Trở Về Năm 1985

Đa Số Mẹ Chồng...

2024-11-29 00:49:47

Lâm Hòa Bình giơ tay:

“Chỉ cần hai cái bánh trứng là đủ rồi. Ninh Ninh, lấy cho chị bát nước giếng, để chị súc miệng, miệng chị hôi lắm.”

Lâm Ninh Ninh đặt ghế xuống rồi nhanh chóng đi lấy nước.

Bà Tôn và ông Lâm người nhóm lửa, người đánh bột.

Lâm Hòa Bình thấy cả ba người bận rộn như chong chóng, mới thở phào nhẹ nhõm, sợ rằng họ cứ quấn lấy cô mà hỏi thì cô sẽ vô tình khai hết mọi chuyện.

“Chị, nước đây!”

Đưa bát nước cho cô, Lâm Ninh Ninh ngồi đối diện và nhìn chăm chú vào cô và hỏi:

“Đoạn Kỳ Trí không ăn hiếp chị thật ạ?”

Lâm Hòa Bình ngẩng lên, thấy em trai lớn lên trông đã khác xưa, càng khôi ngô hơn, cô liền vội cúi đầu xuống, sợ rằng nếu nhìn lâu sẽ không kiềm được mà bật khóc:

“Khi các em còn nhỏ, những thằng nhóc trong làng bắt nạt, chị còn đánh được ba đứa một lúc, em nghĩ anh ta dám ăn hiếp chị sao?”

Lâm Ninh Ninh lắc đầu:

“Không dám. Nhưng mẹ bảo làm vợ người ta khó lắm, anh ta không dám nhưng mẹ anh ta dám.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Kiếp trước, Lâm Hòa Bình nhịn nhiều năm cũng vì trước khi cô lấy chồng, mẹ cô đã dặn rằng gặp được mẹ chồng tốt không dễ.

Đa số mẹ chồng đều không tốt cũng không xấu.

Gả vào nhà họ Đoạn là thành người nhà họ Đoạn, tốt nhất đừng quay về nhà mẹ đẻ, nếu không người ta sẽ nghĩ rằng cô không xem trọng nhà chồng.

Đừng bao giờ đối đầu với nhà chồng, vì nếu có chuyện gì xảy ra, gia đình cô cũng không hay biết.

Lâm Hòa Bình đã tin vào lời khuyên đó, tưởng rằng nhẫn nhịn rồi sẽ có ngày mọi thứ tốt đẹp hơn.

Nhưng sau này cô mới hiểu, một người mẹ chồng tốt sẽ không cần con dâu phải nhịn.

Còn những người mẹ chồng mà con dâu phải nhịn nhục, thì càng nhịn, bà ta càng nghĩ con dâu dễ bắt nạt.

Chỉ tiếc là đến khi cô hiểu ra thì đã quá muộn.

Nghe thấy câu đó, bà Tôn Thị dừng tay, bước ra ngoài:

“Có phải mẹ chồng bắt nạt con không?”

Giờ đây cô đã ly hôn, nói ra những chuyện này còn có ý nghĩa gì nữa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lâm Hòa Bình liền bảo em trai Ninh Ninh đóng cửa lại.

Ông Lâm không khỏi lo lắng.

Bà Tôn Thị cũng quên luôn việc đánh bột.

Lâm Hòa Bình đặt bát xuống, cầm lấy túi nhỏ đặt trên vở của Ninh Ninh:

“Lần này con về không vì việc gì khác, mà vì Bình An và An Ninh.”

“Cả hai đứa nó vẫn ổn mà.”

Tôn Thị ngạc nhiên.

Lâm Hòa Bình giải thích:

“Năm ngoái con đã viết thư về, bảo Bình An và An Ninh học lại một năm, nhưng hai đứa không đi học, nên con thấy không an tâm. Con xin nghỉ mà không được, đến Tết cũng chẳng được vui.”

“Học lại sao?”

Tôn Thị cau mày:

“Bình An và An Ninh không được thông minh như con và Ninh Ninh, có học thêm cũng chẳng thay đổi được gì.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1985

Số ký tự: 0