Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 48
2024-11-21 23:20:39
Cơ mà việc xoa đầu bạn trai cũ có thể gây ra hiểu lầm, nên dù có hơi ngứa tay thì Lâm Không Lộc vẫn cố nhịn lại.
Ngay lúc này, Triệu Tinh Mặc cũng tình cờ quay đầu lại, anh ta vừa định nói gì đó, Lâm Không Lộc đã vội “suỵt” một tiếng, rồi chỉ vào Giang Từ, ra hiệu hắn đang ngủ.
Triệu Tinh Mặc ngạc nhiên, sau đó cũng hiểu ra rồi nhỏ giọng nói, “Thật không dễ gì cuối cùng cũng ngủ được. Có lẽ đã ba ngày rồi Giang đội không ngủ, chúng ta đừng làm ồn, để anh ấy ngủ thêm chút nữa đi.”
Ba ngày?
Lâm Không Lộc khó hiểu, đè thấp giọng, “Không phải các cậu mới đến Tam Viện được một ngày thôi à?”
Sao lại ba ngày không ngủ được?
“À, là thế này.” Triệu Tinh Mặc cũng hạ giọng giải thích, “Ban đêm Giang đội hay mộng du, ít khi nào anh ấy đi ngủ vào ban đêm lắm. Nghe nói anh ấy chỉ chợp mắt vào ban ngày thôi, mà lại là khi không chịu nổi nữa mới đi ngủ. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, ban ngày anh ấy cũng không ngủ được.”
Lâm Không Lộc lại càng không hiểu ra sao, sao bị mộng du thì lại không ngủ luôn vậy? Ban đêm ngủ tám tiếng, có mộng du một tiếng đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn là không ngủ mà.
Không lẽ vì ban đêm có thây ma à?
Triệu Tinh Mặc thấy cậu đã đoán ra được nguyên nhân, liền gật đầu và tiếp tục nhỏ giọng giải thích, “Nghe đội viện của Giang đội nói, mỗi khi mộng du Giang đội rất đáng sợ, lục thân không nhận (*), tệ hơn nữa thì anh ấy sẽ ra ngoài bắt mấy con thây ma nam trẻ trung đẹp trai nữa đó.
(*): mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
“...” Lâm Không Lộc trợn mắt.
“Có lúc chỉ nhìn thấy bóng dáng thôi cũng đã ôm lấy thây ma và gọi cục cưng rồi.”
“...”
“Khẩu vị mặn vậy.” Lâm Không Lộc há hốc mồm.
Triệu Tinh Mặc vô thức gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu, “À, không phải.”
“Nhưng vậy thì chẳng phải rất nguy hiểm sao, lỡ đâu đang mộng du bị cắn thì sao?” Lâm Không Lộc hỏi tiếp.
“Không đâu nha, Giang đội lúc mộng du cũng rất mạnh, thường thì khi bắt được tang thi, kêu nó là cục cưng xong, lúc quay qua nhìn thấy mặt tụi nó thì nhanh chóng vặn cổ luôn.”
Lâm Không Lộc “...” Này không phải là điếu ngư chấp pháp(*) à?
(*): tương tự như câu tục ngữ “Thả con săn sắt, bắt con cá rô” của Việt Nam mình. Có ý chỉ người ta cố tình tạo ra tình huống hoặc cạm bẫy để người khác phạm luật, sau đó bắt giữ hoặc xử phạt họ.
“Thật ra thì không thể trách Giang đội được đâu. Nghe nói trước đây anh ấy từng có một người bạn trai, anh ấy yêu người kia lắm, ai ngờ người đó bỏ anh ấy đi theo một tên nhà giàu nào đó. Sau này khi tận thế, có lẽ nghĩ người kia đã biến thành thây ma rồi, nên từ đó Giang đội mới mắc chứng mộng du đi tìm thây ma thế này.”
Lâm Không Lộc: “Ờ…” Cậu nghe ai nói người kia đã biến thành thây ma vậy?
Ngay lúc này, Triệu Tinh Mặc cũng tình cờ quay đầu lại, anh ta vừa định nói gì đó, Lâm Không Lộc đã vội “suỵt” một tiếng, rồi chỉ vào Giang Từ, ra hiệu hắn đang ngủ.
Triệu Tinh Mặc ngạc nhiên, sau đó cũng hiểu ra rồi nhỏ giọng nói, “Thật không dễ gì cuối cùng cũng ngủ được. Có lẽ đã ba ngày rồi Giang đội không ngủ, chúng ta đừng làm ồn, để anh ấy ngủ thêm chút nữa đi.”
Ba ngày?
Lâm Không Lộc khó hiểu, đè thấp giọng, “Không phải các cậu mới đến Tam Viện được một ngày thôi à?”
Sao lại ba ngày không ngủ được?
“À, là thế này.” Triệu Tinh Mặc cũng hạ giọng giải thích, “Ban đêm Giang đội hay mộng du, ít khi nào anh ấy đi ngủ vào ban đêm lắm. Nghe nói anh ấy chỉ chợp mắt vào ban ngày thôi, mà lại là khi không chịu nổi nữa mới đi ngủ. Gần đây xảy ra nhiều chuyện quá, ban ngày anh ấy cũng không ngủ được.”
Lâm Không Lộc lại càng không hiểu ra sao, sao bị mộng du thì lại không ngủ luôn vậy? Ban đêm ngủ tám tiếng, có mộng du một tiếng đi chăng nữa thì vẫn tốt hơn là không ngủ mà.
Không lẽ vì ban đêm có thây ma à?
Triệu Tinh Mặc thấy cậu đã đoán ra được nguyên nhân, liền gật đầu và tiếp tục nhỏ giọng giải thích, “Nghe đội viện của Giang đội nói, mỗi khi mộng du Giang đội rất đáng sợ, lục thân không nhận (*), tệ hơn nữa thì anh ấy sẽ ra ngoài bắt mấy con thây ma nam trẻ trung đẹp trai nữa đó.
(*): mất hết tính người (lục thân bao gồm bố, mẹ, anh, em, vợ, con đều không nhận)
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“...” Lâm Không Lộc trợn mắt.
“Có lúc chỉ nhìn thấy bóng dáng thôi cũng đã ôm lấy thây ma và gọi cục cưng rồi.”
“...”
“Khẩu vị mặn vậy.” Lâm Không Lộc há hốc mồm.
Triệu Tinh Mặc vô thức gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu, “À, không phải.”
“Nhưng vậy thì chẳng phải rất nguy hiểm sao, lỡ đâu đang mộng du bị cắn thì sao?” Lâm Không Lộc hỏi tiếp.
“Không đâu nha, Giang đội lúc mộng du cũng rất mạnh, thường thì khi bắt được tang thi, kêu nó là cục cưng xong, lúc quay qua nhìn thấy mặt tụi nó thì nhanh chóng vặn cổ luôn.”
Lâm Không Lộc “...” Này không phải là điếu ngư chấp pháp(*) à?
(*): tương tự như câu tục ngữ “Thả con săn sắt, bắt con cá rô” của Việt Nam mình. Có ý chỉ người ta cố tình tạo ra tình huống hoặc cạm bẫy để người khác phạm luật, sau đó bắt giữ hoặc xử phạt họ.
“Thật ra thì không thể trách Giang đội được đâu. Nghe nói trước đây anh ấy từng có một người bạn trai, anh ấy yêu người kia lắm, ai ngờ người đó bỏ anh ấy đi theo một tên nhà giàu nào đó. Sau này khi tận thế, có lẽ nghĩ người kia đã biến thành thây ma rồi, nên từ đó Giang đội mới mắc chứng mộng du đi tìm thây ma thế này.”
Lâm Không Lộc: “Ờ…” Cậu nghe ai nói người kia đã biến thành thây ma vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro