Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Mật thất tối tăm

Chân Dài Đi Không Mệt

2024-07-02 21:22:17

Tiết Minh lôi thanh kiếm dắt theo bên hông mình ra, thanh kiếm rung chuyển dữ dội như muốn tuột ra khỏi tay hắn. Tiết Minh nắm chặt thanh kiếm, giơ ra trước mắt Giản Triều Vân, ánh mắt đặt trên thanh kiếm, sợ nó nhảy ra ngoài.

“Cẩn thận, thứ này nó không nghe lời ta cho lắm.”

Nhưng khi đưa đến trước mặt Giản Triều Vân, nó yên tĩnh lạ thường, Tiết Minh bối rối nhìn thanh kiếm rồi lại nhìn y.

Giản Triều Vân buồn cười, y chạm tay vào thanh kiếm, giọng điệu trêu chọc hắn: “Chắc là nó thích ta rồi, người ta nói chủ nào tớ nấy, không biết Tiết sư huynh có thích ta không vậy?”

Tiết Minh giật mình, rút tay ra khỏi thanh kiếm, hoảng loạn nhìn y.

“Ta chỉ đùa thôi, Tiết sư huynh không cần phải phản ứng như vậy đâu.”

“Lần trước vẫn chưa cho huynh xem kiếm pháp mà ta đã học được nhỉ, lần này ta biểu diễn cho sư huynh xem vậy.”

Giản Triều Vân trầm lắng vuốt thân kiếm, gió lồng lộng thổi lên. Y rút thanh kiếm ra khỏi chuôi, nhẹ nhành như khổng tước múa lượn với thanh kiếm. Mỗi động tác đều kinh diễm lòng người, Tiết Minh say đắm nhìn y. Thầm nghĩ thanh kiếm của hắn đúng là hợp với y, như thể được sinh ra vì y vậy.

Đến khi gió ngừng thổi, Giản Triều Vân cũng ngừng lại. Y đút lại kiếm vào vỏ, đưa nó cho Tiết Minh.

Ngày hôm sau, Thẩm An Nguyên bắt Giản Triều Vân phải đến điện thờ thần để xem lại những hoa văn trên cơ thể.

Tiết Minh không được đi cùng hậm hực đá những hòn sỏi trên sân tập, Cố Diễm đi ngang qua ngứa mồm lại chọc chó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Không bám đít Giản Triều Vân được nên trút giận lên hòn sỏi sao, đến thiếu chủ của Linh Khê Tông cũng ấu trĩ như vậy à?”

Tiết Minh sôi máu, kẻ này bị làm sao vậy. Hôm nào cũng chọc hắn điên lên mới chịu.

“Việc nhà ngươi à, đừng chõ mồm vào.”

Thấy hắn gắt gỏng, Cố Diễm đạt được mục đích chạy đi chỗ khác. Chạy đến gốc cây to mà Thẩm An Nguyên luôn chăm sóc, hắn dựa người vào cây, nhăn nhó ôm ngực mình.

Dạo gần đây Cố Diễm rất hay bị đau cơ thể, lâu lâu ở ngực hắn sẽ nhói lên như bị kim châm vào trái tim. Nghĩ rằng chỉ là do hoạt động quá sức nên hắn mới chả để ý, mặc cho nó thành như nào.

Nhưng càng để lâu cơn đau đó càng dữ dội hơn trước, khiến hắn phải luôn che giấu mọi người.

_______

Trong một mật thất tăm tối, một nam nhân bị trói lại treo lủng lẳng trên cột, người hắn đầy rẫy những vết đinh đóng lên từng thớ thịt. Đôi mắt vô hồn, hơi thở dồn dập, thấy một người đi vào trong căn mật thất, hắn sợ hãi la hét thất thanh, cố giãy dụa thoát ra khỏi xiềng xích để trốn thoát khỏi kẻ vừa đi vào kia.

Kẻ đó đi vào cầm lấy roi da lại gần nam nhân đó, nam nhân kia ú ớ kinh sợ, mở miệng ra mới thấy hắn đã không còn lưỡi hay răng, kẻ cầm roi bật cười lấy roi da quất thật mạnh vào nam nhân đó.

Bên ngoài có người gõ cửa, hắn đi vào hành lễ với kẻ cầm roi kia. Ánh sáng từ ngọn đèn chiếu vào kẻ cầm roi, khuôn mặt hắn lộ rõ dưới ánh đèn mờ ảo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Là Lý Kỳ Minh* của Thanh Uyển Môn, khuôn mặt hiện tại quỷ quái không giống người bình thường, một bên mắt thoáng đỏ lên nhìn như quỷ dữ.

*Lý Kỳ Minh: Nếu ai không nhớ thì ông này ở trong tiệc sinh thần của Tiết Minh rồi chuốc say Tiết Minh ấy.

Người đi vào nói: “Trận pháp ở Phượng Tinh Quốc đã thất bại, vật tế cho quỷ cũng đã chết. Hơn nữa bảo vật đã tan biến thành trăm mảnh. Lần này có một toán người tu chân đến đó xử lí, ta cho rằng bọn họ giống như mọi lần nên đã sơ xuất. Mong ngài tha thứ cho ta, là ta không cẩn thận.”

Hắn nói xong liếc lên nhìn mặt Lý Kỳ Minh, khuôn mặt Lý Kỳ Minh vặn vẹo đến đắng sợ: “Lần này là kẻ nào?”

Người kia thấp thỏm trả lời: “Lần này là Linh Khê Tông, hơn nữa còn là Thẩm An Nguyên dẫn theo mấy tên đệ tử của hắn.”

Lý Kỳ Minh nắm chặt roi da quật mạnh lên nam nhân bị treo, mỗi một lượt roi đánh vào da thịt sẽ nứt toác ra để lại một vết thương sâu. Tiếng kêu gào vang vọng khắp trong mật thất, người kia lo sợ muốn đi ra ngoài.

Lý Kỳ Minh gào lên: “Lại là Thẩm An Nguyên! Hắn đúng là con chó chết, lần nào cũng cản đường ta. Ta sẽ không tha cho ngươi, TA SẼ KHÔNG THA THỨ CHO CÁC NGƯƠI!”

Hắn đột nhiên dừng lại, lẩm bẩm cái gì đó rồi cười lớn.

“Đúng rồi, chúng ta còn trận pháp ở Thông Viên cơ mà, lần này nhớ phải lấy được thánh vật.”

_______

Tác giả: Chương này ngắn do t mệt, chiều up nhiều hơn hoặc mai up nhiều hơn nha

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Thành Ánh Trăng Sáng Của Nhân Vật Phản Diện

Số ký tự: 0