Trở Về Năm 1985

Muối Lên Là Đượ...

2024-11-29 22:31:59

Đã lâu rồi Chu Kiến Nghiệp chưa thấy cảnh cả nhà cãi nhau rôm rả và cười nói vui vẻ như vậy, anh cảm thấy vô cùng ấm áp, không còn cái cảm giác mơ hồ không thật nữa.

Chu Kiến Nghiệp cười nói:

“Ninh Ninh đang tuổi lớn, cần ăn nhiều hơn.”

“Giống như cháu vậy.”

Tam Mao không nhịn được nói thêm.

Lâm Hòa Bình gắp cho cậu bé một miếng thịt cá không xương:

“Miếng này không có xương đâu.”

Tam Mao lại cười tươi rói:

“Bà cô cũng ăn đi ạ.”

Lâm Hòa Bình ừ một tiếng, rồi thấy cha mình đang ăn bánh bao, liền nói:

“Cha, thức ăn không ăn hết trong ngày sẽ hỏng mất đấy.”

Vương Thị tiếp lời:

“Đúng vậy, còn một miếng thịt lớn do Kiến Nghiệp mua, hôm nay không ăn thì ngày mai cũng hỏng thôi.”

Tôn Thị đã có kế hoạch:

“Muối lên là được.”

“Trời nóng thế này, định dùng bao nhiêu muối cho đủ?”

Vương Thị hỏi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chi tiết này Tôn Thị chưa nghĩ đến.

Lâm Hòa Bình thấy mẹ không trả lời được, bỗng thấy buồn cười, nên hỏi thím hai:

“Còn lại bao nhiêu vậy ạ?”

Vương Thị đáp:

“Chừng năm, sáu cân.”

Lâm Hòa Bình nói:

“Thím hai lấy một ít, rồi cho trưởng thôn một ít, phần còn lại buổi tối mình xào ăn. Nấu sớm chút đi, vì tối nay Kiến Nghiệp còn phải quay về.”

“Cậu ấy còn đi sao?”

Tôn Thị kinh ngạc.

Vương Thị không nhịn được nói:

“Hai đứa không làm lễ cưới, hôm nay là ngày vui của hai người, sao lại phải ngủ riêng?”

Lâm Hòa Bình nhắc:

“Lúc con cưới Đoạn Kỳ Trí, hai đứa cũng ở riêng đấy thôi.”

Vương Thị liền tiếp lời:

“Cho nên mới ly hôn rồi đấy.”

Lâm Hòa Bình bị nghẹn lời.

Mọi người trong nhà họ Lâm đều quay sang nhìn Chu Kiến Nghiệp, chờ xem anh trả lời thế nào.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Chu Kiến Nghiệp cười khổ:

“Con cũng muốn ở lại, nhưng xe phải đem trả về.”

Nghe vậy, mọi người lập tức nhìn ra ngoài, về phía chiếc xe Jeep xanh.

Trưởng thôn trầm ngâm một lúc rồi nói:

“Chuyện này dễ mà. Cậu cứ lái xe về trước, tôi sẽ lái xe đưa cậu quay lại đây, vài ngày nữa tôi lại đưa cậu trở lại đơn vị. Kiến Nghiệp, cậu có thể ở lại đây vài ngày được không?”

Chu Kiến Nghiệp vốn không định ở lại ngày nào cả.

Tuy nhiên, anh cũng không muốn làm tổn thương tình cảm chân thành của nhà họ Lâm.

Lâm Hòa Bình cũng không muốn ép Chu Kiến Nghiệp, dù sao thì việc kết hôn là do cô đề xuất.

“Kiến Nghiệp anh ấy…”

Chu Kiến Nghiệp cắt ngang lời cô:

“Con có thể ở lại vài ngày. Sắp tới, con cũng cần về thủ đô để thông báo chuyện của con và Hòa Bình cho cha mẹ con.”

Trưởng thôn liền hỏi ngay:

“Cha mẹ cậu chưa biết chuyện sao?”

Chu Kiến Nghiệp bịa:

“Con đã gọi điện báo cho họ. Họ rất vui khi biết Hòa Bình cũng ở đây.”

Anh nhìn về phía cha mẹ vợ:

“Hòa Bình lo sẽ gặp lại Đoạn Kỳ Trí, nên tính sang năm mới về với con. Đến khi đó, Đoạn Kỳ Trí cũng đã lập gia đình.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Trở Về Năm 1985

Số ký tự: 0