Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong

Chương 31

Cảnh Tố Như Cố

2024-09-08 03:10:13

Hành lá trắng nõn, rau chân vịt, bắp cải, rau búp bê...... đậu đũa, dưa chuột, bí đỏ, mướp, dưa hồ lô...... cà tím, ớt cũng treo đầy cành.

Có linh tuyền thủy trong tay, Lâm Tố Ngọc rốt cuộc không cần lo lắng vấn đề ăn uống nữa, cô đã tràn đầy tự tin có thể an nhiên vượt qua ba năm nạn đói này.

Quan trọng nhất là, với tình trạng sức khỏe hiện tại của thân thể Lâm Tố Ngọc, ăn loại rau dưa hoa quả tưới bằng linh tuyền thủy này mới có thể điều dưỡng thân thể tốt hơn, ở thời đại này chăm sóc tốt sức khỏe mới là chuyện quan trọng nhất.

...........

Lâm Tâm Dao từ trong đau đớn tỉnh lại thì đã là buổi chiều, cô ta giãy dụa phát hiện bản thân đang bị trói chặt tay chân, nằm ở trong một căn phòng rách nát bỏ hoang.

Hoảng loạn, sợ hãi làm cho cô ta hô dài một tiếng cứu mạng, nhưng mà đáp lại cô ta chỉ có tiếng kêu kẽo kẹt của gian nhà cũ nát và tiếng chin chít của chuột bọ. Cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định lại hò hét kêu cứu, vẫn không có bất cứ âm thanh nào đáp lại.

“Chết tiệt”, rốt cuộc là ai đã bắt cóc cô ta tới nơi này, trong lòng không ngừng mắng kẻ đã bắt cóc cô ta. Trong nháy mắt cô ta lại nghĩ tới người nhà của mình, người nhà cô có phải đã rời đi hay không?

Không, sẽ không đâu, ở nhà cô ta được sủng ái như vậy, người nhà Lâm gia nhất định đang chờ cô ta.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mặc dù trong lòng đang cật lực trấn an chính mình, nhưng nước mắt kinh hoảng rốt cuộc cũng không kềm được, cô ấy đầu tiên là buồn lòng yên lặng rơi lệ càng về sau đã là gào khóc lên.

Nơi rách nát lại hẻo lánh này cách Lâm phủ gần nhất cũng hai ba trăm mét, tốt xấu gì Lâm Tố Ngọc cũng đã lấy miếng vải trên miệng Lâm Tâm Dao ra, nếu không lúc này Lâm Tâm Dao có khóc đến chết cũng không ai biết.

“Ai? Là ai đang khóc đó?”

Đoán chừng là động tĩnh quá lớn, rốt cục đã có người tan tầm đi ngang qua chỗ này phát hiện điều dị thường, căn nhà bỏ hoang cư nhiên có tiếng khóc la, người tới cũng cẩn thận từng li từng tí đứng ngoài sân lớn tiếng hỏi vọng vào.

“Cứu mạng, mau tới cứu tôi, tôi là con gái của Lâm thị.”

Lâm Tâm Dao thật sự là sợ người ta chạy mất, nhanh chóng tự nói ra thân phận, thấy thật sự đã có người đi vào, Lâm Tâm Dao lúc này mới an tĩnh lại.

Lúc này cái ót lại đau đớn kịch liệt làm cho Lâm Tâm Dao càng thấy khó chịu, tinh thần kinh hoảng lại đột ngột buông lỏng xuống, cô ta lại té xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong

Số ký tự: 0