Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 43
2024-11-21 23:20:39
Đang niệm niệm, ba xiên thịt nướng được đưa tới trước mặt.
Lâm Không Lộc hơi giật mình, quay đầu liền nhìn thấy Giang Từ đang gỡ thịt nướng, mặt mày bình tĩnh nhìn cậu.
“Cho tôi?” Cậu kinh ngạc hỏi.
Giang Từ trực tiếp bỏ thịt vào trong chén của cậu, nhàn nhạt nói: “Ăn nhanh lên, đợi chút nữa còn phải đi cứu người.”
Sau đó cũng cho Triệu Tinh Mạch ba xiên.
Lâm Không Lộc: “...Ừm.”
Hoá ra bạn trai cũ là người lương thiện á, cũng có lòng tốt ghê.
Cậu vội gắp lên một miếng, ngửi ngửi, cảm thấy không buồn nôn mới há miệng cắn một cái, trong chốc lát, đôi mắt lập tức phát sáng.
Chất thịt tươi ngon, ngoài giòn trong mềm, có chút vị ngọt thanh, ăn giống thịt cua hoàng đế…A, cậu cũng không nhớ từng ăn cua hoàng đế, sao tự nhiên lại liên tưởng tới nhỉ?
Nhưng mặc kệ chuyện thế nào đi, thịt nướng quả thật siêu ngon, sốt cà chua chua ngọt, cực kỳ bắt vị.
Không ngờ là nam chính có thể chém quái vật, cũng có thể nướng thịt, lại còn làm người lương thiện, lấy chia sẻ với làm niềm vui.
Nếu vẫn luôn đi theo hắn, há chẳng phải có ăn có uống, không cần tìm thuốc dạ dày nữa à? An toàn mà còn đảm bảo nữa.
Khó có khi hệ thống làm việc đáng tin cậy, sắp xếp cho hắn làm nam chính, nhưng mà tiếc ghê, đã thành bạn trai cũ rồi.
Lâm Không Lộc nhịn không được cảm khái một hồi, sau đó cúi đầu, vui vẻ cắn thêm một miếng.
Đang lúc thưởng thức, một giọng nói sâu kín truyền vào trong tai: “Ngạo Thiên là ai?”
Lâm Không Lộc: “?”
Cậu cắn xiên thịt, nghiêng đầu nhìn.
Giang Từ lại bỏ thêm ba miếng thịt vào chén của cậu, vẻ mặt không đổi: “Cũng là bạn đồng hành của cậu à?”
Lâm Không Lộc: “Ừm, nó là một con thỏ.”
Cậu nhai thịt, âm thanh mơ hồ không rõ ràng.
Giang Từ mặt mày vô cảm, siết chặt thanh kim loại.
Con thỏ? Lúc trước ở chỗ cầu thang, còn gọi thân mật như vậy, ai mà tin?
“Đúng rồi, anh chỉ ăn thịt nướng, chắc sẽ ngán đó. Không thì ăn cơm tự sôi nhé?” Lâm Không Lộc bỗng nhiên nhớ tới hắn không có ăn cơm, mà mình thì ăn thịt rồi, nên có qua có lại mới phải.
Nói xong vội xoay người mở bao.
Giang Từ ngăn cậu lại, liếc mắt nhìn khoai tây trong tay Triệu Tinh Mặc, hỏi: “Khoai tây này lấy ở đâu ra?”
Lâm Không Lộc sửng sốt, vô thức trả lời: “Ta đào, ta hấp.”
Giang Từ: “Cho ta hai củ khoai tây là được.”
Lâm Không Lộc: “Ơ.”
Câu quay đầu nhìn Triệu Tinh Mặc, khó xử nói: “Chỉ còn có hai củ này à.”
Giang Từ trầm mặc, cũng nhìn về phía Triệu Tinh Mặc.
Triệu Tinh Mặc đang gặm khoai tây bỗng cứng đờ, nhìn hắn, lại nhìn thấy vẫn còn dư một củ khoai tây, vội vàng bưng chén đưa sang cho hắn.
Giang Từ tháo bao tay ra, đốt ngón tay rõ ràng cầm khoai tây hấp lên, cắn một miếng rồi nhíu mày.
Cũng được, trình độ cơm nước của bé lừa gạt này vẫn trước sau như một, đơn giản, cẩu thả.
Rốt cuộc hấp khoai tây cũng không đến nỗi khó ăn.
*
Ăn cơm xong, Giang Từ thu lại cái ghế kim loại nhỏ, tấm sát, que kim loại. Lâm Không Lộc cũng đóng gói gọn gàng phần cơm ăn chưa xong, mang cất vào.
Lâm Không Lộc hơi giật mình, quay đầu liền nhìn thấy Giang Từ đang gỡ thịt nướng, mặt mày bình tĩnh nhìn cậu.
“Cho tôi?” Cậu kinh ngạc hỏi.
Giang Từ trực tiếp bỏ thịt vào trong chén của cậu, nhàn nhạt nói: “Ăn nhanh lên, đợi chút nữa còn phải đi cứu người.”
Sau đó cũng cho Triệu Tinh Mạch ba xiên.
Lâm Không Lộc: “...Ừm.”
Hoá ra bạn trai cũ là người lương thiện á, cũng có lòng tốt ghê.
Cậu vội gắp lên một miếng, ngửi ngửi, cảm thấy không buồn nôn mới há miệng cắn một cái, trong chốc lát, đôi mắt lập tức phát sáng.
Chất thịt tươi ngon, ngoài giòn trong mềm, có chút vị ngọt thanh, ăn giống thịt cua hoàng đế…A, cậu cũng không nhớ từng ăn cua hoàng đế, sao tự nhiên lại liên tưởng tới nhỉ?
Nhưng mặc kệ chuyện thế nào đi, thịt nướng quả thật siêu ngon, sốt cà chua chua ngọt, cực kỳ bắt vị.
Không ngờ là nam chính có thể chém quái vật, cũng có thể nướng thịt, lại còn làm người lương thiện, lấy chia sẻ với làm niềm vui.
Nếu vẫn luôn đi theo hắn, há chẳng phải có ăn có uống, không cần tìm thuốc dạ dày nữa à? An toàn mà còn đảm bảo nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khó có khi hệ thống làm việc đáng tin cậy, sắp xếp cho hắn làm nam chính, nhưng mà tiếc ghê, đã thành bạn trai cũ rồi.
Lâm Không Lộc nhịn không được cảm khái một hồi, sau đó cúi đầu, vui vẻ cắn thêm một miếng.
Đang lúc thưởng thức, một giọng nói sâu kín truyền vào trong tai: “Ngạo Thiên là ai?”
Lâm Không Lộc: “?”
Cậu cắn xiên thịt, nghiêng đầu nhìn.
Giang Từ lại bỏ thêm ba miếng thịt vào chén của cậu, vẻ mặt không đổi: “Cũng là bạn đồng hành của cậu à?”
Lâm Không Lộc: “Ừm, nó là một con thỏ.”
Cậu nhai thịt, âm thanh mơ hồ không rõ ràng.
Giang Từ mặt mày vô cảm, siết chặt thanh kim loại.
Con thỏ? Lúc trước ở chỗ cầu thang, còn gọi thân mật như vậy, ai mà tin?
“Đúng rồi, anh chỉ ăn thịt nướng, chắc sẽ ngán đó. Không thì ăn cơm tự sôi nhé?” Lâm Không Lộc bỗng nhiên nhớ tới hắn không có ăn cơm, mà mình thì ăn thịt rồi, nên có qua có lại mới phải.
Nói xong vội xoay người mở bao.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Từ ngăn cậu lại, liếc mắt nhìn khoai tây trong tay Triệu Tinh Mặc, hỏi: “Khoai tây này lấy ở đâu ra?”
Lâm Không Lộc sửng sốt, vô thức trả lời: “Ta đào, ta hấp.”
Giang Từ: “Cho ta hai củ khoai tây là được.”
Lâm Không Lộc: “Ơ.”
Câu quay đầu nhìn Triệu Tinh Mặc, khó xử nói: “Chỉ còn có hai củ này à.”
Giang Từ trầm mặc, cũng nhìn về phía Triệu Tinh Mặc.
Triệu Tinh Mặc đang gặm khoai tây bỗng cứng đờ, nhìn hắn, lại nhìn thấy vẫn còn dư một củ khoai tây, vội vàng bưng chén đưa sang cho hắn.
Giang Từ tháo bao tay ra, đốt ngón tay rõ ràng cầm khoai tây hấp lên, cắn một miếng rồi nhíu mày.
Cũng được, trình độ cơm nước của bé lừa gạt này vẫn trước sau như một, đơn giản, cẩu thả.
Rốt cuộc hấp khoai tây cũng không đến nỗi khó ăn.
*
Ăn cơm xong, Giang Từ thu lại cái ghế kim loại nhỏ, tấm sát, que kim loại. Lâm Không Lộc cũng đóng gói gọn gàng phần cơm ăn chưa xong, mang cất vào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro