Trở Về 1960, Dọn Sạch Gia Sản Xông Pha Đất Hong Kong
Chương 38
Cảnh Tố Như Cố
2024-09-08 03:10:13
"Cha cháu có nhắn lại là, Lâm Tố Ngọc là con gái của Lâm Triều Anh trước kia từng làm kế toán cho Lâm gia, bởi vì người này cũng được xem như con nuôi của Lâm gia, nên con gái của ông ta mới được ở lại Lâm gia."
“Hiện tại hộ tịch của Lâm Tố Ngọc đã trở lại chỗ cha ruột nó, nó cũng kế thừa di sản của cha ruột để lại. Cho nên cháu không cần cùng người này có quan hệ gì nữa.”
[Cha ruột Lâm Tố Ngọc là con nuôi của Lâm gia chúng ta? Người phụ trách phòng kế toán Lâm gia? Không có khả năng...... Không phải như vậy.]
Lâm Tâm Dao đắm chìm trong hồi ức thì thào tự nói. Cô ta còn nghĩ về sau có thể lợi dụng cái danh nghĩa Lâm Tố Ngọc là con gái của nhà tư bản lớn đã trốn đi nước ngoài, làm cho Lâm Tố Ngọc vạn kiếp bất phục.
Hiện tại cha ruột của cô ta - Lâm đại lão gia đã giúp Lâm Tố Ngọc giải quyết tai họa ngầm này, vì sao đời này lại không giống với đời trước?
Lẽ nào Lâm Tố Ngọc...... Lâm Tố Ngọc có phải cũng có kỳ ngộ khó tin như cô ta chăng?
........
Phía bên này, Lâm Tố Ngọc đã ổn định tại nhà mới, liền bắt đầu kế hoạch muốn đi học. Nguyên chủ* sống ở Lâm gia căn bản là không có ai quan tâm đến chuyện học tập, cho nên nguyên chủ đến mười hai tuổi mà chưa từng đi học một ngày.
(*nguyên chủ: cách gọi khác của nguyên thân)
Hiện tại mới đầu tháng sáu, còn một thời gian nữa mới đến thi cuối kỳ bậc tiểu học, cô hoàn toàn có thể lên năm lớp, sau đó nửa tháng sau tham gia khảo thí lấy bằng tốt nghiệp.
Lấy được bằng tốt nghiệp bậc tiểu học qua kỳ nghỉ hè liền lên trung học cơ sở, dùng thời gian một năm học xong tri thức trung học cơ sở thì nhảy lớp thi vào trung học phổ thông, nếu học hành thuận lợi hoàn thành hết trương trình trước kỳ thi đại học, thì cô có thể thử thi vào đại học. Lên kế hoạch xong xuôi, Tố Ngọc liền đi đến một trường học gần đó nhất.
......
“Chào đại gia, cháu có thể vào tìm hiệu trưởng của trường không? Cháu muốn đến đây học.”
Mắt thấy một tiểu cô nương gầy gò yếu ớt từ trong túi lấy ra một nắm kẹo trái cây đặt ở trên mặt bàn phòng bảo vệ, lại cười đặc biệt nhu thuận.
Bác bảo vệ giương mắt nhìn Lâm Tố Ngọc một hồi lâu, mới chậm rãi nói cho Lâm Tố Ngọc biết nên đi nơi nào tìm hiệu trưởng.
“Vậy cháu vào đi! Thấy tòa nhà hai tầng kia không, văn phòng hiệu trưởng ở phòng thứ hai bên tay trái lầu hai.”
“Hiện tại hộ tịch của Lâm Tố Ngọc đã trở lại chỗ cha ruột nó, nó cũng kế thừa di sản của cha ruột để lại. Cho nên cháu không cần cùng người này có quan hệ gì nữa.”
[Cha ruột Lâm Tố Ngọc là con nuôi của Lâm gia chúng ta? Người phụ trách phòng kế toán Lâm gia? Không có khả năng...... Không phải như vậy.]
Lâm Tâm Dao đắm chìm trong hồi ức thì thào tự nói. Cô ta còn nghĩ về sau có thể lợi dụng cái danh nghĩa Lâm Tố Ngọc là con gái của nhà tư bản lớn đã trốn đi nước ngoài, làm cho Lâm Tố Ngọc vạn kiếp bất phục.
Hiện tại cha ruột của cô ta - Lâm đại lão gia đã giúp Lâm Tố Ngọc giải quyết tai họa ngầm này, vì sao đời này lại không giống với đời trước?
Lẽ nào Lâm Tố Ngọc...... Lâm Tố Ngọc có phải cũng có kỳ ngộ khó tin như cô ta chăng?
........
Phía bên này, Lâm Tố Ngọc đã ổn định tại nhà mới, liền bắt đầu kế hoạch muốn đi học. Nguyên chủ* sống ở Lâm gia căn bản là không có ai quan tâm đến chuyện học tập, cho nên nguyên chủ đến mười hai tuổi mà chưa từng đi học một ngày.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
(*nguyên chủ: cách gọi khác của nguyên thân)
Hiện tại mới đầu tháng sáu, còn một thời gian nữa mới đến thi cuối kỳ bậc tiểu học, cô hoàn toàn có thể lên năm lớp, sau đó nửa tháng sau tham gia khảo thí lấy bằng tốt nghiệp.
Lấy được bằng tốt nghiệp bậc tiểu học qua kỳ nghỉ hè liền lên trung học cơ sở, dùng thời gian một năm học xong tri thức trung học cơ sở thì nhảy lớp thi vào trung học phổ thông, nếu học hành thuận lợi hoàn thành hết trương trình trước kỳ thi đại học, thì cô có thể thử thi vào đại học. Lên kế hoạch xong xuôi, Tố Ngọc liền đi đến một trường học gần đó nhất.
......
“Chào đại gia, cháu có thể vào tìm hiệu trưởng của trường không? Cháu muốn đến đây học.”
Mắt thấy một tiểu cô nương gầy gò yếu ớt từ trong túi lấy ra một nắm kẹo trái cây đặt ở trên mặt bàn phòng bảo vệ, lại cười đặc biệt nhu thuận.
Bác bảo vệ giương mắt nhìn Lâm Tố Ngọc một hồi lâu, mới chậm rãi nói cho Lâm Tố Ngọc biết nên đi nơi nào tìm hiệu trưởng.
“Vậy cháu vào đi! Thấy tòa nhà hai tầng kia không, văn phòng hiệu trưởng ở phòng thứ hai bên tay trái lầu hai.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro