Con Có Tiền Mà
2024-11-29 00:49:47
“Không nhắc, không nhắc.”
Lâm Ninh Ninh lắc đầu nguầy nguậy, rồi thấy tiền vẫn để trên bàn, bèn nhỏ giọng hỏi chị:
“Chỗ này phải làm sao đây?”
Lâm Hòa Bình đáp:
“Mẹ không nhận thì em giữ đi. Bình An và An Ninh có lương, sau này đưa Bình An hai trăm, An Ninh hai trăm, sáu trăm còn lại dành cho em lên cấp ba.”
Tôn Thị vội kêu lên:
“Nó học cấp ba đâu cần nhiều tiền thế.”
Lâm Hòa Bình không để ý mẹ, quay sang em trai:
“Chị không định cho em học cấp ba ở thị trấn. Em cố gắng một chút, mình vào trường cấp ba tốt nhất huyện nhé!”
“Cấp ba huyện thì phải ở nội trú!”
Tôn Thị chạy ra:
“Nửa tháng mới được về một lần, mà còn phải ăn ở trường nữa.”
Lâm Ninh Ninh giơ tiền lên, vẫy tay đầy tự hào:
“Con có tiền mà!”
Tôn Thị phì một tiếng:
“Có tiền cũng đâu phải của con.”
Lâm Ninh Ninh khựng lại giữa chừng.
“Chị đưa cho em thì là của em.”
Lâm Hòa Bình lên tiếng.
Lâm Ninh Ninh lại nở nụ cười rạng rỡ:
“Mẹ nghe thấy chưa, của con đấy!”
Cậu bé dàn tiền ra trên bàn, định chia phần cho anh chị.
Tôn Thị vội vàng túm lấy đống tiền:
“Để mẹ giữ cho!”
Rồi không chờ Ninh Ninh kịp nói gì, bà đã hối hả chạy vào phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Con nít chẳng biết kiếm tiền khó nhọc, tiền để trong tay nó, thì không đến ba tháng nó sẽ tiêu sạch mất…”
Lâm Ninh Ninh ngây người nhìn cánh cửa phòng đóng sầm lại, nơi mẹ mình vừa giấu tiền.
Cậu chỉ vào cánh cửa đóng kín, lẩm bẩm:
“Thật không thể tin được mẹ là mẹ ruột của con. Lấy tiền của con rồi giấu đi, lại còn sợ con thấy nữa chứ!”
Cậu bé quay sang Lâm Hòa Bình với vẻ không thể tin nổi.
Thấy cảnh này, Lâm Hòa Bình cảm thấy ấm lòng, bật cười:
“Chị biết chỗ mẹ giấu tiền rồi. Khi nào cần, chị sẽ lấy cho em.”
Cửa phòng lập tức mở ra.
Mặt Tôn Thị đầy căng thẳng:
“Sao con biết?”
“Đúng đấy, sao chị biết?”
Lâm Ninh Ninh tò mò hỏi.
Có lần cậu muốn mua bút, tìm khắp phòng mà không thấy đồng nào.
Lâm Hòa Bình mỉm cười:
“Lúc phơi chăn giúp cha mẹ, chị phát hiện ra.”
Mắt Lâm Ninh Ninh mở to ngạc nhiên:
“Giấu trong chăn à?”
Cậu quay sang mẹ:
“Bảo sao con lật cả cái hang chuột cũng không tìm thấy đồng nào.”
Lâm Hòa Bình bật cười.
“Không phải vậy ạ?”
Ninh Ninh vội hỏi.
Lâm Hòa Bình đáp:
“Giấu trong chăn thì còn ngủ thế nào. Mẹ gói tiền trong một miếng vải rồi khâu vào lớp đệm lót dưới cùng.”
Lâm Ninh Ninh há hốc miệng kinh ngạc:
“Trời ơi!”
Rồi cậu bé nhìn mẹ mình đầy thán phục:
“Giờ mẹ giấu ở đâu rồi? Lần này mẹ giấu nhanh ghê.”
Ở nông thôn, ít ai có đủ tiền mua gối, mùa hè mọi người nằm chiếu, còn vào mùa xuân, thu và đông, họ thường dùng áo quần của mình làm gối, đặt một chiếc khăn lên để giữ sạch.
Lâm Ninh Ninh lắc đầu nguầy nguậy, rồi thấy tiền vẫn để trên bàn, bèn nhỏ giọng hỏi chị:
“Chỗ này phải làm sao đây?”
Lâm Hòa Bình đáp:
“Mẹ không nhận thì em giữ đi. Bình An và An Ninh có lương, sau này đưa Bình An hai trăm, An Ninh hai trăm, sáu trăm còn lại dành cho em lên cấp ba.”
Tôn Thị vội kêu lên:
“Nó học cấp ba đâu cần nhiều tiền thế.”
Lâm Hòa Bình không để ý mẹ, quay sang em trai:
“Chị không định cho em học cấp ba ở thị trấn. Em cố gắng một chút, mình vào trường cấp ba tốt nhất huyện nhé!”
“Cấp ba huyện thì phải ở nội trú!”
Tôn Thị chạy ra:
“Nửa tháng mới được về một lần, mà còn phải ăn ở trường nữa.”
Lâm Ninh Ninh giơ tiền lên, vẫy tay đầy tự hào:
“Con có tiền mà!”
Tôn Thị phì một tiếng:
“Có tiền cũng đâu phải của con.”
Lâm Ninh Ninh khựng lại giữa chừng.
“Chị đưa cho em thì là của em.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hòa Bình lên tiếng.
Lâm Ninh Ninh lại nở nụ cười rạng rỡ:
“Mẹ nghe thấy chưa, của con đấy!”
Cậu bé dàn tiền ra trên bàn, định chia phần cho anh chị.
Tôn Thị vội vàng túm lấy đống tiền:
“Để mẹ giữ cho!”
Rồi không chờ Ninh Ninh kịp nói gì, bà đã hối hả chạy vào phòng, vừa đi vừa lẩm bẩm:
“Con nít chẳng biết kiếm tiền khó nhọc, tiền để trong tay nó, thì không đến ba tháng nó sẽ tiêu sạch mất…”
Lâm Ninh Ninh ngây người nhìn cánh cửa phòng đóng sầm lại, nơi mẹ mình vừa giấu tiền.
Cậu chỉ vào cánh cửa đóng kín, lẩm bẩm:
“Thật không thể tin được mẹ là mẹ ruột của con. Lấy tiền của con rồi giấu đi, lại còn sợ con thấy nữa chứ!”
Cậu bé quay sang Lâm Hòa Bình với vẻ không thể tin nổi.
Thấy cảnh này, Lâm Hòa Bình cảm thấy ấm lòng, bật cười:
“Chị biết chỗ mẹ giấu tiền rồi. Khi nào cần, chị sẽ lấy cho em.”
Cửa phòng lập tức mở ra.
Mặt Tôn Thị đầy căng thẳng:
“Sao con biết?”
“Đúng đấy, sao chị biết?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Ninh Ninh tò mò hỏi.
Có lần cậu muốn mua bút, tìm khắp phòng mà không thấy đồng nào.
Lâm Hòa Bình mỉm cười:
“Lúc phơi chăn giúp cha mẹ, chị phát hiện ra.”
Mắt Lâm Ninh Ninh mở to ngạc nhiên:
“Giấu trong chăn à?”
Cậu quay sang mẹ:
“Bảo sao con lật cả cái hang chuột cũng không tìm thấy đồng nào.”
Lâm Hòa Bình bật cười.
“Không phải vậy ạ?”
Ninh Ninh vội hỏi.
Lâm Hòa Bình đáp:
“Giấu trong chăn thì còn ngủ thế nào. Mẹ gói tiền trong một miếng vải rồi khâu vào lớp đệm lót dưới cùng.”
Lâm Ninh Ninh há hốc miệng kinh ngạc:
“Trời ơi!”
Rồi cậu bé nhìn mẹ mình đầy thán phục:
“Giờ mẹ giấu ở đâu rồi? Lần này mẹ giấu nhanh ghê.”
Ở nông thôn, ít ai có đủ tiền mua gối, mùa hè mọi người nằm chiếu, còn vào mùa xuân, thu và đông, họ thường dùng áo quần của mình làm gối, đặt một chiếc khăn lên để giữ sạch.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro