Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 35
Cảnh Tố Như Cố
2024-09-08 03:10:13
Lương Tuệ bị chị họ này áp chế từ bé đến lớn, vậy nên mỗi khi nhìn thấy Lâm Tâm Dao cũng sẽ không có sắc mặt tốt, hiện giờ biết Lâm Tâm Dao còn đến sống trong nhà mình, cô ta thấy vui được mới là chuyện lạ.
“Được rồi, con tránh xa cô ấy một chút, đừng để người ta khiêu khích con. Bây giờ Tâm Dao bị người Lâm gia bỏ lại thành phố Tân Môn, ba con không thể mặc kệ cô ấy.”
Lương phu nhân cũng không thích đứa cháu gái này lắm, nhưng việc nên làm thì bà sẽ không thể không làm. Lo lắng nữ nhi nhà mình chịu thiệt, bà ấy còn cố ý chỉ điểm nữ nhi nhà mình sau này đừng quá kích động.
“Mẹ, cho dù con muốn tránh mặt chị ấy, chị ấy cũng sẽ tới tìm con! Chị ta chỉ giả bộ tốt đẹp thôi, mà chị ta nói gì ba cũng tin, phiền muốn chết.”
Lương Tuệ liếc mắt nhìn Lâm Tâm Dao xuống xe, trong bụng ngập tràn tiếc nuối, sao người ta không bắt trói chị ta luôn đi, giấu đi thật xa, hoặc là đi theo người Lâm gia cho khuất mắt, đừng ở đây hại người nữa.
Thật xui xẻo, sau này lại phải đối mặt với nha đầu thối dùng da mặt làm tường thành này mỗi ngày.
“Chào Mợ, Tuệ Tuệ, quấy rầy mọi người rồi.”
“Cháu vào trong phòng mình rửa mặt đi, rồi chuẩn bị ăn cơm, hôm nay không biết cháu tới nên mợ còn chưa kịp chuẩn bị món cháu thích ăn, Tâm Dao đừng chê nha.”
Tâm cơ của bà Lương rất sâu, còn rất biết cách nói chuyện, nói mấy câu cũng khiến Giám đốc Lương cảm giác vợ mình đối với cháu gái vẫn rất tốt.
"Đều là người một nhà, Tâm Dao muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, cứ trực tiếp nói với mợ con là được, lát nữa để mợ con tìm cho con hai bộ quần áo để thay tạm, ngày mai lại đi đặt mua đồ mới."
Giám đốc Lương cẩn thận dặn dò, tròng mắt Lương Tuệ vừa chuyển lập tức đáp lời.
“Cha, trước kia không phải chị họ Tâm Dao có mang tới không ít quần áo sao? Những quần áo kia mẹ con còn cẩn thận cất giữ, vừa hay chị họ đang cần dùng tới.”
Cô ta muốn xem Lâm Tâm Dao còn đắc ý thế nào, trước kia đối phương mang tới cho cô ta toàn quần áo rách nát để hạ nhục, hiện tại đã có cơ hội để cho cô ta quang minh chính đại đáp trả lại mối hận.
“Ừ phải, đúng đúng đúng, tháng trước Tâm Dao còn đưa tới một túi quần áo lớn, lát nữa tôi sẽ soạn ra vài bộ, vừa hay Tâm Dao đang cần quần áo để thay.”
“Được rồi, con tránh xa cô ấy một chút, đừng để người ta khiêu khích con. Bây giờ Tâm Dao bị người Lâm gia bỏ lại thành phố Tân Môn, ba con không thể mặc kệ cô ấy.”
Lương phu nhân cũng không thích đứa cháu gái này lắm, nhưng việc nên làm thì bà sẽ không thể không làm. Lo lắng nữ nhi nhà mình chịu thiệt, bà ấy còn cố ý chỉ điểm nữ nhi nhà mình sau này đừng quá kích động.
“Mẹ, cho dù con muốn tránh mặt chị ấy, chị ấy cũng sẽ tới tìm con! Chị ta chỉ giả bộ tốt đẹp thôi, mà chị ta nói gì ba cũng tin, phiền muốn chết.”
Lương Tuệ liếc mắt nhìn Lâm Tâm Dao xuống xe, trong bụng ngập tràn tiếc nuối, sao người ta không bắt trói chị ta luôn đi, giấu đi thật xa, hoặc là đi theo người Lâm gia cho khuất mắt, đừng ở đây hại người nữa.
Thật xui xẻo, sau này lại phải đối mặt với nha đầu thối dùng da mặt làm tường thành này mỗi ngày.
“Chào Mợ, Tuệ Tuệ, quấy rầy mọi người rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cháu vào trong phòng mình rửa mặt đi, rồi chuẩn bị ăn cơm, hôm nay không biết cháu tới nên mợ còn chưa kịp chuẩn bị món cháu thích ăn, Tâm Dao đừng chê nha.”
Tâm cơ của bà Lương rất sâu, còn rất biết cách nói chuyện, nói mấy câu cũng khiến Giám đốc Lương cảm giác vợ mình đối với cháu gái vẫn rất tốt.
"Đều là người một nhà, Tâm Dao muốn ăn cái gì sẽ có cái đó, cứ trực tiếp nói với mợ con là được, lát nữa để mợ con tìm cho con hai bộ quần áo để thay tạm, ngày mai lại đi đặt mua đồ mới."
Giám đốc Lương cẩn thận dặn dò, tròng mắt Lương Tuệ vừa chuyển lập tức đáp lời.
“Cha, trước kia không phải chị họ Tâm Dao có mang tới không ít quần áo sao? Những quần áo kia mẹ con còn cẩn thận cất giữ, vừa hay chị họ đang cần dùng tới.”
Cô ta muốn xem Lâm Tâm Dao còn đắc ý thế nào, trước kia đối phương mang tới cho cô ta toàn quần áo rách nát để hạ nhục, hiện tại đã có cơ hội để cho cô ta quang minh chính đại đáp trả lại mối hận.
“Ừ phải, đúng đúng đúng, tháng trước Tâm Dao còn đưa tới một túi quần áo lớn, lát nữa tôi sẽ soạn ra vài bộ, vừa hay Tâm Dao đang cần quần áo để thay.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro