Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 36
Cảnh Tố Như Cố
2024-09-08 03:10:13
Lương phu nhân nén cười phụ họa, Lương gia bọn họ tuy rằng không được phú quý như Lâm gia, nhưng cũng không cần mặc quần áo cũ của người khác, Lâm Tâm Dao trước kia cao cao tại thượng đem quần áo rách nát đưa tới, nỗi nhục này Lương phu nhân còn chưa quên.
Tâm tư của hai mẹ con cực kỳ đồng bộ, Lâm Tâm Dao tự mình làm cái gì trong lòng cô ta biết rõ ràng, bị Lương phu nhân nói như thế, ngoại trừ biết trước sắp bị vả mặt còn đặc biệt thấy xấu hổ.
"Mợ, những thứ trước kia con mang đến cho Tuệ Tuệ đều là do người hầu trong nhà thu thập, bên trong có cái gì con cũng không rõ lắm. Nhưng nếu là con đưa tới, hiện tại vừa vặn có chỗ dùng đến, nếu không thì đêm nay con cũng không có quần áo để thay."
Chỉ trong vài câu nói, Lâm Tâm Dao đã muốn chối bỏ trách nhiệm, tỏ vẻ đống quần áo rách nát kia không phải cô ta chuẩn bị.
Đáng tiếc có vài người không phải cô ta chỉ tùy tiện nói vài câu là có thể qua mặt được, Lương Tuệ đã sớm nhận ra bộ mặt thật của cô ta, cho nên độ tín nhiệm đối với Lâm Tâm Dao gần như bằng không, chỉ số thông minh của Lương phu nhân cũng không thấp, bà ta rõ ràng không phải loại người mà Lâm Tâm Dao có thể qua mặt được.
Trọng sinh trở về có lẽ so với kiếp trước Lâm Tâm Dao tư tưởng càng thành thục, thủ đoạn càng tàn nhẫn, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
Cũng tỷ như Lâm Tâm Dao đã sống hai đời cao ngạo, ở trước mặt người khác dù trong hoàn cảnh nào cũng đều tỏ ra cao cao tại thượng. Giám đốc Lương là đàn ông thì không nói làm gì, nhưng Lương phu nhân ở trong giới cán bộ bà ta cũng là nhân vật có thứ bậc nhất định, chút thái độ cao ngạo cùng cao cao tại thượng này của Lâm Tâm Dao, bà làm sao có thể không cảm giác được.
Xúc giác của đồng loại dù sao cũng nhạy bén hơn người khác, Lương phu nhân và Lâm Tâm Dao chính là đồng loại. Cho nên lời nói của Lâm Tâm Dao ở trong tai Lương phu nhân chính là chột dạ, chính là che dấu nỗi hổ thẹn.
“Thôi cứ tạm gác lại đã. Không nói những chuyện này nữa, đồ ăn sắp nguội rồi, mau tới ăn cơm đi!”
Trên bàn cơm, Lương Tuệ còn cố ý nhắc tới hai vị ca ca của mình, ý là nói Lâm Tâm Dao chen vào ăn nhờ ở đậu.
“Mẹ, bên đại ca có phải lại gửi tiền gửi vé cho con nữa không, mẹ nói anh ấy lần sau cứ giữ tiền cho mình dùng, anh ấy tham gia quân ngũ nhiệm vụ nặng trách nhiệm lớn, phải ăn ngon một chút, phải giữ lại chút tiền lương cải thiện cuộc sống.”
Tâm tư của hai mẹ con cực kỳ đồng bộ, Lâm Tâm Dao tự mình làm cái gì trong lòng cô ta biết rõ ràng, bị Lương phu nhân nói như thế, ngoại trừ biết trước sắp bị vả mặt còn đặc biệt thấy xấu hổ.
"Mợ, những thứ trước kia con mang đến cho Tuệ Tuệ đều là do người hầu trong nhà thu thập, bên trong có cái gì con cũng không rõ lắm. Nhưng nếu là con đưa tới, hiện tại vừa vặn có chỗ dùng đến, nếu không thì đêm nay con cũng không có quần áo để thay."
Chỉ trong vài câu nói, Lâm Tâm Dao đã muốn chối bỏ trách nhiệm, tỏ vẻ đống quần áo rách nát kia không phải cô ta chuẩn bị.
Đáng tiếc có vài người không phải cô ta chỉ tùy tiện nói vài câu là có thể qua mặt được, Lương Tuệ đã sớm nhận ra bộ mặt thật của cô ta, cho nên độ tín nhiệm đối với Lâm Tâm Dao gần như bằng không, chỉ số thông minh của Lương phu nhân cũng không thấp, bà ta rõ ràng không phải loại người mà Lâm Tâm Dao có thể qua mặt được.
Trọng sinh trở về có lẽ so với kiếp trước Lâm Tâm Dao tư tưởng càng thành thục, thủ đoạn càng tàn nhẫn, nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cũng tỷ như Lâm Tâm Dao đã sống hai đời cao ngạo, ở trước mặt người khác dù trong hoàn cảnh nào cũng đều tỏ ra cao cao tại thượng. Giám đốc Lương là đàn ông thì không nói làm gì, nhưng Lương phu nhân ở trong giới cán bộ bà ta cũng là nhân vật có thứ bậc nhất định, chút thái độ cao ngạo cùng cao cao tại thượng này của Lâm Tâm Dao, bà làm sao có thể không cảm giác được.
Xúc giác của đồng loại dù sao cũng nhạy bén hơn người khác, Lương phu nhân và Lâm Tâm Dao chính là đồng loại. Cho nên lời nói của Lâm Tâm Dao ở trong tai Lương phu nhân chính là chột dạ, chính là che dấu nỗi hổ thẹn.
“Thôi cứ tạm gác lại đã. Không nói những chuyện này nữa, đồ ăn sắp nguội rồi, mau tới ăn cơm đi!”
Trên bàn cơm, Lương Tuệ còn cố ý nhắc tới hai vị ca ca của mình, ý là nói Lâm Tâm Dao chen vào ăn nhờ ở đậu.
“Mẹ, bên đại ca có phải lại gửi tiền gửi vé cho con nữa không, mẹ nói anh ấy lần sau cứ giữ tiền cho mình dùng, anh ấy tham gia quân ngũ nhiệm vụ nặng trách nhiệm lớn, phải ăn ngon một chút, phải giữ lại chút tiền lương cải thiện cuộc sống.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro