Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 47
2024-11-21 23:20:39
“Tại sao năng lực mạnh thì không phải do tự nhiên mà có thế? Anh cũng mới thức tỉnh có hai tháng thôi nhưng đã rất mạnh mà.” Lâm Không Lộc tò mò hỏi hắn.
Giang Từ quay lại nhìn cậu, ánh mắt phức tạp.
Tự nhiên Lâm Không Lộc hoài nghi có phải bản thân nói sai cái gì hay không, cậu, vội quay đầu đi chỗ khác, “À, tôi cũng giúp tìm nhé, nhiều người tìm sẽ nhanh hơn.”
Nói xong, cậu nhìn sang Triệu Tinh Mặc đang canh cửa, nói, "Tinh Mặc, cậu cũng tới đây đi+i, không cần canh cửa đâu, chúng ta hành động nhẹ nhàng, không gây tiếng động, chắc sẽ không làm đám thây ma chú ý đâu.”
Triệu Tinh Mặc nghe vậy liền đi tới.
Giang Từ cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới khẽ nói, "Tôi cũng không phải tự nhiên mà mạnh lên."
Lâm Không Lộc đang tập trung tìm bệnh án, nghe không rõ hắn nói gì nên vô thức quay lại hỏi, "Gì cơ?”
"Không có gì." Giang Từ lắc đầu.
Sau đó hắn đi tới bên cạnh cậu, cùng nhau tìm kiếm.
Tìm một lúc, Lâm Không Lộc đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nói, "Có phải chúng ta vẫn nên nắm tay nhau không?"
Giang Từ: "..."
Triệu Tinh Mặc: "Hình như thế."
Lâm Không Lộc: "Vậy thì nắm tay nhau đi."
Vì cậu đứng ở giữa, nên cậu kéo tay Giang Từ qua, nắm lấy vạt áo bên trái của mình, rồi kéo tay Triệu Tinh Mặc qua, nắm lấy vạt áo bên phải của mình.
“Xong rồi." Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lâm Không Lộc tiếp tục nghiêm túc lục lọi hồ sơ.
Bây giờ chỉ có cậu là hai tay tự do để lục lọi, nên phải tìm nhiều hơn một chút.
Giang Từ: "..."
Hắn nhìn chằm chằm vào vạt áo mà Triệu Tinh Mặc đang nắm, sau một lúc, cố tình lướt qua, nhanh chóng tìm kiếm hồ sơ bằng một tay.
Bệnh viện Tam Viện được xây dựng hàng chục năm, hồ sơ rất nhiều, nhưng phần lớn là hồ sơ bệnh án bình thường của những năm trước.
Ba người Lâm Không Lộc lăn qua lộn lại với đống hồ sơ, không biết thời gian đã trôi đi.
Mãi đến khi trời sắp tối, cuối cùng Lâm Không Lộc cũng tìm thấy trong đó bệnh án của một cô bé tám tuổi tên Đường Tân Nhụy với dòng chữ: “Có tiềm năng thức tỉnh năng lực không gian.”
Lâm Không Lộc ngạc nhiên, chẳng lẽ là cô bé này à?
Cậu ngẩng đầu quét mắt nhìn tủ hồ sơ, phát hiện bên cạnh bệnh án của Đường Tân Nhụy còn có một bệnh án tên Đường Dịch Xuyên.
Theo bản năng, cậu lấy bệnh án này xuống, đồng thời quay sang gọi Giang Từ: “Giang…”
Vừa quay đầu, cậu kinh ngạc phát hiện ra người kia đang đứng ngủ gà ngủ gật.
Giang Từ tay trái vẫn cầm bệnh án, tay phải thì nắm chặt vạt áo của Lâm Không Lộc, hơi cúi đầu, mắt nhắm hờ, hàng mi dày để lại một cái bóng rẽ quạt nhỏ dưới mắt, ngày thường gương mặt này luôn lạnh lùng, lúc này lại trông có phần dịu dàng, nhưng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bất chợt Lâm Không Lộc nhận ra, khi hắn thức dậy thì tính tình kỳ quái lạnh lùng, nhưng lúc ngủ lại giống như một chú chó lớn hiền lành, khiến cậu không nhịn được mà muốn xoa xoa mái tóc hơi rối của hắn.
Giang Từ quay lại nhìn cậu, ánh mắt phức tạp.
Tự nhiên Lâm Không Lộc hoài nghi có phải bản thân nói sai cái gì hay không, cậu, vội quay đầu đi chỗ khác, “À, tôi cũng giúp tìm nhé, nhiều người tìm sẽ nhanh hơn.”
Nói xong, cậu nhìn sang Triệu Tinh Mặc đang canh cửa, nói, "Tinh Mặc, cậu cũng tới đây đi+i, không cần canh cửa đâu, chúng ta hành động nhẹ nhàng, không gây tiếng động, chắc sẽ không làm đám thây ma chú ý đâu.”
Triệu Tinh Mặc nghe vậy liền đi tới.
Giang Từ cúi đầu, nhìn vào lòng bàn tay, một lúc lâu sau mới khẽ nói, "Tôi cũng không phải tự nhiên mà mạnh lên."
Lâm Không Lộc đang tập trung tìm bệnh án, nghe không rõ hắn nói gì nên vô thức quay lại hỏi, "Gì cơ?”
"Không có gì." Giang Từ lắc đầu.
Sau đó hắn đi tới bên cạnh cậu, cùng nhau tìm kiếm.
Tìm một lúc, Lâm Không Lộc đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ngẩng đầu nói, "Có phải chúng ta vẫn nên nắm tay nhau không?"
Giang Từ: "..."
Triệu Tinh Mặc: "Hình như thế."
Lâm Không Lộc: "Vậy thì nắm tay nhau đi."
Vì cậu đứng ở giữa, nên cậu kéo tay Giang Từ qua, nắm lấy vạt áo bên trái của mình, rồi kéo tay Triệu Tinh Mặc qua, nắm lấy vạt áo bên phải của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Xong rồi." Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Lâm Không Lộc tiếp tục nghiêm túc lục lọi hồ sơ.
Bây giờ chỉ có cậu là hai tay tự do để lục lọi, nên phải tìm nhiều hơn một chút.
Giang Từ: "..."
Hắn nhìn chằm chằm vào vạt áo mà Triệu Tinh Mặc đang nắm, sau một lúc, cố tình lướt qua, nhanh chóng tìm kiếm hồ sơ bằng một tay.
Bệnh viện Tam Viện được xây dựng hàng chục năm, hồ sơ rất nhiều, nhưng phần lớn là hồ sơ bệnh án bình thường của những năm trước.
Ba người Lâm Không Lộc lăn qua lộn lại với đống hồ sơ, không biết thời gian đã trôi đi.
Mãi đến khi trời sắp tối, cuối cùng Lâm Không Lộc cũng tìm thấy trong đó bệnh án của một cô bé tám tuổi tên Đường Tân Nhụy với dòng chữ: “Có tiềm năng thức tỉnh năng lực không gian.”
Lâm Không Lộc ngạc nhiên, chẳng lẽ là cô bé này à?
Cậu ngẩng đầu quét mắt nhìn tủ hồ sơ, phát hiện bên cạnh bệnh án của Đường Tân Nhụy còn có một bệnh án tên Đường Dịch Xuyên.
Theo bản năng, cậu lấy bệnh án này xuống, đồng thời quay sang gọi Giang Từ: “Giang…”
Vừa quay đầu, cậu kinh ngạc phát hiện ra người kia đang đứng ngủ gà ngủ gật.
Giang Từ tay trái vẫn cầm bệnh án, tay phải thì nắm chặt vạt áo của Lâm Không Lộc, hơi cúi đầu, mắt nhắm hờ, hàng mi dày để lại một cái bóng rẽ quạt nhỏ dưới mắt, ngày thường gương mặt này luôn lạnh lùng, lúc này lại trông có phần dịu dàng, nhưng cũng lộ ra vẻ mệt mỏi.
Bất chợt Lâm Không Lộc nhận ra, khi hắn thức dậy thì tính tình kỳ quái lạnh lùng, nhưng lúc ngủ lại giống như một chú chó lớn hiền lành, khiến cậu không nhịn được mà muốn xoa xoa mái tóc hơi rối của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro