Tái Hôn (2)
2024-11-29 00:49:47
“Anh có định báo cáo với lãnh đạo không? Để xem lãnh đạo sẽ giới thiệu đối tượng cho anh vào ngày mai, hay bắt anh đi xem mắt vào ngày mốt?”
Sắc mặt của Chu Kiến Nghiệp thay đổi, từ nhẹ nhõm chuyển thành nghiêm túc.
Lâm Hòa Bình tiếp tục:
“Giờ này ngày mai, chắc vợ cũ của anh sẽ về đến thủ đô, thông báo việc ly hôn cho cha mẹ anh. Rồi ngày mai hay ngày mốt họ sẽ đến tìm anh và ép anh tái hôn?”
Chu Kiến Nghiệp vội nói:
“Không thể tái hôn!”
Lâm Hòa Bình nhẹ nhõm hơn:
“Vậy làm thế nào đây? Chủ tịch Chu. À không, Đoàn trưởng Chu, hay là Phó đoàn trưởng Chu?”
Lúc này Chu Kiến Nghiệp không muốn làm chức gì hết, chỉ muốn tìm một chỗ để trốn tránh, tránh mặt lãnh đạo, cha mẹ, anh chị… à đúng rồi, anh chị?
Ánh mắt anh sáng lên:
“Cha mẹ tôi không rảnh bận tâm đến tôi đâu.”
Lâm Hòa Bình bật cười mỉa mai.
Chu Kiến Nghiệp giải thích:
“Anh cả và chị dâu tôi đang chuẩn bị ly hôn. Nói đúng hơn, mẹ vợ anh ấy đang ép ly hôn. Cha mẹ tôi suốt ngày bận rộn đối phó với bên đó, làm gì còn thời gian mà để ý đến tôi.”
Lâm Hòa Bình nghi ngờ:
“Làm mẹ mà không lo cho con gái ư, anh đùa tôi chắc?”
Chu Kiến Nghiệp gật đầu:
“Không đâu. Anh cả và chị dâu tôi quen nhau từ trung học, lên đại học xa cách, sau này gặp lại, rồi yêu nhau, tốt nghiệp thì kết hôn.”
“Quen nhau hai mươi năm, cưới nhau mười năm, tình cảm thắm thiết nhưng lại không có con. Bác sĩ nói chị dâu bị lạnh tử cung, mà anh tôi cũng có chút vấn đề, tinh trùng yếu.”
“Mẹ vợ đã giúp chị dâu điều trị hai năm mà vẫn chưa có dấu hiệu, bắt đầu nghi ngờ anh tôi vô dụng.”
“Bà ta yêu cầu chị dâu ly hôn, nhưng chị dâu nói, ly hôn rồi cũng chưa chắc có kết quả. Bà mẹ vợ còn bảo nếu sau này có kết quả thì quay lại tái hôn với anh tôi.”
“Cô xem đây là lời con người nên nói sao? Dù anh tôi có đồng ý, cha mẹ tôi cũng không đồng ý. Vì thế bây giờ không còn là chuyện của anh chị tôi nữa, mà là cuộc chiến giữa hai gia đình.”
Lâm Hòa Bình chưa hết tò mò:
“Lãnh đạo của anh không nhắc nhở rằng, “Chu Kiến Nghiệp, cậu suy nghĩ không đúng đắn, kết hôn sinh con là chuyện quan trọng của đời người” sao?”
Vẻ mặt Chu Kiến Nghiệp đột nhiên căng thẳng, anh lập tức giơ tay:
“Dừng, dừng, tôi nhức đầu rồi!”
Tại sao người trọng sinh không phải là một cô gái dịu dàng, hiểu chuyện, nhẫn nhịn mà lại là cô ta.
“Lại đang nghĩ gì xấu về tôi à?”
Lâm Hòa Bình hỏi.
Chu Kiến Nghiệp có chút xấu hổ thoáng qua:
“Không có. Kết hôn cũng được, nhưng phải ký thỏa thuận trước hôn nhân.”
“Quá hợp ý tôi. Công ty của tôi không liên quan gì đến anh.”
Sắc mặt của Chu Kiến Nghiệp thay đổi, từ nhẹ nhõm chuyển thành nghiêm túc.
Lâm Hòa Bình tiếp tục:
“Giờ này ngày mai, chắc vợ cũ của anh sẽ về đến thủ đô, thông báo việc ly hôn cho cha mẹ anh. Rồi ngày mai hay ngày mốt họ sẽ đến tìm anh và ép anh tái hôn?”
Chu Kiến Nghiệp vội nói:
“Không thể tái hôn!”
Lâm Hòa Bình nhẹ nhõm hơn:
“Vậy làm thế nào đây? Chủ tịch Chu. À không, Đoàn trưởng Chu, hay là Phó đoàn trưởng Chu?”
Lúc này Chu Kiến Nghiệp không muốn làm chức gì hết, chỉ muốn tìm một chỗ để trốn tránh, tránh mặt lãnh đạo, cha mẹ, anh chị… à đúng rồi, anh chị?
Ánh mắt anh sáng lên:
“Cha mẹ tôi không rảnh bận tâm đến tôi đâu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hòa Bình bật cười mỉa mai.
Chu Kiến Nghiệp giải thích:
“Anh cả và chị dâu tôi đang chuẩn bị ly hôn. Nói đúng hơn, mẹ vợ anh ấy đang ép ly hôn. Cha mẹ tôi suốt ngày bận rộn đối phó với bên đó, làm gì còn thời gian mà để ý đến tôi.”
Lâm Hòa Bình nghi ngờ:
“Làm mẹ mà không lo cho con gái ư, anh đùa tôi chắc?”
Chu Kiến Nghiệp gật đầu:
“Không đâu. Anh cả và chị dâu tôi quen nhau từ trung học, lên đại học xa cách, sau này gặp lại, rồi yêu nhau, tốt nghiệp thì kết hôn.”
“Quen nhau hai mươi năm, cưới nhau mười năm, tình cảm thắm thiết nhưng lại không có con. Bác sĩ nói chị dâu bị lạnh tử cung, mà anh tôi cũng có chút vấn đề, tinh trùng yếu.”
“Mẹ vợ đã giúp chị dâu điều trị hai năm mà vẫn chưa có dấu hiệu, bắt đầu nghi ngờ anh tôi vô dụng.”
“Bà ta yêu cầu chị dâu ly hôn, nhưng chị dâu nói, ly hôn rồi cũng chưa chắc có kết quả. Bà mẹ vợ còn bảo nếu sau này có kết quả thì quay lại tái hôn với anh tôi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô xem đây là lời con người nên nói sao? Dù anh tôi có đồng ý, cha mẹ tôi cũng không đồng ý. Vì thế bây giờ không còn là chuyện của anh chị tôi nữa, mà là cuộc chiến giữa hai gia đình.”
Lâm Hòa Bình chưa hết tò mò:
“Lãnh đạo của anh không nhắc nhở rằng, “Chu Kiến Nghiệp, cậu suy nghĩ không đúng đắn, kết hôn sinh con là chuyện quan trọng của đời người” sao?”
Vẻ mặt Chu Kiến Nghiệp đột nhiên căng thẳng, anh lập tức giơ tay:
“Dừng, dừng, tôi nhức đầu rồi!”
Tại sao người trọng sinh không phải là một cô gái dịu dàng, hiểu chuyện, nhẫn nhịn mà lại là cô ta.
“Lại đang nghĩ gì xấu về tôi à?”
Lâm Hòa Bình hỏi.
Chu Kiến Nghiệp có chút xấu hổ thoáng qua:
“Không có. Kết hôn cũng được, nhưng phải ký thỏa thuận trước hôn nhân.”
“Quá hợp ý tôi. Công ty của tôi không liên quan gì đến anh.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro