Trì Âm (H)

Nhân Vật Làm Mư...

2024-08-17 09:56:48

Trong giờ giải lao, hành lang chật kín học sinh ra vào.

Mặc dù Thẩm Từ Âm chỉ mới chuyển tới trường, chỉ mới gặp Ngôn Chiêu hai lần, nhưng cô biết anh rất rõ đấy.

Nhân vật làm mưa làm gió trong trường, luôn là tâm điểm của những lời bàn tán trong lớp.

Trong lúc tập thể dục buổi sáng, một nhóm người đi ra sân tập, ngẫu nhiên nhìn thấy anh từ xa, một nhóm nữ sinh đẩy khuỷu tay nhau, nháy mắt ra hiệu nhắc nhở: "Này, này, Ngôn Chiêu bên kia kìa."

Lúc này, Thẩm Từ Âm cũng đưa mắt nhìn qua, nhìn thấy một khuôn mặt xuất sắc đang bắt đầu khởi động.

Còn chưa nhìn rõ cả người, nhưng sự tồn tại của anh vô cùng rõ ràng.

Đối với loại tiêu điểm này, Thẩm Từ Âm cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều với anh, nếu không mình lại trở thành một thành viên trong tin đồn, trở thành tâm điểm bàn tán của người khác.

Âm thanh xung quanh ồn ào, hai tay Thẩm Từ Âm trống trơn, cố gắng đi phía sau Ngôn Chiêu, chậm rãi duy trì tốc độ không phù hợp với anh.

Anh đột nhiên dừng lại:

"Cậu cảm thấy không khỏe à?"

Cô không kịp phản ứng: "...... Hả?"

"Tôi thấy cậu đi chậm, chậm hơn người mang đồ như tôi."

Trong câu nói ẩn chứa hàm ý khác, Thẩm Từ Âm hơi ngượng ngùng, vội vàng bước lên phía trước hai ba bước, đi bên cạnh anh, cúi đầu xuống: "Vừa nãy...... Suy nghĩ một vài vấn đề. "

Ngôn Chiêu cười cười, tinh tế không vạch trần cô, nhắc nhở: "Lát nữa hẵng nghĩ tiếp, chuẩn bị xuống cầu thang rồi."

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Từ văn phòng đến lớp bốn, một đoạn rất ngắn, Thẩm Từ Âm chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi lâu như vậy, bên cạnh cô không ngừng có ánh mắt tò mò nghiên cứu, khiến cô cảm giác như đeo chì trên lưng.

Loại ánh mắt này sẽ không bao giờ bị thu hút khi cô và Ngôn Chiêu đi riêng, nhưng khi hai người họ đi cùng nhau, sự chú ý được phóng đại lên gấp mấy lần.

Ngôn Chiêu cư xử rất bình tĩnh, tốc độ của anh không vội vàng, thậm chí gặp người quen anh còn thuận miệng chào hỏi, hoàn toàn không quan tâm đến những ánh mắt hiếu kỳ xung quanh.

Thẩm Từ Âm thuận miệng hỏi: "Ban nãy cậu viết gì vậy?"

Ngôn Chiêu lười biếng trả lời: "Chép phạt."

"Ồ."

Không thấy cô hỏi lại, Ngôn Chiêu nhướng mi: "Cậu không hỏi tại sao à?" 

"Không có gì để hỏi." Lớp học ngay         trước mắt, cô chỉ thuận miệng tìm một chủ đề để giảm bớt sự bối rối thôi, cũng không quan tâm lắm những gì anh đang làm.

Anh lại cảm thấy hứng thú: "Đoán thử đi? "

Cô suy nghĩ một lúc: "Đầu năm làm bài kiểm tra không tốt à?"

Trường trung học Ninh Xuyên có một văn hóa là sau mỗi kỳ thi xếp lớp, bảng xếp hạng thành tích sẽ được dán trên tường bên cạnh cổng của tòa nhà giảng dạy, top 50 học sinh ban tự nhiên và xã hội đều được dán lên. Thẩm Từ Âm đã thấy danh sách này khi mới đến, cô đã hiểu đại khái về đối thủ cạnh tranh của mình, trong ấn tượng thì cái tên Ngôn Chiêu không xuất hiện trong danh sách.

Bởi vì thành tích của anh không phải cao nhất, cho nên rất có khả năng anh chép phạt do làm bài không tốt, Thẩm Từ Âm cảm thấy lý luận của mình rất logic.

Ngôn Chiêu cúi đầu cười: "Đúng vậy, thành tích của tôi khá kém. Bạn học Thẩm Từ Âm có thể truyền dạy một số phương pháp học tập không?"

Câu hỏi này, Thẩm Từ Âm đã được nghe không biết bao nhiêu lần ở Nam Thành.

"Mỗi người đều có phương pháp học tập khác nhau, phù hợp với tôi nhưng chưa chắc lại hợp với cậu, tự tìm phương pháp phù hợp cho mình là cách tốt nhất." Sau khi cô bình tĩnh trả lời, cảm thấy có gì đó không đúng, ngạc nhiên ngẩng đầu, "Sao cậu lại biết tên tôi?"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Bọn họ chỉ mới gặp nhau lần thứ hai, Thẩm Từ Âm cũng chưa từng nói cho anh biết.

"Đến rồi." Ngôn Chiêu không trực tiếp trả lời câu hỏi, anh ngẩng đầu ra hiệu đã đến lớp bốn, Thẩm Từ Âm theo anh bước vào phòng học, nhìn anh đặt chồng bài tập nặng nề lên bục giảng.

Trong lớp vẫn còn rất nhiều người, tụm năm tụm bảy tám chuyện, khi nhìn thấy người lạ xuất hiện trong lớp, nguyên một đám cũng chú ý tới.

"Đi đây." Vẫn chỉ hai chữ ngắn ngủi, Ngôn Chiêu đi qua vai cô, dùng âm lượng chỉ có hai người mới có thể nghe thấy, ân cần chào hỏi , "Tạm biệt."

Khoảnh khắc nghiêng người, mu bàn tay anh vô tình cọ cọ vào tay cô, Thẩm Từ Âm chậm nửa nhịp mới nhận ra, quay đầu lại thấy anh đã đi rồi, tựa như khoảnh khắc vừa rồi chỉ là ảo ảnh.

Tin đồn về tình huống này rõ ràng đang lan truyền theo một hướng rất kỳ lạ. Mãi cho đến buổi chiều, Quách Hạm đang bồn chồn ngồi ở bàn trước Thẩm Từ Âm cuối cùng cũng lấy hết can đảm quay đầu lại, trở thành người đầu tiên dám nói chuyện với cô, thận trọng hỏi: "Cậu quen Ngôn Chiêu à? Mình thấy hai người có vẻ rất thân thiết."

Thẩm Từ Âm lắc đầu: "Chỉ là cô Dương nhờ cậu ấy ôm sách bài tập thôi."

Ngòi bút trên giấy dừng lại một chút, cô hỏi những nghi ngờ trong lòng: "Thành tích của cậu ấy có tệ không?" Cậu ấy nói cô Dương bảo cậu ấy đến văn phòng để chép phạt. "

Quách Hạm: "...... Cậu bị cậu ấy lừa rồi đấy! Cậu ấy rất giỏi tiếng Anh, chắc hẳn cô Dương lại yêu cầu cậu ấy viết bài luận tiếng Anh."

"Nhưng mình không thấy tên cậu ấy trên bảng thành tích."

"Đó là bởi vì cậu  ấy bị thương khi trượt tuyết trong kỳ nghỉ hè, hoàn toàn không tham gia kỳ thi khai giảng. Bằng không, nhất định trong top 3."

Thẩm Từ Âm hạ mắt xuống: "Ồ."

Người này thích gạt người, không đứng đắn, lần sau vẫn nên tránh xa một chút.

——

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0