Trở Về 70: Mỹ Nhân Yêu Kiều Gả Chồng Cẩm Lý
Chương 17
2024-11-25 23:43:40
Anh nói “làm cho ra hồn", thực ra chỉ là một bữa ăn ngon hơn bình thường. Còn việc nhắc đến "chợ đen" cũng chỉ để hợp lý hóa nguồn gốc của loại dầu mà thôi.
Ôn Hòa không có ý định đào sâu chuyện này. Có cái để ăn đã là tốt lắm rồi, cô cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, nên cười đáp: “Tôi chỉ thấy anh nấu ăn giỏi, vậy là tôi được hưởng phúc rồi.”
Khóe miệng của Cố Tấn Hoài khẽ nhếch lên khi Ôn Hòa không nhìn thấy. Đây là một cô gái rất thông minh, biết cách ứng xử. Anh tiếp tục gắp thêm cho cô một miếng thịt nữa rồi mới bắt đầu ăn cơm..
Ôn Hòa để ý rằng, sau khi gắp cho cô xong, Cố Tấn Hoài không gắp thêm cho cô nữa, chỉ tập trung ăn. Cô cảm thấy rất hài lòng về điều đó.
Bữa tối Ôn Hòa ăn vừa phải, tầm bảy phần no, bởi đó là thói quen từ trước đến nay của cô. Phần cơm thừa, Cố Tấn Hoài đều ăn hết.
Trời tối rất nhanh, thôn Tú Thủy đã lắp điện, nhưng căn nhà tranh này không thuộc diện được chiếu sáng. Ăn xong, không có dầu thắp đèn, chỉ có thể đi ngủ.
Dù là đêm tân hôn, nhưng hai người mỗi người một ổ chăn, không ai đến gần ai. Ôn Hòa mệt mỏi cả ngày, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay.
Trong tiếng thở đều đều của cô, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, Cố Tấn Hoài nhìn về phía dáng người nhỏ nhắn bên cạnh. Dù trời đêm hơi se lạnh, anh vẫn cảm thấy trong lòng có một tia ấm áp. Có lẽ như thế này là rất tốt rồi.
Tiếng gà gáy sáng sớm vang lên, Ôn Hòa tỉnh dậy rất sớm. Mở mắt ra, cô thoáng mơ màng, rồi mới nhớ ra mình đã xuyên không, còn đang trong tình cảnh vừa kết hôn.
Dù có chút phi lý, nhưng cô vẫn cảm thấy thật may mắn vì còn sống. Ôn Hòa vốn là một cô nhi, vừa mới tốt nghiệp đại học, trong lúc chưa tìm được công việc phù hợp, cô đã quyết định tự thưởng cho mình một chuyến đi.
Nhưng không ngờ, ngày đầu tiên lên núi đã gặp mưa lớn, sạt lở đất, cô cứ thế rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã trở thành Ôn Hòa của thập niên 70, một cô gái đáng thương bị cả gia đình lạnh nhạt.
Ôn Hòa nhìn vị trí bên cạnh mình, chăn màn xếp gọn gàng, Cố Tấn Hoài đã dậy từ lâu. Tối qua cô không cởi quần áo, chỉ chui ra khỏi chăn, xỏ giày rồi bước ra ngoài.
Căn phòng nhỏ chỉ có một cửa sổ nhỏ để ánh sáng chiếu vào. Ôn Hòa nhìn thấy trên bàn vẫn đặt chiếc thau men trắng mua từ hôm qua, bên cạnh có một chiếc khăn lông mới, một cái ca men đựng bàn chải và kem đánh răng, dưới bàn là bình nước sôi.
Cô lại cảm thấy mình đã chọn đúng người để gả. Sau khi rửa mặt xong, cô nghe thấy tiếng leng keng ngoài sân, liền nhanh chóng tết tóc rồi đi ra.
Ôn Hòa không có ý định đào sâu chuyện này. Có cái để ăn đã là tốt lắm rồi, cô cũng không muốn hỏi thêm gì nữa, nên cười đáp: “Tôi chỉ thấy anh nấu ăn giỏi, vậy là tôi được hưởng phúc rồi.”
Khóe miệng của Cố Tấn Hoài khẽ nhếch lên khi Ôn Hòa không nhìn thấy. Đây là một cô gái rất thông minh, biết cách ứng xử. Anh tiếp tục gắp thêm cho cô một miếng thịt nữa rồi mới bắt đầu ăn cơm..
Ôn Hòa để ý rằng, sau khi gắp cho cô xong, Cố Tấn Hoài không gắp thêm cho cô nữa, chỉ tập trung ăn. Cô cảm thấy rất hài lòng về điều đó.
Bữa tối Ôn Hòa ăn vừa phải, tầm bảy phần no, bởi đó là thói quen từ trước đến nay của cô. Phần cơm thừa, Cố Tấn Hoài đều ăn hết.
Trời tối rất nhanh, thôn Tú Thủy đã lắp điện, nhưng căn nhà tranh này không thuộc diện được chiếu sáng. Ăn xong, không có dầu thắp đèn, chỉ có thể đi ngủ.
Dù là đêm tân hôn, nhưng hai người mỗi người một ổ chăn, không ai đến gần ai. Ôn Hòa mệt mỏi cả ngày, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ ngay.
Trong tiếng thở đều đều của cô, dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, Cố Tấn Hoài nhìn về phía dáng người nhỏ nhắn bên cạnh. Dù trời đêm hơi se lạnh, anh vẫn cảm thấy trong lòng có một tia ấm áp. Có lẽ như thế này là rất tốt rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tiếng gà gáy sáng sớm vang lên, Ôn Hòa tỉnh dậy rất sớm. Mở mắt ra, cô thoáng mơ màng, rồi mới nhớ ra mình đã xuyên không, còn đang trong tình cảnh vừa kết hôn.
Dù có chút phi lý, nhưng cô vẫn cảm thấy thật may mắn vì còn sống. Ôn Hòa vốn là một cô nhi, vừa mới tốt nghiệp đại học, trong lúc chưa tìm được công việc phù hợp, cô đã quyết định tự thưởng cho mình một chuyến đi.
Nhưng không ngờ, ngày đầu tiên lên núi đã gặp mưa lớn, sạt lở đất, cô cứ thế rơi vào tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc.
Khi mở mắt ra lần nữa, cô đã trở thành Ôn Hòa của thập niên 70, một cô gái đáng thương bị cả gia đình lạnh nhạt.
Ôn Hòa nhìn vị trí bên cạnh mình, chăn màn xếp gọn gàng, Cố Tấn Hoài đã dậy từ lâu. Tối qua cô không cởi quần áo, chỉ chui ra khỏi chăn, xỏ giày rồi bước ra ngoài.
Căn phòng nhỏ chỉ có một cửa sổ nhỏ để ánh sáng chiếu vào. Ôn Hòa nhìn thấy trên bàn vẫn đặt chiếc thau men trắng mua từ hôm qua, bên cạnh có một chiếc khăn lông mới, một cái ca men đựng bàn chải và kem đánh răng, dưới bàn là bình nước sôi.
Cô lại cảm thấy mình đã chọn đúng người để gả. Sau khi rửa mặt xong, cô nghe thấy tiếng leng keng ngoài sân, liền nhanh chóng tết tóc rồi đi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro