Xin Lỗi…
2024-11-29 22:31:59
Những chuyện sau đó không cần Lâm Hòa Bình nói ra, Chu Kiến Nghiệp cũng có thể tưởng tượng được:
“... Xin lỗi.”
Lâm Hòa Bình đưa khăn cho anh:
“Em nói trước với anh để anh biết, em định để lại cổ phần cho nó. Đợi nó tốt nghiệp đại học rồi sẽ nói rõ.”
“Sau này nó muốn làm gì thì làm, không muốn làm gì cả, chỉ ăn chơi hưởng thụ thì cũng được.”
Chu Kiến Nghiệp giặt khăn, vắt khô rồi đưa lại cho Lâm Hòa Bình, liếc nhìn Lâm Ninh Ninh đang đi vào gian chính:
“Trước đây dám đi làm ở lò gạch, em trai em là người có chí, không đời nào chịu sống vô tư lự đâu.”
“Thế thì không “ra vẻ” nữa sao?”
Lâm Hòa Bình nhìn anh hỏi.
Trên mặt Chu Kiến Nghiệp thoáng vẻ lúng túng:
“Tuổi mười sáu, mười bảy thì ai mà chẳng “ra vẻ”. Anh... anh trai anh bằng tuổi nó suốt ngày buồn rầu, anh còn muốn đánh anh ấy nữa kìa. Bây giờ cũng khá lên rồi.”
Lâm Hòa Bình không rõ lời anh là thật hay giả, nhưng nhìn thấy mẹ cô đang mang thức ăn ra, cô cùng Chu Kiến Nghiệp bước vào gian chính.
Khi Lâm Hòa Bình và Chu Kiến Nghiệp ngồi xuống, họ mời trưởng thôn dùng bữa.
Thời tiết bắt đầu nóng lên, hôm nay nhà họ Lâm làm hai con cá và hai tô thịt lớn, nếu không ăn sẽ phí, nên trưởng thôn không khách sáo mà ăn cùng.
Lâm Hòa Bình gắp cho Tam Mao mấy miếng thịt ba chỉ béo.
Tam Mao vui vẻ, cười rạng rỡ.
Lâm Ninh Ninh cũng muốn gắp thịt, nhưng miếng cậu nhắm trúng lại nằm bên phía anh rể mới, tay vừa đưa ra đã lại rụt về.
Điều này khiến cả nhà họ Lâm đều ngạc nhiên.
Từ khi nào mà Lâm Ninh Ninh lại rụt rè như thế.
Chu Kiến Nghiệp thấy cậu nhóc có chút ngại ngùng, còn lén lút nhìn mình, bèn đổi đĩa thịt và đĩa cá trước mặt mình với đĩa trước mặt Lâm Ninh Ninh.
Tôn Thị cau mày:
“Đừng nuông chiều nó quá! Hôm trước làm hai cái bánh trứng cho Hòa Bình, cũng chỉ cho nó một cái thôi. Cứ chiều nó như thế, sớm muộn cũng hư người.”
Vương Thị thì ngưỡng mộ những người có học, nhưng con trai bà lại không giỏi việc học, nên bà đặc biệt yêu thương Lâm Ninh Ninh, người kém con trai bà hai tuổi nhưng học rất giỏi.
Nghe chị dâu nói vậy, bà không hài lòng:
“Nói như thể chị không chiều chuộng nó ấy. Nếu không chiều, sao không bảo Ninh Ninh đi nấu cơm, cũng không bắt nó gánh nước?”
Tôn Thị cứng họng:
“Nó… nó phải làm bài tập mà.”
Vương Thị hỏi tiếp:
“Thế còn ngày Chủ nhật?”
Tôn Thị không trả lời được.
Thường thì Lâm Ninh Ninh làm xong bài tập vào buổi tối, nên ngày Chủ nhật cậu tha hồ chơi.
Khi không có bạn chơi cùng, cậu lại mang xô, vác cần câu ra phía tây thôn, ngay con đường dẫn đến trấn Thanh Đàm để câu cá.
“... Xin lỗi.”
Lâm Hòa Bình đưa khăn cho anh:
“Em nói trước với anh để anh biết, em định để lại cổ phần cho nó. Đợi nó tốt nghiệp đại học rồi sẽ nói rõ.”
“Sau này nó muốn làm gì thì làm, không muốn làm gì cả, chỉ ăn chơi hưởng thụ thì cũng được.”
Chu Kiến Nghiệp giặt khăn, vắt khô rồi đưa lại cho Lâm Hòa Bình, liếc nhìn Lâm Ninh Ninh đang đi vào gian chính:
“Trước đây dám đi làm ở lò gạch, em trai em là người có chí, không đời nào chịu sống vô tư lự đâu.”
“Thế thì không “ra vẻ” nữa sao?”
Lâm Hòa Bình nhìn anh hỏi.
Trên mặt Chu Kiến Nghiệp thoáng vẻ lúng túng:
“Tuổi mười sáu, mười bảy thì ai mà chẳng “ra vẻ”. Anh... anh trai anh bằng tuổi nó suốt ngày buồn rầu, anh còn muốn đánh anh ấy nữa kìa. Bây giờ cũng khá lên rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hòa Bình không rõ lời anh là thật hay giả, nhưng nhìn thấy mẹ cô đang mang thức ăn ra, cô cùng Chu Kiến Nghiệp bước vào gian chính.
Khi Lâm Hòa Bình và Chu Kiến Nghiệp ngồi xuống, họ mời trưởng thôn dùng bữa.
Thời tiết bắt đầu nóng lên, hôm nay nhà họ Lâm làm hai con cá và hai tô thịt lớn, nếu không ăn sẽ phí, nên trưởng thôn không khách sáo mà ăn cùng.
Lâm Hòa Bình gắp cho Tam Mao mấy miếng thịt ba chỉ béo.
Tam Mao vui vẻ, cười rạng rỡ.
Lâm Ninh Ninh cũng muốn gắp thịt, nhưng miếng cậu nhắm trúng lại nằm bên phía anh rể mới, tay vừa đưa ra đã lại rụt về.
Điều này khiến cả nhà họ Lâm đều ngạc nhiên.
Từ khi nào mà Lâm Ninh Ninh lại rụt rè như thế.
Chu Kiến Nghiệp thấy cậu nhóc có chút ngại ngùng, còn lén lút nhìn mình, bèn đổi đĩa thịt và đĩa cá trước mặt mình với đĩa trước mặt Lâm Ninh Ninh.
Tôn Thị cau mày:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đừng nuông chiều nó quá! Hôm trước làm hai cái bánh trứng cho Hòa Bình, cũng chỉ cho nó một cái thôi. Cứ chiều nó như thế, sớm muộn cũng hư người.”
Vương Thị thì ngưỡng mộ những người có học, nhưng con trai bà lại không giỏi việc học, nên bà đặc biệt yêu thương Lâm Ninh Ninh, người kém con trai bà hai tuổi nhưng học rất giỏi.
Nghe chị dâu nói vậy, bà không hài lòng:
“Nói như thể chị không chiều chuộng nó ấy. Nếu không chiều, sao không bảo Ninh Ninh đi nấu cơm, cũng không bắt nó gánh nước?”
Tôn Thị cứng họng:
“Nó… nó phải làm bài tập mà.”
Vương Thị hỏi tiếp:
“Thế còn ngày Chủ nhật?”
Tôn Thị không trả lời được.
Thường thì Lâm Ninh Ninh làm xong bài tập vào buổi tối, nên ngày Chủ nhật cậu tha hồ chơi.
Khi không có bạn chơi cùng, cậu lại mang xô, vác cần câu ra phía tây thôn, ngay con đường dẫn đến trấn Thanh Đàm để câu cá.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro