Mẹ Là Mẹ Của Co...
2024-11-29 00:49:47
Tôn Thị có cảm giác như vừa đấm vào bông, khó chịu không nói thành lời.
Rồi thấy Lâm Hòa Bình vừa đưa cho Lâm Ninh Ninh một miếng bánh trứng, bà tìm được chỗ trút giận:
“Con vừa ăn xong lại đói à? Con là giống gì thế?”
“Mẹ là mẹ con, mẹ phải biết rõ con thuộc giống gì chứ.”
Lâm Ninh Ninh lớn lên do anh chị nuôi nấng, được họ chiều chuộng, mỗi lần cậu bày trò nghịch ngợm chọc mẹ tức điên lên, giơ chày cán bột lên thì các anh chị đều đứng ra bảo vệ.
Thành ra dù là đứa nghịch ngợm nhất thôn, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu bé chưa bao giờ bị đòn.
Nếu là ở nhà một mình, chắc chắc cậu không dám nói kiểu đó với mẹ.
Nhưng giờ Lâm Hòa Bình đã về, cậu có chỗ dựa, vừa nói xong còn cắn một miếng bánh trứng thật to.
Tôn Thị cầm lấy chày cán bột định đánh cậu bé.
Nhà lâu lắm rồi không náo nhiệt thế này, ông Lâm vừa vui vừa phiền:
“Củi sắp tắt rồi, bà còn định nấu canh không đấy?”
Tôn Thị ngừng lại:
“Không nấu nữa! Đói chết nó cũng không nấu!”
Nhưng ngay sau đó, bà lại vào nhà, múc nước rồi đổ vào nồi, chuẩn bị nấu bát canh mì cho Lâm Hòa Bình.
Lâm Ninh Ninh thấy vậy, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Mẹ cũng không sợ mệt nhỉ.”
“Em bớt nói lại đi.”
Lâm Hòa Bình nhắc nhở:
“Lỡ mẹ mất ngủ, nửa đêm tỉnh dậy lại đánh em đấy.”
Nghe vậy, Lâm Ninh Ninh không dám nói nữa.
Nhưng vì đã ba năm không gặp chị, cậu rất muốn trò chuyện cùng chị.
Nuốt miếng bánh trứng cuối cùng, cậu hỏi:
“Chị, chị có ở lại đến chủ nhật không ạ? Để em bảo cha mượn xe ngựa của anh trưởng thôn, tụi em sẽ đưa chị ra ga.”
Thấy ánh mắt mong đợi của em trai, Lâm Hòa Bình không khỏi xúc động, cô vội cúi đầu, giả vờ chăm chú ăn bánh để che đi vẻ xúc động.
Một lúc sau, khi đã bình tĩnh lại, cô ngẩng lên:
“Từ lúc đi làm, chị chưa xin nghỉ lần nào, lần này ở nhà được đến chủ nhật.”
Gương mặt thiếu niên lập tức rạng rỡ nụ cười, ánh mắt lấp lánh khiến Lâm Hòa Bình cảm thấy khó tả, cô vội đưa bát cho cậu bé:
“Mang vào bếp giúp chị đi.”
Lâm Ninh Ninh quay người chạy vào bếp.
Lâm Hòa Bình tự véo vào đùi để giữ bình tĩnh.
Khi cậu bé quay lại, cô cười nói:
“Ngồi xuống, chị có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Thấy vẻ nghiêm túc của chị, cậu bé không khỏi ngồi thẳng lưng.
Lâm Hòa Bình hỏi:
“Chị hai của em nghỉ học một năm rồi nhỉ?”
Lâm Ninh Ninh gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu chị muốn nói gì.
“Từ giờ mỗi tối, em dành một tiếng để giúp chị hai học bù. Chiều chủ nhật thì không cần, nhưng ban ngày thì em phải giúp chị ấy ôn bài ít nhất nửa ngày.”
Lâm Hòa Bình nói:
“Nếu em làm được, bất kể chị ấy có đỗ hay không, thì vào thời gian này năm sau chị sẽ mua cho em một chiếc xe đạp.”
Rồi thấy Lâm Hòa Bình vừa đưa cho Lâm Ninh Ninh một miếng bánh trứng, bà tìm được chỗ trút giận:
“Con vừa ăn xong lại đói à? Con là giống gì thế?”
“Mẹ là mẹ con, mẹ phải biết rõ con thuộc giống gì chứ.”
Lâm Ninh Ninh lớn lên do anh chị nuôi nấng, được họ chiều chuộng, mỗi lần cậu bày trò nghịch ngợm chọc mẹ tức điên lên, giơ chày cán bột lên thì các anh chị đều đứng ra bảo vệ.
Thành ra dù là đứa nghịch ngợm nhất thôn, nhưng từ nhỏ đến lớn cậu bé chưa bao giờ bị đòn.
Nếu là ở nhà một mình, chắc chắc cậu không dám nói kiểu đó với mẹ.
Nhưng giờ Lâm Hòa Bình đã về, cậu có chỗ dựa, vừa nói xong còn cắn một miếng bánh trứng thật to.
Tôn Thị cầm lấy chày cán bột định đánh cậu bé.
Nhà lâu lắm rồi không náo nhiệt thế này, ông Lâm vừa vui vừa phiền:
“Củi sắp tắt rồi, bà còn định nấu canh không đấy?”
Tôn Thị ngừng lại:
“Không nấu nữa! Đói chết nó cũng không nấu!”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng ngay sau đó, bà lại vào nhà, múc nước rồi đổ vào nồi, chuẩn bị nấu bát canh mì cho Lâm Hòa Bình.
Lâm Ninh Ninh thấy vậy, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Mẹ cũng không sợ mệt nhỉ.”
“Em bớt nói lại đi.”
Lâm Hòa Bình nhắc nhở:
“Lỡ mẹ mất ngủ, nửa đêm tỉnh dậy lại đánh em đấy.”
Nghe vậy, Lâm Ninh Ninh không dám nói nữa.
Nhưng vì đã ba năm không gặp chị, cậu rất muốn trò chuyện cùng chị.
Nuốt miếng bánh trứng cuối cùng, cậu hỏi:
“Chị, chị có ở lại đến chủ nhật không ạ? Để em bảo cha mượn xe ngựa của anh trưởng thôn, tụi em sẽ đưa chị ra ga.”
Thấy ánh mắt mong đợi của em trai, Lâm Hòa Bình không khỏi xúc động, cô vội cúi đầu, giả vờ chăm chú ăn bánh để che đi vẻ xúc động.
Một lúc sau, khi đã bình tĩnh lại, cô ngẩng lên:
“Từ lúc đi làm, chị chưa xin nghỉ lần nào, lần này ở nhà được đến chủ nhật.”
Gương mặt thiếu niên lập tức rạng rỡ nụ cười, ánh mắt lấp lánh khiến Lâm Hòa Bình cảm thấy khó tả, cô vội đưa bát cho cậu bé:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Mang vào bếp giúp chị đi.”
Lâm Ninh Ninh quay người chạy vào bếp.
Lâm Hòa Bình tự véo vào đùi để giữ bình tĩnh.
Khi cậu bé quay lại, cô cười nói:
“Ngồi xuống, chị có chuyện muốn nói.”
“Chuyện gì vậy ạ?”
Thấy vẻ nghiêm túc của chị, cậu bé không khỏi ngồi thẳng lưng.
Lâm Hòa Bình hỏi:
“Chị hai của em nghỉ học một năm rồi nhỉ?”
Lâm Ninh Ninh gật đầu, nhưng vẫn chưa hiểu chị muốn nói gì.
“Từ giờ mỗi tối, em dành một tiếng để giúp chị hai học bù. Chiều chủ nhật thì không cần, nhưng ban ngày thì em phải giúp chị ấy ôn bài ít nhất nửa ngày.”
Lâm Hòa Bình nói:
“Nếu em làm được, bất kể chị ấy có đỗ hay không, thì vào thời gian này năm sau chị sẽ mua cho em một chiếc xe đạp.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro