Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 32
Cảnh Tố Như Cố
2024-09-08 03:10:13
“Ai nha, là một tiểu cô nương, người ngất đi rồi, mau tới giúp người cởi trói đưa đến bệnh viện!”
Cứ như vậy, Lâm Tâm Dao vận khí rất tốt được người qua đường đưa vào bệnh viện chữa trị....
.....
Mới vào bệnh viện Lâm Tâm Dao đã tỉnh lại, chờ bác sĩ giúp Lâm Tâm Dao băng bó vết thương sau gáy, cũng hỏi thăm thân phận của cô ta, Lâm Tâm Dao lúc này lòng như lửa đốt tỏ ý muốn xuất viện ngay lập tức, cô muốn về Lâm phủ xem.
Nào hay lúc này túi tiền cô ta trống rỗng, Lâm Tâm Dao cảm giác đời này cô ta chưa từng mất mặt như thế, càng chưa từng xui xẻo như thế này, mặt xám mày tro vào bệnh viện mà trên người lại không một xu dính túi.
"Bác sĩ, trên người tôi không mang tiền, tôi có thể gọi điện thoại cho người nhà bảo họ đưa tiền đến không?"
Điện thoại ở thập niên sáu mươi là vật hiếm có, chỉ những đơn vị cấp cao mới có, nhưng Lâm phủ mấy đời phú quý, đã sớm có điện thoại trong nhà. Lâm Tâm Dao thuần thục gọi điện thoại về Lâm phủ nhưng chờ mãi không có phản hồi.
Lâm gia, sợ là không còn người nữa. Lâm Tâm Dao nuốt nước bọt, nén xuống nỗi sợ hãi trong lòng, lại đổi số điện thoại gọi tới nhà của cậu cô ta.
"Cậu ơi... cháu là Tâm Dao đây, cháu đang ở bệnh viện nhân dân thành Đông, cậu có thể... tới đón cháu không?"
“Tâm Dao, sao cháu lại ở trong bệnh viện? Cháu đừng nóng vội, cậu lập tức qua đón!”
Nghe đứa cháu gái nghẹn ngào qua điện thoại, Giám đốc Lương trong lòng lo lắng, ông ta cúp điện thoại lập tức gọi thư ký của mình vào.
“Thư ký Tiền, cháu gái tôi đã tìm được rồi, cô bảo những người bên ngoài trở về, cô giúp tôi trả cho họ hai đồng phí vất vả.”
Phân phó xong việc, Giám đốc Lương kẹp cặp công văn lại xượt qua thư ký Tiền, lập tức chạy tới bệnh viện đón Lâm Tâm Dao.
Lâm Tâm Dao nhìn thấy cậu mình, câu nói đầu tiên chính là hỏi người Lâm gia đâu rồi, cô ta vẫn cho rằng cô ta là đứa nhỏ được cha mẹ thương nhất, cha mẹ cô ta sao có thể bỏ lại cô ta?
Nhưng mà giám đốc Lương ấp úng trả lời làm cho cô ta thấy hơi mất mặt, hơn ba mươi người Lâm gia toàn bộ đều đã trốn đi, chỉ có đại tiểu thư Lâm gia là cô ta, bị vứt bỏ.
"Cậu ơi, ba mẹ cháu không cần cháu nữa, có phải cháu sẽ không bao giờ gặp lại ba mẹ nữa không?
Lúc này Lâm Tâm Dao vừa hối vừa hận, nếu như cô ta không có nhiều toan tính như vậy, không đi ra ngoài tìm Lý Ngôn Băng, thì có phải bây giờ đã sớm cùng người nhà Lâm gia rời đi.
Cứ như vậy, Lâm Tâm Dao vận khí rất tốt được người qua đường đưa vào bệnh viện chữa trị....
.....
Mới vào bệnh viện Lâm Tâm Dao đã tỉnh lại, chờ bác sĩ giúp Lâm Tâm Dao băng bó vết thương sau gáy, cũng hỏi thăm thân phận của cô ta, Lâm Tâm Dao lúc này lòng như lửa đốt tỏ ý muốn xuất viện ngay lập tức, cô muốn về Lâm phủ xem.
Nào hay lúc này túi tiền cô ta trống rỗng, Lâm Tâm Dao cảm giác đời này cô ta chưa từng mất mặt như thế, càng chưa từng xui xẻo như thế này, mặt xám mày tro vào bệnh viện mà trên người lại không một xu dính túi.
"Bác sĩ, trên người tôi không mang tiền, tôi có thể gọi điện thoại cho người nhà bảo họ đưa tiền đến không?"
Điện thoại ở thập niên sáu mươi là vật hiếm có, chỉ những đơn vị cấp cao mới có, nhưng Lâm phủ mấy đời phú quý, đã sớm có điện thoại trong nhà. Lâm Tâm Dao thuần thục gọi điện thoại về Lâm phủ nhưng chờ mãi không có phản hồi.
Lâm gia, sợ là không còn người nữa. Lâm Tâm Dao nuốt nước bọt, nén xuống nỗi sợ hãi trong lòng, lại đổi số điện thoại gọi tới nhà của cậu cô ta.
"Cậu ơi... cháu là Tâm Dao đây, cháu đang ở bệnh viện nhân dân thành Đông, cậu có thể... tới đón cháu không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tâm Dao, sao cháu lại ở trong bệnh viện? Cháu đừng nóng vội, cậu lập tức qua đón!”
Nghe đứa cháu gái nghẹn ngào qua điện thoại, Giám đốc Lương trong lòng lo lắng, ông ta cúp điện thoại lập tức gọi thư ký của mình vào.
“Thư ký Tiền, cháu gái tôi đã tìm được rồi, cô bảo những người bên ngoài trở về, cô giúp tôi trả cho họ hai đồng phí vất vả.”
Phân phó xong việc, Giám đốc Lương kẹp cặp công văn lại xượt qua thư ký Tiền, lập tức chạy tới bệnh viện đón Lâm Tâm Dao.
Lâm Tâm Dao nhìn thấy cậu mình, câu nói đầu tiên chính là hỏi người Lâm gia đâu rồi, cô ta vẫn cho rằng cô ta là đứa nhỏ được cha mẹ thương nhất, cha mẹ cô ta sao có thể bỏ lại cô ta?
Nhưng mà giám đốc Lương ấp úng trả lời làm cho cô ta thấy hơi mất mặt, hơn ba mươi người Lâm gia toàn bộ đều đã trốn đi, chỉ có đại tiểu thư Lâm gia là cô ta, bị vứt bỏ.
"Cậu ơi, ba mẹ cháu không cần cháu nữa, có phải cháu sẽ không bao giờ gặp lại ba mẹ nữa không?
Lúc này Lâm Tâm Dao vừa hối vừa hận, nếu như cô ta không có nhiều toan tính như vậy, không đi ra ngoài tìm Lý Ngôn Băng, thì có phải bây giờ đã sớm cùng người nhà Lâm gia rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro