Trở Thành Tang Thi Mang Thai Trong Sách
Chương 49
2024-11-21 23:20:39
“Cũng may là tình trạng này chỉ xảy ra vào ban đêm, nhưng để đảm bảo an toàn, Giang đội luôn cố gắng thức đêm không ngủ.”
Lâm Không Lộc, “Cái đó…”
“Cơ mà cậu nói coi, không biết bạn trai cũ của anh ấy nghĩ gì nhỉ? Trước tận thế bỏ rơi Giang đội, ngày sau đã thành như thế, thật đáng thương.” Triệu Tinh Mặc thấp giọng thở dài.
Lâm Không Lộc, “Tôi muốn nói.”
Triệu Tinh Mặc nói: “Cậu thấy tôi nói đúng phải không?”
Lâm Không Lộc: “Không, ý tôi là, Giang đội mà cậu nói tỉnh lại rồi á.”
Triệu Tinh Mặc lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Giang Từ không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, đang vô cảm nhìn anh ta với Lâm Không Lộc.
Giang Từ chậm rãi mở miệng, lạnh giọng: “Các cậu đã tìm thấy hồ sơ bệnh án chưa mà ở đây nói chuyện phiếm?”
Triệu Tinh Mặc sợ hãi rụt cổ, lông tơ dựng đứng hết lên.
Lâm Không Lộc ho nhẹ một tiếng, giơ hai cuốn bệnh án đang cầm lên, nói: “Có thể có ít manh mối ở đây.”
Vẻ mặt Giang Từ dịu xuống, vừa định đưa tay lấy bệnh án nhưng không hiểu sao lại thất thần, sau đó khí thế quanh người thay đổi, trở nên lạnh lùng u ám, đôi mắt dường như nhuốm màu đỏ thẫm, trông hệt như những con quái vật và thây ma lạnh lẽo.
Lâm Không Lộc kinh ngạc, định nhìn kỹ thêm thì đã thấy Giang Từ nhắm chặt hai mắt, đưa tay lên xoa mi tâm.
Khi mở mắt ra lần nữa, thần sắc hắn đã trở lại như bình thường, đôi mắt đen như mực, như thể đôi mắt đỏ ngầu lúc nãy chỉ là ảo giác của Lâm Không Lộc.
Lâm Không Lộc chần chừu hỏi: “Vừa rồi anh bị sao thế?”
Giang Từ khó hiểu nhìn cậu: “Vừa rồi?”
Lâm Không Lộc ngập ngừng: “Mới một hai giây trước đó, nhìn vẻ mặt anh không ổn lắm, mắt cũng hơi đỏ nữa.”
Giang Từ hoàn toàn không nhớ gì hết, nhưng sắc mặt thoáng thay đổi, một lúc sau hắn mới nói: “Có thể là mệt mỏi quá thôi.”
“Ồ.” Lâm Không Lộc gật đầu.
Cậu lại nhìn kỹ thêm, phát hiện đáy mắt của Giang Từ thật sự có vài tia máu, như đã rất lâu rồi không ngủ.
Có lẽ thật sự là ảo giác.
Lâm Không Lộc thầm nghĩ, mở hồ sơ bệnh án ra cho hai người xem.
Hồ sơ bệnh án của Đường Tân Nhụy khá bình thường, lúc bốn tuổi cô bé được phát hiện bị suy đa tạng không rõ nguyên nhân, đã điều trị ở nhiều bệnh viện nhưng không có kết quả, ba năm trước được chuyển đến bệnh viện này.
Xem ra không phải là đối tượng thí nghiệm, điểm duy nhất trong bệnh án có liên quan đến những gì họ đang tìm kiếm chính là dòng chữ kỳ lạ: “Có tiềm năng thức tỉnh năng lực không gian.”
Mà trùng hợp là, cha của cô bé tên Đường Dịch Xuyên.
Ba người nhìn nhau, mở hồ sơ bệnh án của Đường Dịch Xuyên ra. Kết quả vừa nhìn trang đầu tiên, cả ba người đều đứng hình.
Ảnh của Đường Dịch Xuyên bị ai đó dùng bút đỏ gạch một chữ X thật to, khuôn mặt cũng bị cạo mạnh, chỉ để lại những vết cắt lộn xộn và vài vết kim đâm.
Người làm việc này dường như cực kì căm ghét người trong ảnh.
Lâm Không Lộc, “Cái đó…”
“Cơ mà cậu nói coi, không biết bạn trai cũ của anh ấy nghĩ gì nhỉ? Trước tận thế bỏ rơi Giang đội, ngày sau đã thành như thế, thật đáng thương.” Triệu Tinh Mặc thấp giọng thở dài.
Lâm Không Lộc, “Tôi muốn nói.”
Triệu Tinh Mặc nói: “Cậu thấy tôi nói đúng phải không?”
Lâm Không Lộc: “Không, ý tôi là, Giang đội mà cậu nói tỉnh lại rồi á.”
Triệu Tinh Mặc lập tức ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy Giang Từ không biết đã mở mắt ra từ lúc nào, đang vô cảm nhìn anh ta với Lâm Không Lộc.
Giang Từ chậm rãi mở miệng, lạnh giọng: “Các cậu đã tìm thấy hồ sơ bệnh án chưa mà ở đây nói chuyện phiếm?”
Triệu Tinh Mặc sợ hãi rụt cổ, lông tơ dựng đứng hết lên.
Lâm Không Lộc ho nhẹ một tiếng, giơ hai cuốn bệnh án đang cầm lên, nói: “Có thể có ít manh mối ở đây.”
Vẻ mặt Giang Từ dịu xuống, vừa định đưa tay lấy bệnh án nhưng không hiểu sao lại thất thần, sau đó khí thế quanh người thay đổi, trở nên lạnh lùng u ám, đôi mắt dường như nhuốm màu đỏ thẫm, trông hệt như những con quái vật và thây ma lạnh lẽo.
Lâm Không Lộc kinh ngạc, định nhìn kỹ thêm thì đã thấy Giang Từ nhắm chặt hai mắt, đưa tay lên xoa mi tâm.
Khi mở mắt ra lần nữa, thần sắc hắn đã trở lại như bình thường, đôi mắt đen như mực, như thể đôi mắt đỏ ngầu lúc nãy chỉ là ảo giác của Lâm Không Lộc.
Lâm Không Lộc chần chừu hỏi: “Vừa rồi anh bị sao thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Giang Từ khó hiểu nhìn cậu: “Vừa rồi?”
Lâm Không Lộc ngập ngừng: “Mới một hai giây trước đó, nhìn vẻ mặt anh không ổn lắm, mắt cũng hơi đỏ nữa.”
Giang Từ hoàn toàn không nhớ gì hết, nhưng sắc mặt thoáng thay đổi, một lúc sau hắn mới nói: “Có thể là mệt mỏi quá thôi.”
“Ồ.” Lâm Không Lộc gật đầu.
Cậu lại nhìn kỹ thêm, phát hiện đáy mắt của Giang Từ thật sự có vài tia máu, như đã rất lâu rồi không ngủ.
Có lẽ thật sự là ảo giác.
Lâm Không Lộc thầm nghĩ, mở hồ sơ bệnh án ra cho hai người xem.
Hồ sơ bệnh án của Đường Tân Nhụy khá bình thường, lúc bốn tuổi cô bé được phát hiện bị suy đa tạng không rõ nguyên nhân, đã điều trị ở nhiều bệnh viện nhưng không có kết quả, ba năm trước được chuyển đến bệnh viện này.
Xem ra không phải là đối tượng thí nghiệm, điểm duy nhất trong bệnh án có liên quan đến những gì họ đang tìm kiếm chính là dòng chữ kỳ lạ: “Có tiềm năng thức tỉnh năng lực không gian.”
Mà trùng hợp là, cha của cô bé tên Đường Dịch Xuyên.
Ba người nhìn nhau, mở hồ sơ bệnh án của Đường Dịch Xuyên ra. Kết quả vừa nhìn trang đầu tiên, cả ba người đều đứng hình.
Ảnh của Đường Dịch Xuyên bị ai đó dùng bút đỏ gạch một chữ X thật to, khuôn mặt cũng bị cạo mạnh, chỉ để lại những vết cắt lộn xộn và vài vết kim đâm.
Người làm việc này dường như cực kì căm ghét người trong ảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro