhìn về phía Chu Cảnh Thần, đặt lên bàn vài tấm ảnh: “Con chọn một người vừa mắt đi.”
Chu Cảnh Thần nghịch chiếc gạt tàn ngọc bích để tiếp khách: “Mẹ chọn ai rồi?”
“Mẹ không can thiệp vào quyết định của con.”
Trình Hi nhìn mấy cô gái trong ảnh, ai cũng đoan trang xinh đẹp, tuổi tác ngang với Chu Cảnh Thần. Quan trọng nhất là toát lên khí chất quý phái của một gia đình giàu sang, đủ tiêu chuẩn để có thể xuất hiện ở những nơi sang trọng, rất xứng đôi với anh.
“Cô này.” Anh chọn tấm ở dưới cùng.
Cô gái đẹp nhất. Một vẻ đẹp nổi bật, đầy sức hút và mang tính công kích.
Trình Hi cảm thấy khó chịu, trái tim như bị bóp nghẹt.
Đúng là đàn ông yêu bằng mắt. Thứ mà người ta thích đầu tiên vẫn mãi mãi là nhan sắc.
Hóa ra Chu Cảnh Thần cũng thích phụ nữ đẹp.
Nhưng bà Chu không hài lòng, chỉ vào một người khác: “Cô này thì sao?” Học vấn cao, bố mẹ đều là giáo sư đại học, ông nội làm trong quân đội đã nghỉ hưu.”
“Mẹ thích không?” Mặt Chu Cảnh Thần không một chút gợn sóng.
“Vợ của con, tự con quyết định.”
“Con chọn xong rồi.” Anh giữ vững lập trường.
Nụ cười của bà Chu hoàn toàn biến mất.
“Hi Nhi, con chọn giúp Cảnh Thần đi.” Bà Chu lại đẩy đống ảnh đến trước mặt Trình Hi, “Phụ nữ đánh giá phụ nữ là chuẩn nhất.”
Trình Hi cắn môi, lục phủ ngũ tạng như xoắn thành một cục, nghẹn đến mức không thở nổi.
“Cô ấy thì chọn cái gì?” Chu Cảnh Thần tựa lưng vào sofa, chân mày nhíu lại lộ vẻ khó chịu: “ Người lấy vợ là con, không phải cô ấy.”
“Xem ra con thật sự thích rồi.” Bà Chu thăm dò.
“Mẹ sắp xếp gặp mặt đi.” Chu Cảnh Thần trả lời không chút lưỡng lự.
Anh cầm tách trà, tay phải thoáng qua trước mắt Trình Hi.
Chính bàn tay này đã nghiên cứu ra bộ phận máy bay tân tiến nhất, giúp tập đoàn hàng không nơi anh làm việc trở thành tập đoàn dẫn đầu ngành, còn anh cũng trở thành Tổng kỹ sư cao cấp nhất.
Nhắc đến Chu Cảnh Thần, trong giới đánh giá anh là: Kim tôn ngọc quý, điềm tĩnh và lạnh lùng, chẳng ai nhìn thấu được.
Trình Hi cảm thấy, tránh xa anh là điều đúng đắn.
Một người đàn ông như thế, nhất định sẽ khiến cho phụ nữ phải lao đao và chịu nhiều tổn thương.
“Là bồi thường sao?”
“Là quà.” Anh quay lưng về phía cửa sổ hành lang, nét mặt ảm đạm khó nhìn ra: “Tuần sau là sinh nhật em, tôi đi công tác nên tặng trước.”
Trình Hi không nói gì. Sinh nhật của cô là vào tháng Hai. Ngay cả sinh nhật của cô, Chu Cảnh Thần cũng nhớ sai.
Quen biết nhiều năm, thậm chí còn đã thân mật trên giường, vậy mà trong lòng anh, cô chẳng có chút vị trí nào.
“Muốn xe không?” Chu Cảnh Thần dường như mất kiên nhẫn, nhưng đối với phụ nữ, anh vẫn giữ được sự điềm đạm, “Tôi có một chiếc Audi trong gara, em dùng đi.”
Chiếc Audi A6 đó, là chiếc xe đầu tiên của anh, chỉ chạy chơi vài lần rồi đổi sang xe mới cao cấp hơn. Tuy nhiên, nó được bảo dưỡng cẩn thận, vẫn còn mới khoảng tám mươi phần trăm.
Trình Hi vừa thi bằng lái xe xong, quả thực cũng đang chọn một chiếc xe. Xe cũ mà bị va chạm cũng đỡ tiếc, hơn nữa chiếc Audi này còn có ý nghĩa kỷ niệm.
Lúc cô đang phân vân, ở khúc quanh hành lang xuất hiện một nhóm người, dẫn đầu là chủ nhiệm khoa Tài chính. Trình Hi giả vờ như không quen Chu Cảnh Thần, đi lướt qua anh.
“Trình Hi, em không đi chụp ảnh tập thể à?”
Chủ nhiệm khoa chặn cô lại, quay đầu nhìn thấy Chu Cảnh Thần: “Anh Chu, cùng đến nhà ăn dùng bữa nhé?”
“Không cần đâu, chiều nay tôi có việc riêng rồi.”
Chủ nhiệm khoa tỏ vẻ tiếc nuối: “Câu lạc bộ có chuẩn bị một tiết mục múa, còn đang định mời anh thưởng thức.”
Chu Cảnh Thần lịch sự đáp: “Để dịp khác nhé.”
“Trình Hi là trưởng câu lạc bộ, từng đoạt giải trong cuộc thi múa cấp thành phố!” Chủ nhiệm khoa đầy tự hào, vỗ vai Trình Hi: “Mỗi dịp kỷ niệm thành lập trường, cô ấy đều biểu diễn tiết mục múa.”
Chu Cảnh Thần vốn không hứng thú nói chuyện, nghe đến đây mới lơ đãng hỏi: “Sao bạn học Trình năm nay không biểu diễn vậy?”
Chủ nhiệm khoa bất lực: “Trình Hi không muốn lên sân khấu, tôi cũng không khuyên được cô ấy.”
“Tại sao không muốn?” Chu Cảnh Thần ngừng lại, quay người đi.
Chủ nhiệm khoa nhận ra anh không vui. Các nữ sinh khác đều mong được biểu diễn trước mặt Chu Cảnh Thần, ngộ nhỡ lọt vào mắt xanh của anh, anh khen một câu thôi cũng đủ tiêu chuẩn để trở thành một cán bộ văn nghệ. Lần đầu tiên gặp người không biết trân trọng như vậy.
Chủ nhiệm khoa đẩy Trình Hi ra, cô không đứng vững, suýt ngã vào lòng Chu Cảnh Thần. Anh nhanh tay nhanh mắt đỡ lấy cô, hạ giọng hỏi: “Là vì tôi ở đây sao?”
Hơi thở của anh phảng phất vị đắng nhẹ của trà. Chu Cảnh Thần có một thói quen, uống một cốc trà Phổ Nhĩ đặc vào buổi sáng để tỉnh táo tinh thần .
Trình Hi cứng ngắc lùi lại một bước: “Chân em bị thương.”
Chu Cảnh Thần liếc mắt xuống, cổ chân cô được quấn một lớp băng dày cộp.
“Anh Chu, lễ tốt nghiệp tháng Sáu tới, Trình Hi nhất định sẽ biểu diễn!” Chủ nhiệm khoa giải vây cho cô.
Chu Cảnh Thần không nói sẽ đến hay là không, chỉ bình tĩnh đi xuống tầng một.
Chủ nhiệm khoa thở phào nhẹ nhõm: “Vị này tuy không khó tính, nhưng cũng đừng bao giờ đắc tội với anh ta. Đại học thực ra là một xã hội thu nhỏ, phải biết đối nhân xử thế.”
Trình Hi im lặng.
“Nếu anh ta muốn đến xem biểu diễn, em nhảy tốt, năm tư em ứng cử vào hội sinh viên, rất dễ trúng cử.” Chủ nhiệm khoa nhìn cô, “Tôi thấy bình thường em thông minh nhanh nhẹn, nên mới chỉ bảo em.”
“Cảm ơn chủ nhiệm.” Trình Hi khiêm tốn cười. Cô biết chủ nhiệm có ý tốt.
Người trưởng thành nói chuyện thực tế, cạnh tranh về hoàn cảnh. Có những lời của một số người còn đáng giá hơn cả vàng. Đặc biệt là lời của người nhà họ Chu.
Sau khi rời đi, Trình Hi nhận được tin nhắn của Chu Cảnh Thần, bảo cô về nhà một chuyến. Dạo này bà Chu giục khá nhiều, không về thì không được.
Cô chạy về ký túc xá, lấy chiếc túi trong ngăn kéo, lên xe đưa cho Chu Cảnh Thần.
“Đắt quá, không phù hợp dùng trong trường học.”
Anh tựa tay lên cửa sổ xe, mắt nhắm hờ: “Vứt vào thùng rác đi.”
Trình Hi nghẹn lời.
Từ khi tài sản của bố cô bị tịch thu, gia đình cô cũng mất đi nguồn thu nhập. Cô hiểu rõ sự túng quẫn khi không có tiền, đâu có nỡ vứt chiếc túi hai mươi vạn tệ.
Chu Cảnh Thần càng biết cô không nỡ.
Trình Hi phớt lờ anh.
Xe đi qua một ngã tư, gần đến nhà họ Chu, Chu Cảnh Thần đột nhiên hỏi: “Em múa thể loại gì?”
“Múa cổ điển.”
Anh nghiêng đầu, nhìn eo nhỏ và cánh tay cô, mềm mại và mảnh khảnh. Nhưng lại có sự dẻo dai và sức bền, là vóc dáng của một người học múa.
Chu Cảnh Thần không có thói quen tầm thường của giới thượng lưu, nhưng vẫn giao thiệp với họ. Những người này rất thích vũ công, đặc biệt là những người đã có mười mấy năm luyện tập bài bản, cơ thể mềm dẻo đến mức có thể uốn cong ở mọi tư thế.
“Em sẽ biểu diễn trong lễ tốt nghiệp chứ?”
Trình Hi mím môi: “Hôm đó anh đến không?”
“Có thời gian thì đến.”
Chu Cảnh Thần trước nay vẫn luôn như vậy. Mập mờ không rõ ràng, ngọt ngào không phô trương. Để lại dư vị, đồng thời giữ lại đường lui.
Xe rẽ vào tiểu khu, nhà họ Chu nằm ở khu số I – một căn nhà sân vườn phong cách Huệ Châu, rộng bốn trăm mét vuông. Ngói xám tường trắng, bức bình phong ở cửa ra vào treo một chữ “Phúc” lớn màu đỏ, toát lên vẻ sang trọng và bề thế.
Tài xế dừng xe, lấy chổi quét sạch tuyết trước cửa xe, Chu Cảnh Thần mới bước xuống. Đôi giày da bóng loáng, không dính một chút tuyết hay bùn đất.
Chu Cảnh Thần đi làm về thì sống ở căn hộ cao cấp giữa trung tâm thành phố, nhưng cuối tuần thì phải về Chu gia, cả nhà quây quần ăn cơm, xem tin tức, và báo cáo công việc cho Chu Hoài Khang.
Đây là quy tắc do ông cụ Chu đặt ra.
Cây hồng trong sân phủ một lớp sương trắng, Chu Cảnh Thần đi ngang qua, giơ tay hái một quả to đưa cho Trình Hi.
“Hồng chín rồi.”
Cô vừa chạm vào đã cảm nhận được lớp băng lạnh toát. Trong kỳ kinh nguyệt không được ăn đồ lạnh.
Trình Hi lắc đầu.
Anh cầm trong tay: “Không thích ăn à?”
“Hai ngày nữa thì ăn.”
Trình Hi cũng không biết anh có hiểu không, nhưng cô chắc chắn rằng mình không thể có thai được.
Chu Cảnh Thần bước lên bậc thềm, mở cửa gỗ màu đỏ, dặn dò người giúp việc đang ra đón: “Nấu canh lê đi, cổ họng Trình Hi không được tốt.”
Lập tức cô nhớ lại cảnh đêm đó, Chu Cảnh Thần nằm trong bồn tắm, ấn chặt gáy cô xuống. Cơ bụng anh cứng ngắc, rắn chắc, làm môi cô tê dại vì đau.
Cô hoàn toàn không có kinh nghiệm, đau đến mức Chu Cảnh Thần toát mồ hôi trán, nhưng anh vẫn không buông lỏng, giọng khan khan gọi tên cô, ép cô nhìn thẳng vào anh.
Anh không hề né tránh cô, thản nhiên nhắc lại chuyện đó, giống như nó chỉ là một chuyện nhỏ nhặt bình thường.
Trình Hi đỏ bừng mặt.
Vào phòng khách, bà Chu đang nói chuyện điện thoại với thư ký của Chu Hoài Khang. Thư ký nói rằng đang ở khách sạn Kinh Tây đối diện đài truyền hình, đã ăn vịt quay, ngày mai sẽ về nhà.
Trình Hi có một người bạn làm phục vụ ở khách sạn Kinh Tây, nơi này chỉ đón tiếp những nhân vật tầm cỡ, ra vào phải kiểm tra giấy thông hành, an ninh nghiêm ngặt. Thậm chí còn không được chụp hình phòng hay đồ ăn.
Chu Cảnh Thần cũng đã từng tham gia hội nghị Thượng đỉnh kinh doanh ở đó.
“Nhắc lão Chu nhớ uống thuốc hạ huyết áp, bớt hút thuốc đi. Việc của Cảnh Thần để tôi lo, yên tâm.”
Kết thúc cuộc gọi, bà Chu ra hiệu cho Trình Hi ngồi xuống, ánh mắt lập tức dừng trên chiếc túi xách của cô.
Phụ kiện đi kèm với chiếc túi này có giá khoảng tầm năm trăm nghìn tệ, còn đắt hơn cả chiếc túi. Từ khi bắt đầu đi thực tập, Trình Hi không nhận tiền sinh hoạt phí của Chu gia nữa, tiền lương cô kiếm được còn chẳng mua nổi cái dây đeo của túi.
Cô nhận ra ánh mắt của bà Chu, khẽ điều chỉnh tư thế, che khuất chiếc túi.
Bà Chu cười trìu mến: “Đã ba tháng không về rồi nhỉ? Chú Chu con nhớ con rồi đấy.”
“Con cũng nhớ chú Chu.”
“Hi Nhi, tiền chữa bệnh của mẹ con có đủ dùng không?”
Vợ chồng Chu Hoài Khang thường gọi cô là “Hi Nhi”, có âm cuối nhẹ nhàng, trong trẻo. Chu Cảnh Thần thì chưa bao giờ gọi cô như vậy, ngoại trừ lúc anh đang run rẩy trên giường, đã gọi một lần duy nhất.
“Hi Nhi.”
Hơi thở dồn dập, gân xanh nổi lên. Tràn ngập dục vọng nam tính.
Gọi đến mức cô mềm nhũn cả người.
Bà Chu vẫn tiếp tục: “ Viện điều dưỡng tốn kém lắm, nếu không đủ phải bảo dì. Con cứ chuyên tâm học hành, không vội kiếm tiền.”
Trình Hi định thần lại: “Đủ ạ, dì Chu.”
“Hi Nhi, có đang yêu ai không?”
Ánh mắt bà Chu sắc lẹm, khiến cô rung mình.
“Vẫn chưa ạ…”
“Có thích ai không?”
Trình Hi thấp thỏm không yên.
Lúc này Chu Cảnh Thần đang ngồi trên ghế sofa đơn ở phía đối diện, ung dung cài lại khuy tay áo. Người giúp việc hỏi anh muốn ăn gì, anh nói một món miền Nam.
Trước đây, Chu Hoài Khang thường xuyên bị điều chuyển chức vụ, bà Chu cũng bận, nên anh ở nhà ông ngoại ở miền Nam. Tốt nghiệp cấp hai anh mới quay về miền Bắc, biết nói tiếng địa phương truyền thống.
Vì thế, anh vừa có dáng người cao lớn, khí chất mạnh mẽ của đàn ông miền Bắc, vừa có nước da trắng và sự lanh lợi của người miền Nam. Một sự kết hợp hoàn hảo giữa hai miền.
“Con không thích ai cả.” Trình Hi lơ đãng, ánh mắt lảng tránh bà Chu.
Bà Chu lại liếc nhìn cái túi đó, nhưng không vạch trần nó.
Cô gái trẻ sĩ diện cao, không kiềm lòng được trước cám dỗ mà đi sai đường, chuyện này thấy quá nhiều ở trường đại học.
“Có khó khăn gì mà ngại tìm dì, thì hãy tìm Cảnh Thần và chị dâu…”
Chị dâu…
Trình Hi nắm chặt chiếc gối sofa, đến mức các khớp tay kêu răng rắc.
Bà Chu nghiêm túc nhìn về phía Chu Cảnh Thần, đặt lên bàn vài tấm ảnh: “Con chọn một người vừa mắt đi.”
Chu Cảnh Thần nghịch chiếc gạt tàn ngọc bích để tiếp khách: “Mẹ chọn ai rồi?”
“Mẹ không can thiệp vào quyết định của con.”
Trình Hi nhìn mấy cô gái trong ảnh, ai cũng đoan trang xinh đẹp, tuổi tác ngang với Chu Cảnh Thần. Quan trọng nhất là toát lên khí chất quý phái của một gia đình giàu sang, đủ tiêu chuẩn để có thể xuất hiện ở những nơi sang trọng, rất xứng đôi với anh.
“Cô này.” Anh chọn tấm ở dưới cùng.
Cô gái đẹp nhất. Một vẻ đẹp nổi bật, đầy sức hút và mang tính công kích.
Trình Hi cảm thấy khó chịu, trái tim như bị bóp nghẹt.
Đúng là đàn ông yêu bằng mắt. Thứ mà người ta thích đầu tiên vẫn mãi mãi là nhan sắc.
Hóa ra Chu Cảnh Thần cũng thích phụ nữ đẹp.
Nhưng bà Chu không hài lòng, chỉ vào một người khác: “Cô này thì sao?” Học vấn cao, bố mẹ đều là giáo sư đại học, ông nội làm trong quân đội đã nghỉ hưu.”
“Mẹ thích không?” Mặt Chu Cảnh Thần không một chút gợn sóng.
“Vợ của con, tự con quyết định.”
“Con chọn xong rồi.” Anh giữ vững lập trường.
Nụ cười của bà Chu hoàn toàn biến mất.
“Hi Nhi, con chọn giúp Cảnh Thần đi.” Bà Chu lại đẩy đống ảnh đến trước mặt Trình Hi, “Phụ nữ đánh giá phụ nữ là chuẩn nhất.”
Trình Hi cắn môi, lục phủ ngũ tạng như xoắn thành một cục, nghẹn đến mức không thở nổi.
“Cô ấy thì chọn cái gì?” Chu Cảnh Thần tựa lưng vào sofa, chân mày nhíu lại lộ vẻ khó chịu: “ Người lấy vợ là con, không phải cô ấy.”
“Xem ra con thật sự thích rồi.” Bà Chu thăm dò.
“Mẹ sắp xếp gặp mặt đi.” Chu Cảnh Thần trả lời không chút lưỡng lự.
Anh cầm tách trà, tay phải thoáng qua trước mắt Trình Hi.
Chính bàn tay này đã nghiên cứu ra bộ phận máy bay tân tiến nhất, giúp tập đoàn hàng không nơi anh làm việc trở thành tập đoàn dẫn đầu ngành, còn anh cũng trở thành Tổng kỹ sư cao cấp nhất.
Nhắc đến Chu Cảnh Thần, trong giới đánh giá anh là: Kim tôn ngọc quý, điềm tĩnh và lạnh lùng, chẳng ai nhìn thấu được.
Trình Hi cảm thấy, tránh xa anh là điều đúng đắn.
Một người đàn ông như thế, nhất định sẽ khiến cho phụ nữ phải lao đao và chịu nhiều tổn thương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro