Sao Con Lại Về?
2024-11-29 00:49:47
Đúng là một cô gái tốt, dù đã sống ở thành phố lớn bao năm mà vẫn không chê gia đình làm nông chân lấm tay bùn.
Người nông thôn không có công việc cố định, hiện không phải mùa vụ, nhà nào cũng tiết kiệm, không muốn dùng đèn điện hay dầu thắp.
Thường thì họ nấu ăn lúc mặt trời sắp lặn, và dọn dẹp xong trước khi trời tối hẳn.
Lâm Hòa Bình cùng ông trưởng thôn quay về làng khi mặt trời đã lặn từ lâu.
Về đến nhà, cô thấy em trai, Lâm Ninh Ninh, đang nằm bò ra làm bài tập ở sân, cha cô, ông Lâm đang ngồi dưới chân tường hút thuốc lào, còn mẹ cô, bà Tôn Thị, thì đang đổ nước rửa nồi vào máng thức ăn cho lợn.
Khi Lâm Hòa Bình bước vào cổng, con ngỗng nuôi ở góc tây nam kêu lên vài tiếng “quạc quạc,” khiến Lâm Ninh Ninh đang viết giật mình làm rơi bút, bà Tôn Thị làm rơi cái muôi xuống đất, còn ông Lâm thì ho sặc sụa vì bị khói thuốc làm nghẹn.
Lâm Hòa Bình sợ hãi chạy tới:
“Cha, cha, sao thế?”
Ông Lâm ho lên mấy tiếng rồi mới bình tĩnh lại, ngạc nhiên hỏi:
“Con… con… sao lại về?”
Lâm Ninh Ninh cũng sực tỉnh, bật dậy:
“Chị, có phải Đoạn Kỳ Trí ăn hiếp chị không? Anh ta đâu rồi?”
Nói rồi không chờ Lâm Hòa Bình trả lời, cậu bé lao luôn ra ngoài.
Lâm Hòa Bình vội buông cha ra, chạy đến cản em trai:
“Anh ta không ăn hiếp chị. Chị nhớ mọi người nên về thăm thôi.”
Lúc này bà Tôn Thị đã định thần, định hỏi cô rằng chẳng phải lễ tết mà lại về, chẳng lẽ không cần công việc nữa?
Không lẽ con bé định nói dối mẹ nó sao? Nhưng nhìn vào cái túi nhỏ của cô, nhiều lắm chỉ đựng được hai bộ đồ thay, bà bắt đầu tin rằng con gái không nói dối.
Bà nhìn mái tóc lộn xộn của con gái, không khỏi nghi ngờ:
“Con vừa về à?”
Bà Tôn Thị hỏi với vẻ mặt đầy ngờ vực.
Thấy em trai đã đứng yên, Lâm Hòa Bình vén tóc ra sau tai, để lộ gương mặt mệt mỏi:
“Vâng ạ. Con cứ tưởng phải đi đến nửa đêm mới về đến nhà. Ai ngờ giữa đường gặp anh trưởng thôn nên đi nhờ xe ngựa của anh ấy về đây.”
Cô sợ lại bị hỏi thêm, nên vội chuyển chủ đề:
“Mẹ, còn đồ gì ăn không ạ? Ngồi tàu suốt gần ba mươi tiếng, eo con như muốn gãy làm đôi rồi.”
“Gãy… gãy rồi à?”
Bà Tôn Thị hốt hoảng, con gái mới hơn hai mươi tuổi, chưa có con cái, gãy xương thì biết làm sao.
Bà vội gọi:
“Ninh Ninh, Ninh Ninh, mau đem cái ghế cao cho chị con ngồi. Ông nó, đi lấy hai quả trứng, rán bánh trứng cho Hòa Bình đi. Con có khát không, mẹ lấy nước cho.”
Vừa nói, bà vừa bước tới gần con gái, hỏi:
“Còn muốn ăn gì thì, nói với mẹ, mẹ nấu cho.”
Người nông thôn không có công việc cố định, hiện không phải mùa vụ, nhà nào cũng tiết kiệm, không muốn dùng đèn điện hay dầu thắp.
Thường thì họ nấu ăn lúc mặt trời sắp lặn, và dọn dẹp xong trước khi trời tối hẳn.
Lâm Hòa Bình cùng ông trưởng thôn quay về làng khi mặt trời đã lặn từ lâu.
Về đến nhà, cô thấy em trai, Lâm Ninh Ninh, đang nằm bò ra làm bài tập ở sân, cha cô, ông Lâm đang ngồi dưới chân tường hút thuốc lào, còn mẹ cô, bà Tôn Thị, thì đang đổ nước rửa nồi vào máng thức ăn cho lợn.
Khi Lâm Hòa Bình bước vào cổng, con ngỗng nuôi ở góc tây nam kêu lên vài tiếng “quạc quạc,” khiến Lâm Ninh Ninh đang viết giật mình làm rơi bút, bà Tôn Thị làm rơi cái muôi xuống đất, còn ông Lâm thì ho sặc sụa vì bị khói thuốc làm nghẹn.
Lâm Hòa Bình sợ hãi chạy tới:
“Cha, cha, sao thế?”
Ông Lâm ho lên mấy tiếng rồi mới bình tĩnh lại, ngạc nhiên hỏi:
“Con… con… sao lại về?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Ninh Ninh cũng sực tỉnh, bật dậy:
“Chị, có phải Đoạn Kỳ Trí ăn hiếp chị không? Anh ta đâu rồi?”
Nói rồi không chờ Lâm Hòa Bình trả lời, cậu bé lao luôn ra ngoài.
Lâm Hòa Bình vội buông cha ra, chạy đến cản em trai:
“Anh ta không ăn hiếp chị. Chị nhớ mọi người nên về thăm thôi.”
Lúc này bà Tôn Thị đã định thần, định hỏi cô rằng chẳng phải lễ tết mà lại về, chẳng lẽ không cần công việc nữa?
Không lẽ con bé định nói dối mẹ nó sao? Nhưng nhìn vào cái túi nhỏ của cô, nhiều lắm chỉ đựng được hai bộ đồ thay, bà bắt đầu tin rằng con gái không nói dối.
Bà nhìn mái tóc lộn xộn của con gái, không khỏi nghi ngờ:
“Con vừa về à?”
Bà Tôn Thị hỏi với vẻ mặt đầy ngờ vực.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy em trai đã đứng yên, Lâm Hòa Bình vén tóc ra sau tai, để lộ gương mặt mệt mỏi:
“Vâng ạ. Con cứ tưởng phải đi đến nửa đêm mới về đến nhà. Ai ngờ giữa đường gặp anh trưởng thôn nên đi nhờ xe ngựa của anh ấy về đây.”
Cô sợ lại bị hỏi thêm, nên vội chuyển chủ đề:
“Mẹ, còn đồ gì ăn không ạ? Ngồi tàu suốt gần ba mươi tiếng, eo con như muốn gãy làm đôi rồi.”
“Gãy… gãy rồi à?”
Bà Tôn Thị hốt hoảng, con gái mới hơn hai mươi tuổi, chưa có con cái, gãy xương thì biết làm sao.
Bà vội gọi:
“Ninh Ninh, Ninh Ninh, mau đem cái ghế cao cho chị con ngồi. Ông nó, đi lấy hai quả trứng, rán bánh trứng cho Hòa Bình đi. Con có khát không, mẹ lấy nước cho.”
Vừa nói, bà vừa bước tới gần con gái, hỏi:
“Còn muốn ăn gì thì, nói với mẹ, mẹ nấu cho.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro