Tái Hôn
2024-11-29 00:49:47
Lâm Hòa Bình xuống tàu đến thẳng cục dân chính để tránh bị gia đình ngăn cản việc ly hôn.
Cô không dám báo cho gia đình ra đón mình, cũng vì sợ cha mẹ sẽ cầm cây gậy cán bột mà đánh cô giữa đường.
Để tránh điều đó, Lâm Hòa Bình từng nghĩ sẽ qua đêm ở đâu đó, để mình nhịn đói đến hốc hác rồi mới về nhà.
Như vậy, cha mẹ thấy bộ dạng tiều tụy của cô, chắc chắn sẽ không nỡ ra tay.
Chu Kiến Nghiệp thấy cô trông có vẻ phiền muộn, bèn đề nghị:
“Hay là cô đến ở vài ngày trong nhà khách của quân khu chúng tôi đi?”
Lâm Hòa Bình trả lời:
“Huyện cũng có nhà khách.”
Ngụ ý rằng nếu muốn ở, cô sẽ tự đến đó.
Chu Kiến Nghiệp nhắc:
“Với tốc độ xe hiện tại, chỉ khoảng năm phút nữa là đến thị trấn Thanh Đàm. Nhà cô cách đó bao xa?”
Lâm Hòa Bình ngập ngừng một lúc rồi nói:
“Khoảng hai dặm.”
“Vậy là mười phút nữa sẽ đến trước cửa nhà cô?”
Chu Kiến Nghiệp hỏi.
Cô miễn cưỡng gật đầu.
Chu Kiến Nghiệp không dám lái tiếp, đỗ xe ven đường để cô có thêm thời gian suy nghĩ trước khi đưa cô về nhà.
Lâm Hòa Bình tựa lưng vào ghế, nhìn ánh tà dương bên ngoài, trong lòng như thấy mình sẽ bước vào một màn đêm bất tận.
Cô dời ánh mắt về phía Chu Kiến Nghiệp và hỏi:
“Anh nói giúp tôi nếu có khó khăn, là nói thật lòng hay chỉ xã giao?”
Chu Kiến Nghiệp đáp:
“Cô cũng biết tôi là người cả đời sống tuân thủ pháp luật mà.”
“Tôi đâu có nhờ anh làm chuyện gì trái pháp luật.”
Lâm Hòa Bình đáp.
Chu Kiến Nghiệp không do dự:
“Vậy thì nói đi!”
Cô nghiêm túc nhìn anh:
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Gì cơ?”
Chu Kiến Nghiệp ngạc nhiên, không nghe rõ.
Lâm Hòa Bình không đáp lại lời Chu Kiến Nghiệp mà nói:
“Tai anh không có vấn đề gì đâu.”
Chu Kiến Nghiệp nghẹn một chút, rồi quả quyết từ chối:
“Tôi có bóng ma tâm lý với phụ nữ.”
Lâm Hòa Bình đáp lại:
“Còn tôi thì thấy ghê tởm mấy thứ của đàn ông các anh.”
Chu Kiến Nghiệp định phản bác rằng anh cũng là đàn ông, nhưng nghĩ lại, những gì cô nói có lẽ là thật, nên anh chẳng muốn tranh cãi thêm, thấy mất thời gian vô ích.
Chu Kiến Nghiệp nhắc lại:
“Hiện tại tôi là quân nhân, sau này cũng là quân nhân, và sẽ là quân nhân đến chết.”
“Nếu một ngày nào đó cô không còn thấy ghê tởm mà chịu không nổi, thì pháp luật sẽ bảo vệ tôi.”
Lâm Hòa Bình hỏi ngược lại:
“Thế còn anh, nếu một ngày anh không chịu nổi thì sao?”
Chu Kiến Nghiệp đáp:
“Thật lòng mà nói, trên đời này cô là người phụ nữ duy nhất mà tôi tin tưởng. Tôi sẽ cố gắng để cô không thấy ghê tởm.”
Lâm Hòa Bình bật cười:
“Làm sao có thể.”
Chu Kiến Nghiệp cũng cười, sau khi gỡ bỏ những lo lắng, nụ cười của anh trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Tắt đèn rồi cô có thấy gì đâu. Vả lại, có tôi ở đây, liệu cô có nhớ tới tên đàn ông thiếu khí phách đó không?”
Lâm Hòa Bình không chắc, cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ, bởi điều cần làm nhất lúc này là làm sao thuyết phục gia đình và giải thích với mọi người rằng cô đã ly hôn.
Nếu nói rằng bị ly hôn thì rất xấu hổ, điều đó không phải là lý do.
Còn nếu cô chủ động ly hôn thì vì lý do gì?
Đoạn Kỳ Trí có người phụ nữ khác?
Việc này sẽ khiến trưởng thôn dẫn theo cả thôn đến nhà họ Đoạn đòi lý lẽ.
Dù sao cô cũng là người đầu tiên trong thôn thi đỗ vào trường ở thủ đô và được giữ lại làm việc ở đó.
Nếu nói cô bị bạo hành?
Chắc cả thôn sẽ mang dao đến tận nơi mât.
Vì trước giờ, những người phụ nữ của thôn lấy chồng xa mà bị đánh thì mọi người đều từng xách dao đến đòi công bằng.
Những lý do này đều không thể dùng, Lâm Hòa Bình không khỏi bứt rứt, vò đầu suy nghĩ.
Chu Kiến Nghiệp thấy thế, liền nói:
“Đừng vò nữa. Đầu tóc vốn đã rối rồi, vò thêm chỉ thành tổ quạ thôi.”
Lâm Hòa Bình dừng lại, ngẩng lên, nhìn anh chằm chằm.
Chu Kiến Nghiệp nói:
“Hôn nhân không phải trò đùa.”
“Không phải trò đùa mà anh cũng tùy tiện ly hôn đấy thôi.”
Lâm Hòa Bình nhắc nhở:
“Giờ không phải ba mươi lăm năm sau, nơi mà không thiếu những người đàn ông độc thân giàu có.”
Cô không dám báo cho gia đình ra đón mình, cũng vì sợ cha mẹ sẽ cầm cây gậy cán bột mà đánh cô giữa đường.
Để tránh điều đó, Lâm Hòa Bình từng nghĩ sẽ qua đêm ở đâu đó, để mình nhịn đói đến hốc hác rồi mới về nhà.
Như vậy, cha mẹ thấy bộ dạng tiều tụy của cô, chắc chắn sẽ không nỡ ra tay.
Chu Kiến Nghiệp thấy cô trông có vẻ phiền muộn, bèn đề nghị:
“Hay là cô đến ở vài ngày trong nhà khách của quân khu chúng tôi đi?”
Lâm Hòa Bình trả lời:
“Huyện cũng có nhà khách.”
Ngụ ý rằng nếu muốn ở, cô sẽ tự đến đó.
Chu Kiến Nghiệp nhắc:
“Với tốc độ xe hiện tại, chỉ khoảng năm phút nữa là đến thị trấn Thanh Đàm. Nhà cô cách đó bao xa?”
Lâm Hòa Bình ngập ngừng một lúc rồi nói:
“Khoảng hai dặm.”
“Vậy là mười phút nữa sẽ đến trước cửa nhà cô?”
Chu Kiến Nghiệp hỏi.
Cô miễn cưỡng gật đầu.
Chu Kiến Nghiệp không dám lái tiếp, đỗ xe ven đường để cô có thêm thời gian suy nghĩ trước khi đưa cô về nhà.
Lâm Hòa Bình tựa lưng vào ghế, nhìn ánh tà dương bên ngoài, trong lòng như thấy mình sẽ bước vào một màn đêm bất tận.
Cô dời ánh mắt về phía Chu Kiến Nghiệp và hỏi:
“Anh nói giúp tôi nếu có khó khăn, là nói thật lòng hay chỉ xã giao?”
Chu Kiến Nghiệp đáp:
“Cô cũng biết tôi là người cả đời sống tuân thủ pháp luật mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Tôi đâu có nhờ anh làm chuyện gì trái pháp luật.”
Lâm Hòa Bình đáp.
Chu Kiến Nghiệp không do dự:
“Vậy thì nói đi!”
Cô nghiêm túc nhìn anh:
“Chúng ta kết hôn đi.”
“Gì cơ?”
Chu Kiến Nghiệp ngạc nhiên, không nghe rõ.
Lâm Hòa Bình không đáp lại lời Chu Kiến Nghiệp mà nói:
“Tai anh không có vấn đề gì đâu.”
Chu Kiến Nghiệp nghẹn một chút, rồi quả quyết từ chối:
“Tôi có bóng ma tâm lý với phụ nữ.”
Lâm Hòa Bình đáp lại:
“Còn tôi thì thấy ghê tởm mấy thứ của đàn ông các anh.”
Chu Kiến Nghiệp định phản bác rằng anh cũng là đàn ông, nhưng nghĩ lại, những gì cô nói có lẽ là thật, nên anh chẳng muốn tranh cãi thêm, thấy mất thời gian vô ích.
Chu Kiến Nghiệp nhắc lại:
“Hiện tại tôi là quân nhân, sau này cũng là quân nhân, và sẽ là quân nhân đến chết.”
“Nếu một ngày nào đó cô không còn thấy ghê tởm mà chịu không nổi, thì pháp luật sẽ bảo vệ tôi.”
Lâm Hòa Bình hỏi ngược lại:
“Thế còn anh, nếu một ngày anh không chịu nổi thì sao?”
Chu Kiến Nghiệp đáp:
“Thật lòng mà nói, trên đời này cô là người phụ nữ duy nhất mà tôi tin tưởng. Tôi sẽ cố gắng để cô không thấy ghê tởm.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lâm Hòa Bình bật cười:
“Làm sao có thể.”
Chu Kiến Nghiệp cũng cười, sau khi gỡ bỏ những lo lắng, nụ cười của anh trở nên nhẹ nhàng hơn:
“Tắt đèn rồi cô có thấy gì đâu. Vả lại, có tôi ở đây, liệu cô có nhớ tới tên đàn ông thiếu khí phách đó không?”
Lâm Hòa Bình không chắc, cô cũng chẳng có thời gian để nghĩ, bởi điều cần làm nhất lúc này là làm sao thuyết phục gia đình và giải thích với mọi người rằng cô đã ly hôn.
Nếu nói rằng bị ly hôn thì rất xấu hổ, điều đó không phải là lý do.
Còn nếu cô chủ động ly hôn thì vì lý do gì?
Đoạn Kỳ Trí có người phụ nữ khác?
Việc này sẽ khiến trưởng thôn dẫn theo cả thôn đến nhà họ Đoạn đòi lý lẽ.
Dù sao cô cũng là người đầu tiên trong thôn thi đỗ vào trường ở thủ đô và được giữ lại làm việc ở đó.
Nếu nói cô bị bạo hành?
Chắc cả thôn sẽ mang dao đến tận nơi mât.
Vì trước giờ, những người phụ nữ của thôn lấy chồng xa mà bị đánh thì mọi người đều từng xách dao đến đòi công bằng.
Những lý do này đều không thể dùng, Lâm Hòa Bình không khỏi bứt rứt, vò đầu suy nghĩ.
Chu Kiến Nghiệp thấy thế, liền nói:
“Đừng vò nữa. Đầu tóc vốn đã rối rồi, vò thêm chỉ thành tổ quạ thôi.”
Lâm Hòa Bình dừng lại, ngẩng lên, nhìn anh chằm chằm.
Chu Kiến Nghiệp nói:
“Hôn nhân không phải trò đùa.”
“Không phải trò đùa mà anh cũng tùy tiện ly hôn đấy thôi.”
Lâm Hòa Bình nhắc nhở:
“Giờ không phải ba mươi lăm năm sau, nơi mà không thiếu những người đàn ông độc thân giàu có.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro