Thói Quen Giấu...
2024-11-29 00:49:47
Dù đã mấy năm không về, nhưng Lâm Hòa Bình biết mẹ cô vẫn giữ thói quen giấu tiền như vậy.
Không ai phát hiện ra thì bà cũng chẳng đổi chỗ.
Lâm Hòa Bình nói:
“Giấu trong túi áo mẹ dùng làm gối ấy.”
Tôn Thị ngập ngừng, rồi chỉ vào Lâm Hòa Bình, bà đi thẳng vào bếp, lẩm bẩm:
“Ông ơi, có phải ông nói với nó không?”
Ông Lâm lắc đầu:
“Tôi còn chẳng biết bà giấu tiền ở đâu, nói sao được?”
Rồi ông liếc nhìn bà:
“Nhìn xem cái bánh có cháy không kìa.”
Lâm Ninh Ninh liếc vào bếp, thấy mẹ đang bận rộn gắp bánh ra rồi tiếp tục đổ bột lên chảo, cậu liền ghé vào tai chị gái thì thầm:
“Chị đúng là đỉnh cao!”
Rồi cậu bé ôm sách chạy vào phòng cha mẹ.
Một lúc sau, cậu bước ra, giơ ngón cái ra hiệu với Lâm Hòa Bình, ánh mắt đầy kính nể.
Lâm Hòa Bình mỉm cười:
“Ninh Ninh, rót cho chị ly nước nhé.”
Lâm Ninh Ninh nhanh nhẹn chạy về phòng, cẩn thận đặt sách lên giường, đáp lại từ trong phòng:
“Vâng!”
Rồi cậu cố ý dậm chân nặng bước ra, hỏi lớn:
“Chị muốn uống nước nóng hay nước ấm?”
“Nghe nói Hòa Bình về rồi à?”
Lời vừa dứt, cánh cửa gỗ “kẽo kẹt” mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào.
Lâm Hòa Bình đứng lên:
“Thím hai, thím ăn cơm chưa?”
“Vừa mới dọn dẹp xong.”
Bà đáp khi bước vào nhà:
“Thím định ra ngoài đi dạo rồi về ngủ, vừa ra cửa đã nghe cháu trai của trưởng thôn nói cháu về rồi. Ban đầu còn tưởng nó nói nhảm. Sao lại nhìn thảm thế này?”
Tôn Thị đang bê đĩa bánh trứng ra, nghe vậy liền nói:
“Đổi lại là thím ngồi tàu suốt một ngày một đêm, thì còn thảm hơn nó đấy.”
Người phụ nữ chỉ cười, chẳng hề để bụng trước giọng điệu của chị dâu:
“Vậy là đi từ ga về đây luôn à? Cũng may là gặp trưởng thôn, không thì không biết đến bao giờ mới về tới nhà.”
Lâm Hòa Bình đáp:
“Cháu nghĩ anh trưởng thôn thường vào thành giúp bán đồ, nên cố gặp, nào ngờ lại gặp thật.”
“Lỡ không gặp thì sao?”
Bà tỏ vẻ không đồng tình:
“Lần sau không được làm vậy nữa nhé.”
Trong lòng Lâm Hòa Bình nghĩ sẽ không có lần sau.
Cô mỉm cười nói:
“Thím có muốn ăn gì thêm không?”
Người phụ nữ nhìn đĩa bánh trứng trước mặt cô, hít sâu một hơi:
“Thơm quá! Thôi, cháu cứ ăn đi. Hiếm khi mẹ cháu hào phóng thế này.”
Tôn Thị đang định nấu cho con gái bát canh mì, nghe thấy thế bèn dừng tay lại:
“Lúc nào tôi chả hào phóng?”
“Không nhớ nổi luôn.”
Rồi bà nhìn Lâm Hòa Bình, nghĩ rằng chắc cô đã mệt, bà hỏi:
“Mai không đi luôn chứ?”
Lâm Hòa Bình đáp:
“Cháu ở nhà được mấy ngày liền cơ.”
“Vậy mai thím lại qua trò chuyện với cháu nhé.”
Bà nhìn qua chị dâu một cái, rồi chậm rãi bước ra khỏi nhà, không mang theo chút hương trứng nào.
Không ai phát hiện ra thì bà cũng chẳng đổi chỗ.
Lâm Hòa Bình nói:
“Giấu trong túi áo mẹ dùng làm gối ấy.”
Tôn Thị ngập ngừng, rồi chỉ vào Lâm Hòa Bình, bà đi thẳng vào bếp, lẩm bẩm:
“Ông ơi, có phải ông nói với nó không?”
Ông Lâm lắc đầu:
“Tôi còn chẳng biết bà giấu tiền ở đâu, nói sao được?”
Rồi ông liếc nhìn bà:
“Nhìn xem cái bánh có cháy không kìa.”
Lâm Ninh Ninh liếc vào bếp, thấy mẹ đang bận rộn gắp bánh ra rồi tiếp tục đổ bột lên chảo, cậu liền ghé vào tai chị gái thì thầm:
“Chị đúng là đỉnh cao!”
Rồi cậu bé ôm sách chạy vào phòng cha mẹ.
Một lúc sau, cậu bước ra, giơ ngón cái ra hiệu với Lâm Hòa Bình, ánh mắt đầy kính nể.
Lâm Hòa Bình mỉm cười:
“Ninh Ninh, rót cho chị ly nước nhé.”
Lâm Ninh Ninh nhanh nhẹn chạy về phòng, cẩn thận đặt sách lên giường, đáp lại từ trong phòng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Vâng!”
Rồi cậu cố ý dậm chân nặng bước ra, hỏi lớn:
“Chị muốn uống nước nóng hay nước ấm?”
“Nghe nói Hòa Bình về rồi à?”
Lời vừa dứt, cánh cửa gỗ “kẽo kẹt” mở ra, một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi bước vào.
Lâm Hòa Bình đứng lên:
“Thím hai, thím ăn cơm chưa?”
“Vừa mới dọn dẹp xong.”
Bà đáp khi bước vào nhà:
“Thím định ra ngoài đi dạo rồi về ngủ, vừa ra cửa đã nghe cháu trai của trưởng thôn nói cháu về rồi. Ban đầu còn tưởng nó nói nhảm. Sao lại nhìn thảm thế này?”
Tôn Thị đang bê đĩa bánh trứng ra, nghe vậy liền nói:
“Đổi lại là thím ngồi tàu suốt một ngày một đêm, thì còn thảm hơn nó đấy.”
Người phụ nữ chỉ cười, chẳng hề để bụng trước giọng điệu của chị dâu:
“Vậy là đi từ ga về đây luôn à? Cũng may là gặp trưởng thôn, không thì không biết đến bao giờ mới về tới nhà.”
Lâm Hòa Bình đáp:
“Cháu nghĩ anh trưởng thôn thường vào thành giúp bán đồ, nên cố gặp, nào ngờ lại gặp thật.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Lỡ không gặp thì sao?”
Bà tỏ vẻ không đồng tình:
“Lần sau không được làm vậy nữa nhé.”
Trong lòng Lâm Hòa Bình nghĩ sẽ không có lần sau.
Cô mỉm cười nói:
“Thím có muốn ăn gì thêm không?”
Người phụ nữ nhìn đĩa bánh trứng trước mặt cô, hít sâu một hơi:
“Thơm quá! Thôi, cháu cứ ăn đi. Hiếm khi mẹ cháu hào phóng thế này.”
Tôn Thị đang định nấu cho con gái bát canh mì, nghe thấy thế bèn dừng tay lại:
“Lúc nào tôi chả hào phóng?”
“Không nhớ nổi luôn.”
Rồi bà nhìn Lâm Hòa Bình, nghĩ rằng chắc cô đã mệt, bà hỏi:
“Mai không đi luôn chứ?”
Lâm Hòa Bình đáp:
“Cháu ở nhà được mấy ngày liền cơ.”
“Vậy mai thím lại qua trò chuyện với cháu nhé.”
Bà nhìn qua chị dâu một cái, rồi chậm rãi bước ra khỏi nhà, không mang theo chút hương trứng nào.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro