Trì Âm (H)

Nhớ Lại

2024-08-17 09:56:48

Thẩm Từ Âm hầu như không nhớ rõ mình đã trở về khách sạn bằng cách nào.

Hành lang yên tĩnh sâu thẳm, cô không nói một lời mà bước đi thật nhanh, cho đến khi nhìn thấy số phòng của mình, cơ thể căng thẳng mới đột nhiên thả lỏng.

Chân tâm dinh dính ướt đẫm, hai chân vẫn còn như nhũn ra.

Cuối cùng Ngôn Chiêu cũng không dám làm gì cô, nếu tiến thêm một bước nữa, cái tát của Thẩm Từ Âm chắc chắn sẽ trên mặt anh.

Bị đánh là chuyện nhỏ, quan hệ trở nên cứng nhắc hoặc thậm chí tồi tệ hơn mới là chuyện lớn.

Ngôn Chiêu biết rất rõ, anh quá hiểu cô.

Anh biết điểm mấu chốt của cô, cũng rất am hiểu phạm vi mà cô có thể nhẫn nại, vì vậy anh một tấc lại tiến một thước cho đến khi anh đạt được những gì anh muốn nhất.

Giống như tối nay.

Cô đột nhiên rất không hài lòng, không hài lòng với việc chín năm qua mình không thay đổi chút nào, vẫn dễ dàng dính líu đến Ngôn Chiêu, bức tường xây dựng trong lòng cô lại một lần nữa bị anh phá vỡ.

Thẩm Từ Âm quẹt thẻ phòng rồi bước vào cửa, căn phòng tối om, đèn cảm biến ở lối đi mờ nhạt, chiếu xuống dưới chân cô thành một bóng mờ nhạt.

Tiểu Thịnh đã ngủ rồi, cô nhẹ nhàng cầm quần áo rồi đi vào nhà vệ sinh tắm rửa sạch sẽ.

Nước nóng chảy qua toàn thân, theo bụng dưới chảy xuống giữa chân tâm ướt át, nơi đầu gối anh bị đâm vẫn còn tê dại, ngón tay chạm vào, dư quang của cơn cao trào vẫn còn, làm cho toàn thân người ta bủn rủn.

Cô tắt nước, mặc quần áo rồi ra khỏi phòng tắm, điện thoại di động đặt ở đầu giường sáng lên, đúng lúc có tin nhắn WeChat truyền đến.

Y.: Ngủ ngon.



Tin nhắn của Ngôn Chiêu.

Đúng vậy.

WeChat cuối cùng cũng đã thêm.

Thẩm Từ Âm không muốn nhớ lại khoảng thời gian trên xe, dù sao Ngôn Chiêu nói thế nào cũng hợp lý, cô vừa mới bị anh làm cho cao trào, cả người mệt mỏi yếu ớt, lý trí thanh tỉnh cũng không còn bao nhiêu, chỉ nghĩ đến việc xuống xe về phòng, vội vàng đồng ý yêu cầu của anh, ở lại lâu hơn một chút, cô không biết điểm mấu chốt của mình sẽ bị anh ăn mòn đến mức nào.

Cô liếc nhìn hộp thoại, suy nghĩ hồi lâu, không trả lời, đặt báo thức cho ngày hôm sau, sau đó đi ngủ, mặc kệ tin nhắn kia trơ trọi một mình.

Cô quá hỗn loạn, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.

Tua lại thời gian quay về chín năm trước.

Lần thứ hai Thẩm Từ Âm và Ngôn Chiêu gặp mặt là một tuần sau trận đấu bóng rổ đó.

Trong giờ nghỉ giải lao buổi sáng, Thẩm Từ Âm cầm bài thi đến văn phòng giáo viên tiếng Anh để đặt câu hỏi.

Giáo viên tiếng Anh dạy ba lớp cùng một lúc, hai lớp khoa học tự nhiên và một lớp văn học xã hội, để thuận tiện, văn phòng nằm trên tầng có nhiều lớp khoa học tự nhiên, Thẩm Từ Âm muốn đi tìm giảng viên thì phải leo lên một tầng cầu thang.

Văn phòng của giáo viên có lẽ là nơi mà không học sinh nào muốn đến, khi Thẩm Từ Âm bước vào, trong căn phòng lớn chỉ có vài học sinh rải rác.

Cô đi đến bàn của giáo viên tiếng Anh, điều đầu tiên cô nhìn thấy là một nam sinh, ngồi trên chiếc ghế không tựa, cúi đầu và viết gì đó.

Anh quay lưng về phía cô, cổ rủ xuống, bờ vai rộng lớn chống đỡ đường chỉ lỏng lẻo của đồng phục học sinh, cánh tay phủ đầy cơ bắp, lúc dùng lực cầm bút lộ ra gân xanh.

Cô chỉ liếc qua rồi thu hồi ánh mắt, cúi đầu hỏi giáo viên vài câu, sau khi kiên nhẫn giải thích, giáo viên hỏi: "Còn câu nào em không hiểu không?" 



Thẩm Từ Âm gật đầu: "Cảm ơn cô ạ." 

"Không sao, nếu sau này không hiểu gì thì cứ đến hỏi cô." Giáo viên tiếng Anh khẽ mỉm cười với cô, hiển nhiên rất yêu thích học sinh chuyển trường hiếu học này, đột nhiên, cô ấy nhớ ra điều gì đó, "Đúng rồi, tiện đường thì em mang bài tập về phát cho các bạn nhé, đỡ mất công cô lại quay về lớp một chuyến."

Cô ấy chỉ vào chồng bài tập được xếp cao bên cạnh, suy nghĩ một lát rồi hô về phía sau lưng Thẩm Từ Âm: "Ngôn Chiêu, chồng bài tập này hơi nặng, một bạn nữ không thể mang hết được, em phụ bạn mang xuống lớp bốn tầng dưới giúp cô nhé."

Nam sinh được gọi đứng dậy, đặt cây bút sang một bên, đi tới cầm tờ giấy đưa cho giáo viên tiếng Anh, cô ấy nhìn nó, gật đầu hài lòng rồi nói: "Được rồi, em đi đi."

Ngôn Chiêu đứng bên cạnh Thẩm Từ Âm, vóc dáng rất cao, tự nhiên làm cho cô cảm thấy một cảm giác áp bức.

Thẩm Từ Âm hỏi: "Tôi lấy một nửa nhé?"

"Không cần." Anh dễ dàng ôm chồng bài tập lên, "Đi thôi."

Ngôn Chiêu ôm chồng bài tập, ánh mắt đột nhiên dừng lại trên mặt Thẩm Từ Âm vài giây.

Cô bị nhìn chằm chằm có chút khó hiểu: "Có chuyện gì sao?"

"Hóa ra cậu đeo kính." Anh cúi đầu, khẽ nhướng  mày, “ Ở lần đầu tiên gặp." 

Thẩm Từ Âm bị cận nhẹ, nhưng cô chỉ đeo kính khi nhìn bảng đen trong lớp, sau đó sẽ tháo ra, ban nãy tan học cô chạy vội đến đây, quên gỡ kính xuống, ai ngờ lại vừa vặn gặp lại Ngôn Chiêu.

Khuôn mặt xinh đẹp tươi sáng có thêm một gọng kính màu đen, có thấu kính che chắn, làm giảm đi sự lạnh lùng của đôi mắt, thêm một chút cảm giác ngốc ngốc, ngược lại càng lộ vẻ đáng yêu hơn bình thường.

Cô mím môi, hoàn toàn quên thăm dò giọng điệu quen thuộc tự nhiên của anh, hỏi một cách khoa trương: "Có vấn đề gì sao?"

Ngôn Chiêu nhấc chân lên, mũi chân luồn qua kẽ hở cửa, mở một cách gọn gàng, đáp: "Đương nhiên không có." 

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trì Âm (H)

Số ký tự: 0