Trở Về Năm 1985

Nuôi Heo Theo K...

2024-11-29 00:49:47

Lâm Ninh Ninh nghe vậy, tò mò nhìn chị gái:

“Có thật ạ?”

Lâm Hòa Bình không nói rõ rằng sau này sẽ có bệnh viện thú y ở khắp nơi, vì biết mẹ mình khó mà tưởng tượng nổi:

“Heo mẹ nuôi chỉ được tầm hai trăm cân một năm, còn người biết kỹ thuật thì nuôi chỉ nửa năm là đạt. Mẹ có biết vì sao không?”

Tôn Thị lắc đầu ngây ngô.

Lâm Hòa Bình đáp:

“Vì nuôi heo theo khoa học. Và trong đó, thú y là điều không thể thiếu.”

Cô quay sang Ninh Ninh, lo cậu lại muốn bỏ học:

“Nếu không đi học, vài năm tới em có thể kiếm được tiền, nhưng mười hay hai mươi năm sau, khi không còn sức mà làm, em sẽ chẳng kiếm nổi một xu nếu muốn nuôi heo đâu.”

Tôn Thị lẩm bẩm:

“Vậy đến lúc đó, những người chỉ học hai năm như cha con cũng khỏi cần ra ngoài rồi.”

Lâm Hòa Bình gật đầu:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Có tiền cũng không lên xe được vì không biết cách mua vé. Nếu có lên xe thì vào thành phố cũng chẳng biết tìm nhà vệ sinh ở đâu.”

“Hiện giờ có những nơi mà nhà vệ sinh còn đẹp hơn cả quán ăn của huyện ta, không biết lối nào mà vào.”

Lâm Ninh Ninh hào hứng hỏi:

“Có phải là mấy thành phố phía Nam không ạ? Em có thấy trên báo của thầy, mấy tòa nhà cao tầng còn nhiều hơn cả nhà ở thôn mình.”

Lâm Hòa Bình không biết cậu nói đến đâu, nhưng vẫn gật đầu:

“Đúng rồi! Đừng nghe mẹ nói, mẹ đã bị thời đại bỏ lại phía sau rồi.”

Nghe từ “bỏ lại” lòng tự ái của Tôn Thị bị đụng chạm:

“Mẹ chưa bị bỏ lại nhé. Con còn ở thành phố lớn mà…”

“Bà còn làm bánh trứng không?”

Ông Lâm ngắt lời.

Tôn Thị nghẹn lại, chỉ tay vào Lâm Hòa Bình:

“Ông nghe xem con bé nói cái gì đấy!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Con bé bảo Bình An và An Ninh thử học thêm một năm, cũng đâu bắt bà chi tiền, bà không hài lòng cái gì chứ?”

Ông Lâm từng học qua vài năm tư thục, biết được chút ít, và ông tin rằng học nhiều sẽ có lợi.

Nhưng lợi ích cụ thể ra sao, ông cũng chẳng biết rõ.

Những lời Lâm Hòa Bình vừa nói khiến ông như được mở mang tầm mắt.

Ngày trước nhà nghèo, ông không muốn con gái mình chịu khổ, con cái không muốn học thì ông cũng không ép.

Công việc của Bình An và An Ninh khá nhẹ nhàng, với ông như thế là quá đủ với người nông thôn.

Giờ đây, cô con gái đã sống ở thủ đô nhiều năm nói vậy, lại không cần ông bà phải bỏ tiền, ông Lâm không có ý kiến gì thêm:

“Bà mà cứ lải nhải thì chẳng cần bà làm con bé tức chết, mà con bé cũng đói mà chết.”

Bà Tôn vội vàng cầm bát lên làm bánh trứng.

Lâm Ninh Ninh cười trộm.

Lâm Hòa Bình nhấn vào trán cậu em:

“Không được nhắc đến chuyện không đi học nữa.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1985

Số ký tự: 0