Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 33
Cảnh Tố Như Cố
2024-09-08 03:10:13
Ở kiếp trước, Hoa quốc vào những năm sáu mươi, cả nước trên dưới rơi vào cảnh thiếu lương thực trầm trọng, các lãnh đạo bên trên đều ra chỉ thị toàn dân thắt lưng buộc bụng sống qua ngày, hiện tại cô ta lại không thể kịp thời theo người nhà trốn ra nước ngoài.
[Sau này... mình nên làm cái gì đây?...] Lâm Tâm Dao nghĩ vậy, cô ta lại khóc càng thương tâm.
"Tâm Dao, cháu đừng khóc, ba mẹ có để lại thư dặn dò, bảo cậu nhất định phải chăm sóc cháu thật tốt."
“Còn có bí thư Vương, ba mẹ cháu cũng đã liên hệ rồi, nhờ ông ấy nghĩ biện pháp đưa cháu ra ngoài, cha mẹ cháu sẽ ở bến cảng chờ con đoàn tụ.”
Lâm Tâm Dao cuối cùng cũng có chút an ủi, biết cha mẹ cô ta còn phân phó để người khác đưa cô ra ngoài. Cô ta biết bí thư Vương chính là người đã thu xếp cho Lâm gia các cô rời đi, khẳng định cũng có năng lực đưa cô ta đi đoàn tụ với gia đình.
“Cậu, cậu có thấy Lâm Tố Ngọc không? Có phải nó đã hại cháu không?”
Tuy rằng lúc chạng vạng tối cô ta đi theo Lâm đại phu nhân cùng đến đưa nước đường đậu xanh cho Tố Ngọc, thế nhưng Lâm Tâm Dao so với Lâm đại phu nhân còn đa nghi hơn, hoặc là nói cô ta vốn đã ghét Lâm Tố Ngọc từ tận tâm can, chỉ cần xảy ra chuyện không tốt, chuyện đầu tiên cô ta muốn là tìm Lâm Tố Ngọc mà tính toán.
“Chuyện gì xảy ra, cháu nói là Lâm Tố Ngọc hại cháu sao?”
Lời nói không đầu không đuôi của Lâm Tâm Dao khiến Giám đốc Lương nghi hoặc, đồng thời cũng nhắc nhở ông ta, ông ta còn chưa biết rõ tối hôm qua cháu gái nhà mình đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi tiếp.
"Tối hôm qua cháu đi ra ngoài tìm bạn học của nói chuyện, sau đó bạn học đưa cháu về đến cửa hậu viện, khi cháu vào hậu viện liền xoay người đóng cửa, bỗng nhiên có người đánh vào ót cháu một cái, cháu liền không còn cảm giác gì nữa."
“Mãi tới khi tỉnh lại trong căn phòng bỏ hoang, trên người cháu còn bị trói bằng dây thừng, cháu hét thật lâu mới có người phát hiện, cuối cùng thì tỉnh lại ở bệnh viện....”
Lâm Tâm Dao cũng không dám nói lung tung sai sự thật, dẫu vậy cũng không trở ngại việc cô ta hoài nghi là Lâm Tố Ngọc đã ra tay với mình.
“Được rồi, việc này chúng ta sẽ điều tra rõ. Chỉ là Tâm Dao này.... người nhà Lâm gia đã rời đi, chuyện này kinh động không ít người, thời gian này cháu cũng phải nhẫn nhịn một chút....”
Hai người họ đều thống nhất với nhau là sẽ âm thầm điều tra mà không báo công an, trước khi chuyện Lâm gia trốn đi còn chưa lắng xuống, Lâm Tâm Dao cũng không có ý định gây thêm sự chú ý.
[Sau này... mình nên làm cái gì đây?...] Lâm Tâm Dao nghĩ vậy, cô ta lại khóc càng thương tâm.
"Tâm Dao, cháu đừng khóc, ba mẹ có để lại thư dặn dò, bảo cậu nhất định phải chăm sóc cháu thật tốt."
“Còn có bí thư Vương, ba mẹ cháu cũng đã liên hệ rồi, nhờ ông ấy nghĩ biện pháp đưa cháu ra ngoài, cha mẹ cháu sẽ ở bến cảng chờ con đoàn tụ.”
Lâm Tâm Dao cuối cùng cũng có chút an ủi, biết cha mẹ cô ta còn phân phó để người khác đưa cô ra ngoài. Cô ta biết bí thư Vương chính là người đã thu xếp cho Lâm gia các cô rời đi, khẳng định cũng có năng lực đưa cô ta đi đoàn tụ với gia đình.
“Cậu, cậu có thấy Lâm Tố Ngọc không? Có phải nó đã hại cháu không?”
Tuy rằng lúc chạng vạng tối cô ta đi theo Lâm đại phu nhân cùng đến đưa nước đường đậu xanh cho Tố Ngọc, thế nhưng Lâm Tâm Dao so với Lâm đại phu nhân còn đa nghi hơn, hoặc là nói cô ta vốn đã ghét Lâm Tố Ngọc từ tận tâm can, chỉ cần xảy ra chuyện không tốt, chuyện đầu tiên cô ta muốn là tìm Lâm Tố Ngọc mà tính toán.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện gì xảy ra, cháu nói là Lâm Tố Ngọc hại cháu sao?”
Lời nói không đầu không đuôi của Lâm Tâm Dao khiến Giám đốc Lương nghi hoặc, đồng thời cũng nhắc nhở ông ta, ông ta còn chưa biết rõ tối hôm qua cháu gái nhà mình đã xảy ra chuyện gì, liền hỏi tiếp.
"Tối hôm qua cháu đi ra ngoài tìm bạn học của nói chuyện, sau đó bạn học đưa cháu về đến cửa hậu viện, khi cháu vào hậu viện liền xoay người đóng cửa, bỗng nhiên có người đánh vào ót cháu một cái, cháu liền không còn cảm giác gì nữa."
“Mãi tới khi tỉnh lại trong căn phòng bỏ hoang, trên người cháu còn bị trói bằng dây thừng, cháu hét thật lâu mới có người phát hiện, cuối cùng thì tỉnh lại ở bệnh viện....”
Lâm Tâm Dao cũng không dám nói lung tung sai sự thật, dẫu vậy cũng không trở ngại việc cô ta hoài nghi là Lâm Tố Ngọc đã ra tay với mình.
“Được rồi, việc này chúng ta sẽ điều tra rõ. Chỉ là Tâm Dao này.... người nhà Lâm gia đã rời đi, chuyện này kinh động không ít người, thời gian này cháu cũng phải nhẫn nhịn một chút....”
Hai người họ đều thống nhất với nhau là sẽ âm thầm điều tra mà không báo công an, trước khi chuyện Lâm gia trốn đi còn chưa lắng xuống, Lâm Tâm Dao cũng không có ý định gây thêm sự chú ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro