Không Nhìn Đườn...
2024-08-17 09:56:48
Kể từ cái lần vô tình gặp Ngôn Chiêu đến nay, Thẩm Từ Âm cảm thấy mình gặp anh càng ngày càng thường xuyên.
Đôi khi là ở hành lang giữa các lớp, đôi khi là trong đám đông ở cổng trường học, cô dường như thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh, từ khoảng cách gần hoặc xa.
Cũng không biết là tâm lý quấy phá, hay đơn giản là vì anh quá bắt mắt.
Bên cạnh trường trung học Ninh Xuyên có một tiệm bi-a kiêm tiệm net, ông chủ ở đây rất gần gũi, đây cũng là nơi yêu thích mà học sinh đến vào cuối tuần.
Chiều thứ bảy, vì vô tình mang bài thi của Thẩm Từ Âm về nhà, Quách Hạm đã nhắn tin cho cô, hỏi có thể gặp nhau ở phòng bi-a không.
Thẩm Từ Âm đồng ý, đi xe buýt tới, lần đầu tiên bước vào nơi thuộc "lãnh địa" của học sinh trường trung học Ninh Xuyên.
Ông chủ bắt chéo chân ngồi ở quầy lễ tân, rung đùi, miệng ngậm điếu thuốc, đang đánh bài trong điện thoại di động, nghe thấy động tĩnh, cũng không ngẩng đầu lên: "Hết bàn rồi."
"Tôi đến tìm người."
"À, cô đi đi."
Đây là lần đầu tiên cô đến đây.
Nơi này có hai tầng. Tầng một được đặt rất nhiều máy chơi game và một vài bàn để chơi board game, trong khi tầng hai đặt đầy các bàn bi-a, được sắp xếp gọn gàng và được bao quanh bởi những người khác nhau.
Cơ sở vật chất không tính là mới tinh, sàn nhà và trên vách tường có thể thấy rõ các dấu vết mài mòn, sâu nông khác nhau, lốm đốm màu vàng và có chút cũ.
Thẩm Từ Âm gửi tin nhắn cho Quách Hạm, cô nói đến lấy bài thi, Thẩm Từ Âm ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh chờ. Cô nhìn về bàn phía bên kia, cả nam lẫn nữ, tất cả đều là bạn học trong lớp, những gương mặt quen thuộc.
Một vài người trong số họ thân thiện với cô, nhưng rõ ràng, vẫn không đến mức gọi là bạn bè.
Trước khi cô đến đây, bọn họ tự nhiên đã thành lập một nhóm nhỏ của riêng mình, nếu muốn dung nhập và trở thành một thành viên trong đó, tất nhiên sẽ tiêu tốn rất nhiều sức lực và tâm tư, nhưng tính cách của Thẩm Từ Âm lại rất bị động.
Cô thu hồi ánh mắt, rủ xuống nhìn ngón chân mình, cảm nhận được một loại rào cản vô hình.
"Má ơi, mau nhìn xem, cô gái xinh đẹp ngồi ở đó là ai vậy? Có ai quen không?"
"Người nào? Váy ngắn chân dài? Có chút lạ mắt, nhưng ngoại hình rất hợp gu tôi. "
"Mau tranh thủ đi, tới hỏi phương thức liên lạc."
Ngôn Chiêu một tay vòng lấy cây cơ, đang cúi đầu lướt điện thoại, nghe thấy tiếng nghị luận, lười biếng nâng mí mắt lên, thản nhiên liếc qua đó.
Thẩm Từ Âm đứng dậy khỏi ghế sofa, lấy thứ gì đó từ tay một cô gái, nghiêng người bỏ vào túi xách, sau đó hai người nói lời tạm biệt, cô xoay người đi ra ngoài.
Sau khi suy nghĩ một lát, anh đưa cây cơ cho người bên cạnh: "Các cậu tiếp tục đi, tôi đi đây." "
"Chết tiệt, Ngôn Chiêu, hôm nay cậu tới đây tạo dáng à? Chưa đánh được được gậy nào mà đã muốn đi? "
"Cho các cậu có cơ hội chơi đấy." Anh đã bước lên phía trước, "Đi đây."
Đi đến cầu thang, không biết Thẩm Từ Âm đang suy nghĩ gì, tốc độ chậm chạp, lơ đãng, ngay cả khi phục vụ bưng trà đi đến gần cô cũng không chú ý tới.
Thấy sắp va chạm, Ngôn Chiêu bước nhanh hai bước, kéo cổ tay cô, kéo người chắn phía sau lưng, người phục vụ không thể dừng lại, cơ thể mất thăng bằng, chén trà trực tiếp bị hất văng lên người anh.
Chất lỏng bắn tung tóe, thấm ướt áo phông thành những vết nước lớn tối màu.
Thẩm Từ Âm như giật mình trong mê, lo lắng kiểm tra quần áo của anh: "Cậu không sao chứ?" "
Người phục vụ cũng hoảng hốt, muốn bước lên phía trước, nhưng bị anh lại: "Không sao, cậu làm tiếp chuyện của mình đi."
Thẩm Từ Âm kéo anh vào nhà vệ sinh, lấy khăn giấy trước bồn rửa, giúp anh lau, thấm nước dính trên quần áo, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, là do tôi không nhìn đường, hôm nay cảm ơn cậu."
Cô cúi đầu, dưới ánh đèn phần gáy trắng nõn được bao phủ bởi một quầng sáng mềm mại, đường cong xinh đẹp, ánh mắt di chuyển từ làn da đến sâu trong cổ áo.
Ngôn Chiêu có chút chán ghét quần áo ướt sũng trên người mình, mặc vừa ướt vừa dính, vô cùng khó chịu.
Anh bắt chéo tay nắm lấy góc áo, Thẩm Từ Âm ngạc nhiên: "Cậu muốn cởi ra à?"
"Quần áo ướt rồi vẫn muốn tôi mặc?"
"Nhưng...... Cậu không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài, đúng không? "
Cửa nhà vệ sinh truyền đến tiếng người, càng ngày càng gần, Thẩm Từ Âm lại càng hoảng sợ, sợ Ngôn Chiêu thật sự cởi đồ ở đây. Hầu hết các học sinh trong phòng bi-a đều là bạn học, nếu bị họ nhìn thấy, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Không chút nghĩ ngợi, cô kéo anh vào buồng vệ sinh.
Đôi khi là ở hành lang giữa các lớp, đôi khi là trong đám đông ở cổng trường học, cô dường như thỉnh thoảng có thể nhìn thấy anh, từ khoảng cách gần hoặc xa.
Cũng không biết là tâm lý quấy phá, hay đơn giản là vì anh quá bắt mắt.
Bên cạnh trường trung học Ninh Xuyên có một tiệm bi-a kiêm tiệm net, ông chủ ở đây rất gần gũi, đây cũng là nơi yêu thích mà học sinh đến vào cuối tuần.
Chiều thứ bảy, vì vô tình mang bài thi của Thẩm Từ Âm về nhà, Quách Hạm đã nhắn tin cho cô, hỏi có thể gặp nhau ở phòng bi-a không.
Thẩm Từ Âm đồng ý, đi xe buýt tới, lần đầu tiên bước vào nơi thuộc "lãnh địa" của học sinh trường trung học Ninh Xuyên.
Ông chủ bắt chéo chân ngồi ở quầy lễ tân, rung đùi, miệng ngậm điếu thuốc, đang đánh bài trong điện thoại di động, nghe thấy động tĩnh, cũng không ngẩng đầu lên: "Hết bàn rồi."
"Tôi đến tìm người."
"À, cô đi đi."
Đây là lần đầu tiên cô đến đây.
Nơi này có hai tầng. Tầng một được đặt rất nhiều máy chơi game và một vài bàn để chơi board game, trong khi tầng hai đặt đầy các bàn bi-a, được sắp xếp gọn gàng và được bao quanh bởi những người khác nhau.
Cơ sở vật chất không tính là mới tinh, sàn nhà và trên vách tường có thể thấy rõ các dấu vết mài mòn, sâu nông khác nhau, lốm đốm màu vàng và có chút cũ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thẩm Từ Âm gửi tin nhắn cho Quách Hạm, cô nói đến lấy bài thi, Thẩm Từ Âm ngồi trên ghế sofa ở bên cạnh chờ. Cô nhìn về bàn phía bên kia, cả nam lẫn nữ, tất cả đều là bạn học trong lớp, những gương mặt quen thuộc.
Một vài người trong số họ thân thiện với cô, nhưng rõ ràng, vẫn không đến mức gọi là bạn bè.
Trước khi cô đến đây, bọn họ tự nhiên đã thành lập một nhóm nhỏ của riêng mình, nếu muốn dung nhập và trở thành một thành viên trong đó, tất nhiên sẽ tiêu tốn rất nhiều sức lực và tâm tư, nhưng tính cách của Thẩm Từ Âm lại rất bị động.
Cô thu hồi ánh mắt, rủ xuống nhìn ngón chân mình, cảm nhận được một loại rào cản vô hình.
"Má ơi, mau nhìn xem, cô gái xinh đẹp ngồi ở đó là ai vậy? Có ai quen không?"
"Người nào? Váy ngắn chân dài? Có chút lạ mắt, nhưng ngoại hình rất hợp gu tôi. "
"Mau tranh thủ đi, tới hỏi phương thức liên lạc."
Ngôn Chiêu một tay vòng lấy cây cơ, đang cúi đầu lướt điện thoại, nghe thấy tiếng nghị luận, lười biếng nâng mí mắt lên, thản nhiên liếc qua đó.
Thẩm Từ Âm đứng dậy khỏi ghế sofa, lấy thứ gì đó từ tay một cô gái, nghiêng người bỏ vào túi xách, sau đó hai người nói lời tạm biệt, cô xoay người đi ra ngoài.
Sau khi suy nghĩ một lát, anh đưa cây cơ cho người bên cạnh: "Các cậu tiếp tục đi, tôi đi đây." "
"Chết tiệt, Ngôn Chiêu, hôm nay cậu tới đây tạo dáng à? Chưa đánh được được gậy nào mà đã muốn đi? "
"Cho các cậu có cơ hội chơi đấy." Anh đã bước lên phía trước, "Đi đây."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đi đến cầu thang, không biết Thẩm Từ Âm đang suy nghĩ gì, tốc độ chậm chạp, lơ đãng, ngay cả khi phục vụ bưng trà đi đến gần cô cũng không chú ý tới.
Thấy sắp va chạm, Ngôn Chiêu bước nhanh hai bước, kéo cổ tay cô, kéo người chắn phía sau lưng, người phục vụ không thể dừng lại, cơ thể mất thăng bằng, chén trà trực tiếp bị hất văng lên người anh.
Chất lỏng bắn tung tóe, thấm ướt áo phông thành những vết nước lớn tối màu.
Thẩm Từ Âm như giật mình trong mê, lo lắng kiểm tra quần áo của anh: "Cậu không sao chứ?" "
Người phục vụ cũng hoảng hốt, muốn bước lên phía trước, nhưng bị anh lại: "Không sao, cậu làm tiếp chuyện của mình đi."
Thẩm Từ Âm kéo anh vào nhà vệ sinh, lấy khăn giấy trước bồn rửa, giúp anh lau, thấm nước dính trên quần áo, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, là do tôi không nhìn đường, hôm nay cảm ơn cậu."
Cô cúi đầu, dưới ánh đèn phần gáy trắng nõn được bao phủ bởi một quầng sáng mềm mại, đường cong xinh đẹp, ánh mắt di chuyển từ làn da đến sâu trong cổ áo.
Ngôn Chiêu có chút chán ghét quần áo ướt sũng trên người mình, mặc vừa ướt vừa dính, vô cùng khó chịu.
Anh bắt chéo tay nắm lấy góc áo, Thẩm Từ Âm ngạc nhiên: "Cậu muốn cởi ra à?"
"Quần áo ướt rồi vẫn muốn tôi mặc?"
"Nhưng...... Cậu không thể cứ như vậy mà đi ra ngoài, đúng không? "
Cửa nhà vệ sinh truyền đến tiếng người, càng ngày càng gần, Thẩm Từ Âm lại càng hoảng sợ, sợ Ngôn Chiêu thật sự cởi đồ ở đây. Hầu hết các học sinh trong phòng bi-a đều là bạn học, nếu bị họ nhìn thấy, có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Không chút nghĩ ngợi, cô kéo anh vào buồng vệ sinh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro