Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 44
2024-11-21 23:20:39
“Tiếp theo đi đâu?” Lâm Không Lộc hỏi, “Trước tiên đi cứu đám người Trần thiếu tá, hay là đi tìm anh Sầm, chú Triệu,...”
Nói được một nửa, cậu nhăn mày.
Bất kể là cứu người hay tìm người, bọn họ vẫn chưa có được manh mối nào, không biết đối phương ở đâu, chỉ có thể tìm lung tung như ruồi bọ mất đầu.
“Là Trần thiếu tá gửi tin cho căn cứ, nói chúng ta đang bị kẹt lại, không ra được à?” Giang Từ hỏi lại.
Lâm Không Lộc gật đầu.
Giang Từ nhíu mày: “Vậy thì hẳn là bọn họ không ở chỗ này.”
Lâm Không Lộc: “?”
Giang Từ giải thích: “Lúc trước chúng ta bị bao vây, mấy người Triệu Tinh Mặc bị con nhện biến dị kia bắt đi, tôi bị Hủ Đầng vây quanh, đám người Trần thiếu ta lại đột nhiên biến mất không tìm thấy, hẳn là đã bị đưa đến toà nhà khác, cũng nghĩ rằng tôi và Triệu Tinh Mặc gặp nguy hiểm.”
“Nhưng vẫn có thể gửi tin đi, thế thì tạm thời vẫn chưa gặp nguy hiểm.”
Lâm Không Lộc hiểu rõ, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, lại hỏi: “Nhưng không phải có thể dùng bộ đàm sóng ngắn để gửi thông tin à?”
Giang Từ liếc cậu một cái, lắc đầu: “Tôi không có bộ đàm, hơn nữa sóng ngắn cũng sẽ bị ngắt.”
Lâm Không Lộc: “Hả?”
Vậy thì không có cách nào để liên lạc rồi, chỉ có thể từ từ tìm.
“Trước tiên đến phòng hồ sơ tầng 1 đã.” Cuối cùng Giang Từ nói.
Dường như đoán được Lâm Không Lộc và Triệu Tinh Mặc sẽ lo lắng cho đám người Triệu Chi Châu, hắn nói thêm: “Tôi từ lầu hai đi lên đây, không gặp Sầm Tân, Triệu Chi Châu, có thể bọn họ cũng không ở tòa nhà này.”
“Con quái vật bắt mọi người có năng lực điều khiển không gian, nó cố ý tách chúng ta ra, hẳn là có mục đích khác. Tôi đã thử rồi, không có cách nào rời khỏi toà nhà này, đi đến cửa ra sẽ lại va vào tường, hẳn là phải giết chết nó, chúng ta mới có thể đến toà khác cứu người.”
Lâm Không Lộc lại gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Trong lúc nói chuyện ba người cũng đã thu dọn xong.
Khi đang chuẩn bị rời đi, Triệu Tinh Mặc bỗng nhiên quay đầu, nhìn cái xác bị chém tan tác của con nhện, chần chừ nói: “Con nhện này ném ở đây luôn à?”
Lâm Không Lộc cũng xoay theo: “Chứ không thì sao?”
Triệu Tinh Mặc: “Thấy hơi lãng phí á.”
Lâm Không Lộc: “Cũng đúng.”
“Vậy…hay là gói một chút mang theo?” Cậu quay đầu hỏi ý kiến Giang Từ.
Dù sao con nhện này cũng là hắn giết.
Giang Từ gật đầu, không tỏ ý kiến: “Vỏ cứng, có thể đeo sau lưng phòng bị quái vật đánh lén từ sau, hơn nữa thịt chân ăn cũng được.”
Lâm Không Lộc một tay sờ cằm, thầm nghĩ: Thật đúng là cả người đều là đồ quý, cơ mà…đã ăn rồi, còn đem đi nữa thì có quá đáng không nhỉ?
Năm phút sau.
Triệu Tinh Mặc lấy mấy cái chân con nhện cột ở phía sai, Lâm Không Lộc lại giúp anh ta đeo cả cái vỏ của con nhện lên lưng, phấn khích nói: “Được nha, như thế này thì không sợ có quái vật đánh lén từ sau nữa.”
Nói được một nửa, cậu nhăn mày.
Bất kể là cứu người hay tìm người, bọn họ vẫn chưa có được manh mối nào, không biết đối phương ở đâu, chỉ có thể tìm lung tung như ruồi bọ mất đầu.
“Là Trần thiếu tá gửi tin cho căn cứ, nói chúng ta đang bị kẹt lại, không ra được à?” Giang Từ hỏi lại.
Lâm Không Lộc gật đầu.
Giang Từ nhíu mày: “Vậy thì hẳn là bọn họ không ở chỗ này.”
Lâm Không Lộc: “?”
Giang Từ giải thích: “Lúc trước chúng ta bị bao vây, mấy người Triệu Tinh Mặc bị con nhện biến dị kia bắt đi, tôi bị Hủ Đầng vây quanh, đám người Trần thiếu ta lại đột nhiên biến mất không tìm thấy, hẳn là đã bị đưa đến toà nhà khác, cũng nghĩ rằng tôi và Triệu Tinh Mặc gặp nguy hiểm.”
“Nhưng vẫn có thể gửi tin đi, thế thì tạm thời vẫn chưa gặp nguy hiểm.”
Lâm Không Lộc hiểu rõ, nhưng bỗng nhiên nghĩ đến một việc, lại hỏi: “Nhưng không phải có thể dùng bộ đàm sóng ngắn để gửi thông tin à?”
Giang Từ liếc cậu một cái, lắc đầu: “Tôi không có bộ đàm, hơn nữa sóng ngắn cũng sẽ bị ngắt.”
Lâm Không Lộc: “Hả?”
Vậy thì không có cách nào để liên lạc rồi, chỉ có thể từ từ tìm.
“Trước tiên đến phòng hồ sơ tầng 1 đã.” Cuối cùng Giang Từ nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dường như đoán được Lâm Không Lộc và Triệu Tinh Mặc sẽ lo lắng cho đám người Triệu Chi Châu, hắn nói thêm: “Tôi từ lầu hai đi lên đây, không gặp Sầm Tân, Triệu Chi Châu, có thể bọn họ cũng không ở tòa nhà này.”
“Con quái vật bắt mọi người có năng lực điều khiển không gian, nó cố ý tách chúng ta ra, hẳn là có mục đích khác. Tôi đã thử rồi, không có cách nào rời khỏi toà nhà này, đi đến cửa ra sẽ lại va vào tường, hẳn là phải giết chết nó, chúng ta mới có thể đến toà khác cứu người.”
Lâm Không Lộc lại gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Trong lúc nói chuyện ba người cũng đã thu dọn xong.
Khi đang chuẩn bị rời đi, Triệu Tinh Mặc bỗng nhiên quay đầu, nhìn cái xác bị chém tan tác của con nhện, chần chừ nói: “Con nhện này ném ở đây luôn à?”
Lâm Không Lộc cũng xoay theo: “Chứ không thì sao?”
Triệu Tinh Mặc: “Thấy hơi lãng phí á.”
Lâm Không Lộc: “Cũng đúng.”
“Vậy…hay là gói một chút mang theo?” Cậu quay đầu hỏi ý kiến Giang Từ.
Dù sao con nhện này cũng là hắn giết.
Giang Từ gật đầu, không tỏ ý kiến: “Vỏ cứng, có thể đeo sau lưng phòng bị quái vật đánh lén từ sau, hơn nữa thịt chân ăn cũng được.”
Lâm Không Lộc một tay sờ cằm, thầm nghĩ: Thật đúng là cả người đều là đồ quý, cơ mà…đã ăn rồi, còn đem đi nữa thì có quá đáng không nhỉ?
Năm phút sau.
Triệu Tinh Mặc lấy mấy cái chân con nhện cột ở phía sai, Lâm Không Lộc lại giúp anh ta đeo cả cái vỏ của con nhện lên lưng, phấn khích nói: “Được nha, như thế này thì không sợ có quái vật đánh lén từ sau nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro