Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 16
2024-11-25 23:43:40
Ôn Hòa nhìn anh ngây thơ: “Tôi chỉ đơn giản vậy thôi, làm sao mà nghĩ phức tạp được chứ?”
“Sau này, cô đi chăn bò với tôi, việc ngoài đồng cứ để tôi lo." Cố Tấn Hoài nói.
“Thế thì tôi sẽ lo cắt cỏ." Ôn Hòa không chắc mình có thể chịu khổ như nguyên chủ trước đây, nhưng vẫn cố gắng bày tỏ thái độ.
Cố Tấn Hoài nhìn thân hình nhỏ bé của cô: “Sức khỏe cô còn yếu lắm, phải dưỡng thêm một thời gian nữa đã.”
“Cảm giác như anh muốn nuôi tôi mập lên ấy!” Ôn Hòa tự cười đùa.
Trong khi đó, ở bên nhà họ Ôn, Dương Kim Hoa nhìn túi đường mà Cố Tấn Hoài gửi, trong lòng không khỏi bực bội.
“Cái con bé chết tiệt đó lại ở với cái phần tử xấu xa kia, định làm hại cả nhà chúng ta à. Chúng ta là bần nông ba đời đấy!”
“Khụ khụ!” Ông Ôn hút điếu thuốc lá tự trồng, ho khù khụ vài tiếng. “Bà đừng quên, nó đã cắt đứt quan hệ với nhà mình rồi. Nó là nó, chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa.”
Anh cả vẫn còn đau đầu: “Không thể để nó tự do dễ dàng như vậy được!”
Hắn ta cảm thấy Ôn Hòa đã thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình.
Dương Kim Hoa căm phẫn: “Nó vốn dĩ không…”
“Đủ rồi!” Ông Ôn quát lớn, cắt ngang lời bà ta.
Ngay lập tức, Dương Kim Hoa im lặng. Bà ta là người ác nhất nhà, nhưng người làm chủ nhà này chính là ông Ôn.
Ở bên này, bữa tối cũng là do Cố Tấn Hoài nấu, Ôn Hòa chỉ việc ngồi ăn.
Có món mộc nhĩ xào thịt, cá trích kho, rau xanh và khoai tây bào, ăn kèm với cơm trắng. Món nào cũng đủ sắc, hương, vị, thậm chí còn bỏ thêm dầu.
Ôn Hòa không khỏi cảm thấy cuộc sống này dường như... không tệ chút nào.
Trong ký ức của nguyên chủ, thời đại này dầu là thứ vô cùng hiếm hoi, nhà họ Ôn thường chỉ dùng một chút dầu để xào rau, mà chủ yếu là dầu mót đáy nồi còn sót lại.
Đại đa số gia đình đều ăn cháo loãng vào buổi sáng và tối, chỉ có trưa mới ăn cơm no. Thứ dầu thực vật phổ biến ở thời điểm này là dầu hạt cải, có mùi đặc trưng khá khó chịu.
Món ăn Ôn Hòa vừa nếm có chút khác biệt, mang vị của loại dầu ăn thời hiện đại, loại dầu mà tương lai sẽ trở nên phổ biến.
Cố Tấn Hoài vốn không để ý nhiều tới những điều nhỏ nhặt như vậy, nhưng khi thấy Ôn Hòa bưng bát cơm với vẻ mặt đăm chiêu, anh đoán rằng cô đã nhận ra sự khác biệt.
Anh gắp thêm một miếng thịt nạc vào bát cô, nói: “Hôm nay chúng ta kết hôn, không ai chúc mừng cũng không sao nhưng đã làm phải làm cho ra hồn, nên tôi đã mua dầu ở chợ đen về dùng, thấy ngon hơn không?”
“Sau này, cô đi chăn bò với tôi, việc ngoài đồng cứ để tôi lo." Cố Tấn Hoài nói.
“Thế thì tôi sẽ lo cắt cỏ." Ôn Hòa không chắc mình có thể chịu khổ như nguyên chủ trước đây, nhưng vẫn cố gắng bày tỏ thái độ.
Cố Tấn Hoài nhìn thân hình nhỏ bé của cô: “Sức khỏe cô còn yếu lắm, phải dưỡng thêm một thời gian nữa đã.”
“Cảm giác như anh muốn nuôi tôi mập lên ấy!” Ôn Hòa tự cười đùa.
Trong khi đó, ở bên nhà họ Ôn, Dương Kim Hoa nhìn túi đường mà Cố Tấn Hoài gửi, trong lòng không khỏi bực bội.
“Cái con bé chết tiệt đó lại ở với cái phần tử xấu xa kia, định làm hại cả nhà chúng ta à. Chúng ta là bần nông ba đời đấy!”
“Khụ khụ!” Ông Ôn hút điếu thuốc lá tự trồng, ho khù khụ vài tiếng. “Bà đừng quên, nó đã cắt đứt quan hệ với nhà mình rồi. Nó là nó, chẳng liên quan gì đến chúng ta nữa.”
Anh cả vẫn còn đau đầu: “Không thể để nó tự do dễ dàng như vậy được!”
Hắn ta cảm thấy Ôn Hòa đã thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình.
Dương Kim Hoa căm phẫn: “Nó vốn dĩ không…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đủ rồi!” Ông Ôn quát lớn, cắt ngang lời bà ta.
Ngay lập tức, Dương Kim Hoa im lặng. Bà ta là người ác nhất nhà, nhưng người làm chủ nhà này chính là ông Ôn.
Ở bên này, bữa tối cũng là do Cố Tấn Hoài nấu, Ôn Hòa chỉ việc ngồi ăn.
Có món mộc nhĩ xào thịt, cá trích kho, rau xanh và khoai tây bào, ăn kèm với cơm trắng. Món nào cũng đủ sắc, hương, vị, thậm chí còn bỏ thêm dầu.
Ôn Hòa không khỏi cảm thấy cuộc sống này dường như... không tệ chút nào.
Trong ký ức của nguyên chủ, thời đại này dầu là thứ vô cùng hiếm hoi, nhà họ Ôn thường chỉ dùng một chút dầu để xào rau, mà chủ yếu là dầu mót đáy nồi còn sót lại.
Đại đa số gia đình đều ăn cháo loãng vào buổi sáng và tối, chỉ có trưa mới ăn cơm no. Thứ dầu thực vật phổ biến ở thời điểm này là dầu hạt cải, có mùi đặc trưng khá khó chịu.
Món ăn Ôn Hòa vừa nếm có chút khác biệt, mang vị của loại dầu ăn thời hiện đại, loại dầu mà tương lai sẽ trở nên phổ biến.
Cố Tấn Hoài vốn không để ý nhiều tới những điều nhỏ nhặt như vậy, nhưng khi thấy Ôn Hòa bưng bát cơm với vẻ mặt đăm chiêu, anh đoán rằng cô đã nhận ra sự khác biệt.
Anh gắp thêm một miếng thịt nạc vào bát cô, nói: “Hôm nay chúng ta kết hôn, không ai chúc mừng cũng không sao nhưng đã làm phải làm cho ra hồn, nên tôi đã mua dầu ở chợ đen về dùng, thấy ngon hơn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro