Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 45
2024-11-21 23:20:39
Nghĩ thế nào thì Lâm Không Lộc cũng không ngờ tới lúc gặp con nhện biến dị này thì cảnh giác cao độ, đến khi đi lại đóng gói nó mang theo.
Lúc xuống cầu thang, cậu đi trước Triệu Tinh Mặc, cứ đi một bước quay đầu một lần quan tâm anh ta: “Có nặng quá không? Cần tôi ôm giúp cậu mấy cái chân không?”
Triệu Tinh Mặc vội lắc đầu, hào khí can vân(*) mà nói: “Không cần đâu Tiểu Lộc huynh đệ, cậu gầy quá, sợ là ôm xong cũng đi không nổi nữa. Tôi khỏe cực, đeo trên lưng thấy nhẹ lắm.”
(*): miêu tả hào khí to lớn, lớn tới nỗi chạm đến mây (Theo Baidu).
“Thật à?” Lâm Không Lộc hỏi.
Thật ra thì phần vỏ lưng hay là chân của con nhện đều rất to, giờ Triệu Tinh Mặc đeo chúng sau lưng, thoạt nhìn cứ y như con nhện khổng lồ hình người.
“Thật mà. Cậu đừng có thấy tôi lớn lên không đô con nha, tôi ăn rất nhiều, cũng thích tập luyện, bản lĩnh khác thì không có, nhưng mà sức lực thì lớn lắm.” Triệu Tinh Mặc cố ý nắm chặt tay khoe cơ bắp cho cậu xem.
Lâm Không Lộc giờ này cũng nhớ tới Triệu Chi Châu từng nói anh ta có thể một phát ăn hết năm cục thịt kho tàu, hiểu ý mỉm cười.
Triệu Tinh Mặc nhìn thấy cậu cười thì sửng sốt, sau đó lại có chút đỏ mặt, vò đầu: “Tiểu Lộc huynh đệ, cậu cười lên trông đẹp lắm á, chủ yếu là cậu lớn lên đẹp thật. Aida, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là, chỉ là muốn nói với cậu, hiện tại là tận thế, lòng người hay thay đổi lắm, không như trước nữa đâu. Mấy người nam sinh lớn lên xinh đẹp cũng nên chú ý bảo vệ bản thân mình, có vài người lòng dạ xấu lắm…”
“Mọi người đi gần nhau chút, ba người tản ra không an toàn, tốt nhất là nắm tay nhau.” Đột nhiên Giang Từ quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn hai người bọn họ một cái, lại nói thêm một cậu, “Cũng cố gắng yên lặng chút, tránh kinh động đến đám tang thi, quái vật.”
Ngay lập tức Triệu Tinh Mặc liền đỏ mặt, bởi vì vừa rồi chỉ có anh ta lắm lời nhất.
Lâm Không Lộc vừa định cảm ơn ý tốt của hắn nhưng nghe vậy cũng ngừng lại, nhịn không được đến gần sau lưng Giang Từ nhỏ giọng hỏi: “Tại sao phải nắm tay á?”
Giang Từ không quay đầu lại, nhẹ giọng giải thích: “Quái vật không gian có thể xuất hiện bất cứ lúc nào phân tán mọi người đến những địa điểm khác nhau, nếu nắm tay thì sẽ khó bị tách ra.”
Lâm Không Lộc: “À.”
Có đạo lý ghê.
Nhưng nói chung cứ cảm giác sai sai chỗ nào.
“Các cậu có thể nắm lấy balo của tôi.” Lúc này Giang Từ lại mở miệng nói tiếp, giọng vẫn không cảm xúc như cũ.
Các cậu? Vậy là không phải nói riêng với người nào hết.
Lâm Không Lộc nghĩ thầm, rất nhanh liền bỏ hết mấy ý nghĩ lung tung, duỗi tay cầm lấy balo của Giang Từ.
Triệu Tinh Mặc đeo xác con nhện, không có cách nào đi ngang hàng với Lâm Không Lộc, cũng không có cách nào cùng nắm nên liền nắm lấy balo của Lâm Không Lộc.
Lúc nắm được rồi, Triệu Tinh Mặc vẫn rướn lên trước nhỏ giọng nói với Lâm Không Lộc một câu: “Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều vô tình, tôi với Giang đội đều không có ý xấu đâu, cậu có thể yên tâm.”
Lúc xuống cầu thang, cậu đi trước Triệu Tinh Mặc, cứ đi một bước quay đầu một lần quan tâm anh ta: “Có nặng quá không? Cần tôi ôm giúp cậu mấy cái chân không?”
Triệu Tinh Mặc vội lắc đầu, hào khí can vân(*) mà nói: “Không cần đâu Tiểu Lộc huynh đệ, cậu gầy quá, sợ là ôm xong cũng đi không nổi nữa. Tôi khỏe cực, đeo trên lưng thấy nhẹ lắm.”
(*): miêu tả hào khí to lớn, lớn tới nỗi chạm đến mây (Theo Baidu).
“Thật à?” Lâm Không Lộc hỏi.
Thật ra thì phần vỏ lưng hay là chân của con nhện đều rất to, giờ Triệu Tinh Mặc đeo chúng sau lưng, thoạt nhìn cứ y như con nhện khổng lồ hình người.
“Thật mà. Cậu đừng có thấy tôi lớn lên không đô con nha, tôi ăn rất nhiều, cũng thích tập luyện, bản lĩnh khác thì không có, nhưng mà sức lực thì lớn lắm.” Triệu Tinh Mặc cố ý nắm chặt tay khoe cơ bắp cho cậu xem.
Lâm Không Lộc giờ này cũng nhớ tới Triệu Chi Châu từng nói anh ta có thể một phát ăn hết năm cục thịt kho tàu, hiểu ý mỉm cười.
Triệu Tinh Mặc nhìn thấy cậu cười thì sửng sốt, sau đó lại có chút đỏ mặt, vò đầu: “Tiểu Lộc huynh đệ, cậu cười lên trông đẹp lắm á, chủ yếu là cậu lớn lên đẹp thật. Aida, tôi cũng không có ý gì khác, chỉ là, chỉ là muốn nói với cậu, hiện tại là tận thế, lòng người hay thay đổi lắm, không như trước nữa đâu. Mấy người nam sinh lớn lên xinh đẹp cũng nên chú ý bảo vệ bản thân mình, có vài người lòng dạ xấu lắm…”
“Mọi người đi gần nhau chút, ba người tản ra không an toàn, tốt nhất là nắm tay nhau.” Đột nhiên Giang Từ quay đầu lại, nhàn nhạt liếc nhìn hai người bọn họ một cái, lại nói thêm một cậu, “Cũng cố gắng yên lặng chút, tránh kinh động đến đám tang thi, quái vật.”
Ngay lập tức Triệu Tinh Mặc liền đỏ mặt, bởi vì vừa rồi chỉ có anh ta lắm lời nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Không Lộc vừa định cảm ơn ý tốt của hắn nhưng nghe vậy cũng ngừng lại, nhịn không được đến gần sau lưng Giang Từ nhỏ giọng hỏi: “Tại sao phải nắm tay á?”
Giang Từ không quay đầu lại, nhẹ giọng giải thích: “Quái vật không gian có thể xuất hiện bất cứ lúc nào phân tán mọi người đến những địa điểm khác nhau, nếu nắm tay thì sẽ khó bị tách ra.”
Lâm Không Lộc: “À.”
Có đạo lý ghê.
Nhưng nói chung cứ cảm giác sai sai chỗ nào.
“Các cậu có thể nắm lấy balo của tôi.” Lúc này Giang Từ lại mở miệng nói tiếp, giọng vẫn không cảm xúc như cũ.
Các cậu? Vậy là không phải nói riêng với người nào hết.
Lâm Không Lộc nghĩ thầm, rất nhanh liền bỏ hết mấy ý nghĩ lung tung, duỗi tay cầm lấy balo của Giang Từ.
Triệu Tinh Mặc đeo xác con nhện, không có cách nào đi ngang hàng với Lâm Không Lộc, cũng không có cách nào cùng nắm nên liền nắm lấy balo của Lâm Không Lộc.
Lúc nắm được rồi, Triệu Tinh Mặc vẫn rướn lên trước nhỏ giọng nói với Lâm Không Lộc một câu: “Nhưng mà không phải tất cả mọi người đều vô tình, tôi với Giang đội đều không có ý xấu đâu, cậu có thể yên tâm.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro