Quan Niệm Khó T...
2024-11-29 00:49:47
“Hồi đó Bình An không đỗ trung cấp, con bắt nó học cấp ba, nói rằng sau này có thể đỗ cao đẳng.”
“Kết quả vẫn không đỗ. Khi đó nghe mẹ thì tốt rồi, xuống làm việc sớm thì giờ cũng kiếm được tiền cưới vợ rồi.”
Tôn Thị không thiên vị con trai hay con gái, nhưng bà luôn nghĩ rằng người con lớn thì nên lo, đứa út thì yêu thương, còn hai đứa ở giữa thì không ai để ý.
Quan niệm này khó mà thay đổi.
Lâm Hòa Bình gặp lại người mẹ mà kiếp trước đã yên nghỉ trong mộ đất, cô cũng chẳng muốn tranh cãi, nên lấy số tiền tiết kiệm mấy năm qua, trải ra trên bàn.
Những tờ tiền lớn trải kín bàn, khiến tay Tôn Thị run lên, suýt nữa đánh rơi cái bát.
Nhìn màu vàng của lòng trứng trong bát, bà định đặt bát xuống bàn, nhưng thấy trên bàn toàn là tiền, bà đành kéo Ninh Ninh sang một bên, đặt bát xuống ghế của cậu và lắp bắp hỏi:
“Con… con, ở đâu ra nhiều tiền thế này?”
Ninh Ninh, cũng ngây người trước đống tiền, cậu bé hỏi:
“Là tiền lương của chị ạ?”
Lâm Hòa Bình gật đầu:
“Là tiền lương hai năm nay của chị. Chị đã tiêu một ít, còn giữ lại một ít, tổng cộng là một nghìn.”
“Mẹ, mẹ và cha nuôi gà, nuôi lợn, nuôi ngỗng, nông nhàn thì đi bộ cả chục dặm để ra biển, tằn tiện hơn chục năm cũng chưa chắc để dành được nhiều như vậy, đúng không?”
Tôn Thị há hốc miệng, định nói rằng nhà cũng có từng đó tiền, nhưng là vì sống ở nông thôn, hầu hết đồ ăn đều từ ruộng vườn mà ra, không cần phải bỏ tiền mua.
Quần áo cũng vậy, phải ba năm mới dám may một bộ bằng vải thô.
Còn con gái bà sống ở thành phố, ngay cả một cọng hành lá cũng phải mua, vậy mà vẫn tiết kiệm được ngần ấy tiền.
Bao nhiêu lời phản bác, Tôn Thị bỗng không thốt nên lời.
Lâm Ninh Ninh nói:
“Em cũng muốn học thêm một năm nữa nhưng không học được thì sẽ vào làm ở xưởng của anh em.”
Nghe vậy, Lâm Hòa Bình không khỏi mừng vì mình đã về đúng lúc:
“Em còn nhỏ, mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến việc đi làm!”
Cô lườm cậu em một cái, rồi thu dọn tiền, đứng dậy đưa cho mẹ.
Tôn Thị bất giác lùi lại:
“Con… con làm gì thế?”
“Mẹ cầm lấy, để dành đóng học phí cho các em.”
Lâm Hòa Bình liếc nhìn Ninh Ninh, rồi quay về phía bếp, nói với cha:
“Cha, khi Bình An và An Ninh về, cha bảo hai đứa nó nghỉ việc đi ạ.”
Ông Lâm lộ vẻ do dự:
“Nếu nghỉ mà thi không đỗ, thì muốn quay lại làm cũng khó đấy.”
Lâm Hòa Bình cũng không chắc hai em có thể thi đỗ:
“Chúng ta sẽ không chọn ngành hot. Để Bình An thi vào ngành thú y đi.”
Tôn Thị thắc mắc:
“Có cả nghề chữa bệnh cho gia súc à?”
“Kết quả vẫn không đỗ. Khi đó nghe mẹ thì tốt rồi, xuống làm việc sớm thì giờ cũng kiếm được tiền cưới vợ rồi.”
Tôn Thị không thiên vị con trai hay con gái, nhưng bà luôn nghĩ rằng người con lớn thì nên lo, đứa út thì yêu thương, còn hai đứa ở giữa thì không ai để ý.
Quan niệm này khó mà thay đổi.
Lâm Hòa Bình gặp lại người mẹ mà kiếp trước đã yên nghỉ trong mộ đất, cô cũng chẳng muốn tranh cãi, nên lấy số tiền tiết kiệm mấy năm qua, trải ra trên bàn.
Những tờ tiền lớn trải kín bàn, khiến tay Tôn Thị run lên, suýt nữa đánh rơi cái bát.
Nhìn màu vàng của lòng trứng trong bát, bà định đặt bát xuống bàn, nhưng thấy trên bàn toàn là tiền, bà đành kéo Ninh Ninh sang một bên, đặt bát xuống ghế của cậu và lắp bắp hỏi:
“Con… con, ở đâu ra nhiều tiền thế này?”
Ninh Ninh, cũng ngây người trước đống tiền, cậu bé hỏi:
“Là tiền lương của chị ạ?”
Lâm Hòa Bình gật đầu:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là tiền lương hai năm nay của chị. Chị đã tiêu một ít, còn giữ lại một ít, tổng cộng là một nghìn.”
“Mẹ, mẹ và cha nuôi gà, nuôi lợn, nuôi ngỗng, nông nhàn thì đi bộ cả chục dặm để ra biển, tằn tiện hơn chục năm cũng chưa chắc để dành được nhiều như vậy, đúng không?”
Tôn Thị há hốc miệng, định nói rằng nhà cũng có từng đó tiền, nhưng là vì sống ở nông thôn, hầu hết đồ ăn đều từ ruộng vườn mà ra, không cần phải bỏ tiền mua.
Quần áo cũng vậy, phải ba năm mới dám may một bộ bằng vải thô.
Còn con gái bà sống ở thành phố, ngay cả một cọng hành lá cũng phải mua, vậy mà vẫn tiết kiệm được ngần ấy tiền.
Bao nhiêu lời phản bác, Tôn Thị bỗng không thốt nên lời.
Lâm Ninh Ninh nói:
“Em cũng muốn học thêm một năm nữa nhưng không học được thì sẽ vào làm ở xưởng của anh em.”
Nghe vậy, Lâm Hòa Bình không khỏi mừng vì mình đã về đúng lúc:
“Em còn nhỏ, mới bao nhiêu tuổi mà đã nghĩ đến việc đi làm!”
Cô lườm cậu em một cái, rồi thu dọn tiền, đứng dậy đưa cho mẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tôn Thị bất giác lùi lại:
“Con… con làm gì thế?”
“Mẹ cầm lấy, để dành đóng học phí cho các em.”
Lâm Hòa Bình liếc nhìn Ninh Ninh, rồi quay về phía bếp, nói với cha:
“Cha, khi Bình An và An Ninh về, cha bảo hai đứa nó nghỉ việc đi ạ.”
Ông Lâm lộ vẻ do dự:
“Nếu nghỉ mà thi không đỗ, thì muốn quay lại làm cũng khó đấy.”
Lâm Hòa Bình cũng không chắc hai em có thể thi đỗ:
“Chúng ta sẽ không chọn ngành hot. Để Bình An thi vào ngành thú y đi.”
Tôn Thị thắc mắc:
“Có cả nghề chữa bệnh cho gia súc à?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro